Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 6
Chu Vũ đã theo Thành Nham học xăm hơn một năm. Mặc dù thời gian không ngắn nhưng y vẫn là một người mới, nhưng người mới này rất được Thành Nham thưởng thức và yêu chuộng. Mọi người ở studio đều biết ông chủ không thích nói nhiều, chỉ có Chu Vũ là thân cận. Sự thân cận đó không phải là sự gần gũi trong từng cử chỉ, mà là sự dễ chịu và dịu dàng toát ra từ ánh mắt.
Lâm Vi Kính là một người hiền lành nhưng chỉ có thái độ đối với Chu Vũ là lạnh nhạt, mỗi lần đến studio đều phải thể hiện với Chu Vũ, khiến Chu Vũ bối rối và không biết mình đã đắc tội gì với vị huynh đài này.
Thành Nham đối xử với Chu Vũ như con đẻ, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể thấy anh đối xử với Chu Vũ thậm chí còn dễ chịu hơn cả em trai Lâm Vi Kính, như thể Chu Vũ mới là anh em ruột với anh, còn Lâm Vi Kính là đứa em nhặt được ở đầu đường.
(Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Cũng vì thế mà Lâm Vi Kính không ưa Chu Vũ, nhưng đó không phải là lý do chính.
Y không còn là trẻ con nữa, không đến nỗi bởi vì anh mình yêu chuộng người ngoài một chút liền khiến mình trở nên nóng nảy.
Lâm Vi Kính không thích Chu Vũ hoàn toàn là vì y cảm thấy rằng nhân phẩm của người này có vấn đề, làm người còn lâu mới có được vẻ bề ngoài nhìn qua đơn giản như vậy.
Lâm Vi Kính từng gặp Chu Vũ ở Đại học Bắc Thành, lúc đó cậu đang đi cùng một học đệ chung khoa với Lâm Vi Kính, vị học đệ đó và Lâm Vi Kính cùng chung một câu lạc bộ. Lúc ấy, có một sinh viên nói rằng có một anh chàng đẹp trai thường xuyên đến trường tìm học đệ, vị học đệ này trực tiếp giải thích: anh chàng đẹp trai kia chính là bạn trai của hắn.
Lâm Vi Kính lúc này mới hiểu rõ.
Tuy nhiên, một ngày nọ khi Lâm Vi Kính đến studio để tìm Thành Nham, ở cuối ngã tư đường của studio, y nhìn thấy Chu Vũ đang được một người đàn ông khác ôm vào trong ngực.
Lúc đó y rất khϊếp sợ, chạy nhanh vào studio.
Kể từ đó, thái độ của Lâm Vi Kính đối với Chu Vũ đã thay đổi hoàn toàn, y cho rằng cậu là một con hồ ly nhỏ giả vờ ngoan ngoãn trước mặt Thành Nham.
Ngay cả khi Chu Vũ nhắc nhở Lâm Vi Kính rằng "Thành Nham là anh trai của anh, không phải của tôi", mâu thuẫn thực sự vẫn chưa được giải quyết.
Cuối ngày hôm đó, Chu Vũ đã đưa cho Lâm Vi Kính một lon coca lạnh, Lâm Vi Kính coi đây là một hành động "lấy lòng thấp kém" và y chấp nhận lon nước chỉ vì thể hiện sự tu dưỡng của bản thân.
Lúc đó y rất khát và y thích nhất là uống nước ngọt.
Chu Vũ có thể đã biết được thông tin này từ Thành Nham, dù sao, điều cậu giỏi nhất chính là lấy lòng mọi người.
.
(Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
.
Sau khi xăm hình, Lý Tư Tri rất lâu không ghé qua studio, ngày đó chị đột nhiên đến thăm, còn dẫn theo một người bạn muốn xăm hình.
Bầu trời hôm nay xám xịt, không khí ngột ngạt như sắp mưa.
Trong studio, Thành Nham cầm bút chì thiết kế bản nháp hoa văn của khách hàng. Một tiếng sấm vang lên bên ngoài cửa sổ. Động tác trong tay anh dừng lại, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cốc cốc - ai đó gõ cửa.
"Mời vào."
Mao Mao đẩy cửa ra: "Sư phụ, cô Lý đến."
Lý Tư Tri bước ra từ phía sau Mao Mao, theo sau là một cô gái rất trẻ.
"Nhiều ngày tôi không đến đây, cũng may cô bé không quên tôi." Lý Tư Tri mỉm cười nhìn Mao Mao, "Tiểu mỹ nhân, cảm ơn đã mở cửa sau cho tôi."
Mao Mao vội vàng xua tay: "Chị khách khí rồi."
Bạn của Lý Tư Tri thấp giọng hỏi: "Mở cửa sau là có ý gì?"
"Muốn đại sư phụ ở đây xăm hình cho cần phải hẹn trước. Hôm nay, cậu lấy được ánh sáng của tớ, lát nữa phải mời tớ đi ăn tối."
"Không thành vấn đề."
(Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Lý Tư Tri đi tới bên người Thành Nham: "Cậu đang bận sao?"
Thành Nham đặt bút xuống: "Tôi đang thiết kế bản nháp cho khách hàng."
"Trước đây tôi có nói với cậu một người bạn muốn xăm hình," Lý Tư Tri chỉ vào người phía sau, "Hôm nay tôi đưa cô ấy đến đây."
"Có yêu cầu gì thì cậu đề cập với cậu ấy." Lý Tư Tri nói với bạn mình.
Thành Nham sắp xếp các bản nháp trên bàn và hỏi: "Cô tự mình mang hình vẽ đến hay muốn bản thiết kế gốc?"
Người kia cười nói: "Tôi đặc biệt yêu cầu Lý Tư Tri dẫn tôi tới đây, dĩ nhiên là tôi muốn bản gốc."
"Thiết kế gốc của tôi mang phong cách cá nhân rất nặng, cô có thể xem qua trước khi đưa ra quyết định." Thành Nham nói với Mao Mao: "Đem album đến cho cô ấy xem một chút."
"Vâng."
Bạn của Lý Tư Tri ngồi trên ghế sofa và mở cuốn album chứa đầy các tác phẩm của Thành Nham. Cô ấy có vẻ không thích phong cách này lắm, lật được một nửa thì lẩm bẩm: "Phong cách này có vẻ không hợp với mình."
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Thành Nham cười nói: "Tôi thích phong cách nhu hòa một chút, mấy cái này quá khốc quá cứng rồi."
Thành Nham nói: "Chỗ của chúng tôi có một sư phụ chuyên phong cách nhu hòa."
"Tôi cảm thấy hoa văn anh xăm cho Lý Tư Tri rất tốt, rất mềm mại."
Thành Nham nghe ra hàm ý của cô, nhân gia chính là chọn trúng anh, không muốn đổi người khác.
"Vậy cô đã nghĩ muốn xăm hình gì chưa?" Thành Nham hỏi, "Chủ đề hay cảm xúc cô muốn thể hiện, cô muốn những yếu tố nào".
Người bạn nghe xong liền muốn hôn mê: "Phức tạp như vậy sao?"
(Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham có chút đau đầu, anh sợ nhất là gặp phải khách hàng đang nóng đầu liền đến xăm ngay, còn mới mẻ, không biết tại sao mình lại muốn xăm, muốn xăm cái gì. Những năm đầu anh còn thiếu tiền thì cái gì cũng chấp nhận, bây giờ đã có vốn liếng, còn có kỹ thuật nên anh cũng trở nên soi mói một chút.
Anh không chỉ nhận những kiểu phức tạp mà còn cả những kiểu đơn giản, cái anh soi mói là những người không biết vì sao mình phải xăm.
Nếu người này không phải là bạn của Lý Tư Tri, có lẽ đã bị Thành Nham đuổi đi.
Thành Nham mệt mỏi giải thích: "Đầu tiên cô hãy nghĩ xem mình muốn xăm cái gì."
Lý Tư Tri không thể nghe nổi nữa: "Chị nhỏ à, chị phải nói cho cậu ấy biết chị muốn xăm mẫu nào thì cậu ấy mới thiết kế một bức vẽ cho chị được chứ."
Người bạn sững sờ: "Để tôi suy nghĩ một chút."
Khoảng chừng năm phút sau, người bạn nảy ra ý tưởng: "Hình xăm của Lý Tư Tri là một con cá voi——"
Lý Tư Tri đính chính: "Cá voi sát thủ."
Người bạn nhìn chị một cái: "Vậy thì tôi sẽ xăm hình con cá voi."
"Đã nói là cá voi sát thủ..."
Người bạn không nhịn được cười: "Cá voi lưng gù thì sao?"
Thành Nham nói: "Cô tự mình quyết định."
"Vậy thì nó đi."
"Cậu thật tùy tiện." Lý Tư Tri nói móc.
"Có cần phải phác thảo bản thiết kế trước không?" Người bạn hỏi Thành Nham, "Phải mất bao lâu?"
"Phải xem tình hình, đại khái có thể mất khoảng ba hoặc bốn ngày."
"Nhanh như vậy." Người bạn hơi kinh ngạc.
"Cô để lại thông tin liên hệ, đến lúc đó tôi sẽ thông báo để cô đến đây xem bản thảo."
"Anh có thể gửi hình cho tôi qua WeChat được không? Mấy ngày tới tôi phải đi công tác, có thể không có thời gian để ghé qua."
Thành Nham lắc đầu: "Cái này không được, nhất định phải tự cô đến xem."
"Tại sao?"
Lý Tư Tri giải thích: "Đề phòng ăn cắp, đó là quy tắc."
Thành Nham nói: "Nếu không có thời gian, thì đợi cô đi công tác về lại đến."
.
(Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
.
Năm giờ mười phút chiều, cánh cửa văn phòng của giáo sư luật hình sự tại Đại học Bắc Thành bị gõ vang.
"Mời vào." Giang Mộ Bình đang đọc tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
Người vào chính là Lâm Vi Kính, y gọi "Giáo sư" một tiếng và bước đến bàn làm việc.
"Đây là luận văn mà trước đó em chưa nộp." Lâm Vi Kính đặt luận văn lên bàn.
Giang Mộ Bình ừm một tiếng, vẫn không có ngẩng đầu.
"Vậy em ra ngoài trước."
Giang Mộ Bình dường như cảm thấy âm thanh có chút quen tai, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, hắn cong ngón trỏ, nhẹ nhàng đẩy mắt kính lên.
"Lâm Vi Kính?"
"Vâng, giáo sư."
Giang Mộ Bình đặt tập tài liệu xuống và cầm luận văn của Lâm Vi Kính lên.
"Hôm giáo sư thu lại luận văn em bị bệnh nên về nhà nghỉ ngơi, hôm nay em nộp bổ sung."
Giang Mộ Bình ừ một tiếng, lại đặt luận văn xuống, hắn cầm bút trầm ngâm một lúc nhưng vẫn luôn im lặng.
Lâm Vi Kính không rõ hắn có ý gì, do dự hỏi một câu: "Vậy giáo sư, em đi ra ngoài trước?"
Giang Mộ Bình kẹp bút giữa ngón trỏ và ngón giữa, nhẹ nhàng điểm điểm bút lên mặt bàn, nói: "Cậu chờ một lát."
Lâm Vi Kính ngập ngừng dừng lại.
"Tôi muốn hỏi cậu một ít chuyện." Giang Mộ Bình nói.
"Giáo sư hỏi đi ạ."
"Anh trai cậu là Thành Nham..."
"Vâng, đúng vậy." Nghe Giang Mộ Bình nói đến chuyện của Thành Nham, hai mắt Lâm Vi Kính liền sáng lên.
(Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
"Cậu ấy là anh ruột của cậu sao? Tại sao hai người lại có họ khác nhau? Người theo họ bố, người theo họ mẹ sao?"
Lâm Vi Kính an tĩnh một lúc rồi nói: "Giáo sư, trước đây em tên là Thành Kính. Thành Nham là anh ruột của em, cùng cha cùng mẹ."
Giang Mộ Bình nhìn cậu, tựa hồ chờ cậu nói tiếp.
"Giáo sư muốn biết chuyện liên quan đến anh ấy?" Lâm Vi Kính bỏ qua phép tắc hỏi.
Giang Mộ Bình nói với cậu: "Thành Nham là bạn học cấp ba của tôi."
Lâm Vi Kính hơi ngạc nhiên.
"Vì vậy, tôi thực sự quan tâm đến những gì đã xảy ra sau khi cậu ấy rời khỏi trường."
"Cậu ấy không tiếp tục đi học, phải không?"
Đầu của Lâm Vi Kính dần dần rũ xuống: "Đúng thế."
Thành Nham rời khỏi trường học vào đầu năm học mười hai. Trong trí nhớ dài hạn của Giang Mộ Bình, thành tích của Thành Nham rất tốt.
Chỉ là tính tình của anh có chút quái gở nên độ tồn tại trong lớp rất thấp, Giang Mộ Bình nhớ tính tình của anh không quá tốt, thỉnh thoảng cảm giác tồn tại của anh tăng lên là vì bị nhà trường phê bình vì đánh nhau.
Giang Mộ Bình nhận thấy một tia đau đớn từ nét mặt của Lâm Vi Kính. Hắn cau mày và không muốn hỏi thêm nữa, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Lâm Vi Kính nói:
"Tên thật của em là Thành Kính, khi còn nhỏ, được gửi cho cha mẹ hiện tại nuôi dưỡng, nên theo họ của họ và đổi thành tên như hiện tại."
"Khi còn nhỏ, mẹ em ôm em nhảy sông tự tử, em không chết còn bà thì chết rồi, sau đó nhà em không còn ai, anh trai em phải thôi học."
"Khi đó, em vẫn còn nhỏ, không nhớ được nhiều việc. Anh ấy nuôi em được hai năm, sau đó đã gửi em cho cha mẹ hiện tại chăm sóc."
Giang Mộ Bình im lặng nhìn cậu.
(Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Lâm Vi Kính đứng lặng một lúc, đột nhiên thở dài, thẳng thắn nói: "Thật ra em nhớ được rất nhiều chuyện, nhưng em không thể nói như vậy vì anh của em sẽ khó chịu."
Ký ức đã từng trải qua cái chết, làm sao có thể dễ dàng quên được.
"Giáo sư, anh của em là người rất tốt." Lâm Vi Kính nở nụ cười, "Anh ấy đã trải qua rất nhiều khổ cực, phải chịu đựng rất nhiều. Trước đây năng lực kinh tế không quá ổn, nhưng bây giờ anh ấy đã giàu rồi, lớn lên cũng rất đẹp mắt."
Giang Mộ Bình bật cười: "Cậu muốn nói cái gì."
Lâm Vi Kính chớp mắt một cái, trực bạch nói: "Em muốn nói anh ấy là một người rất thích hợp để kết hôn."
Giang Mộ Bình thầm nghĩ: Cậu còn thật dám nói.
Điện thoại của Giang Mộ Bình đặt trên bàn rung lên, người gọi đến là Lý Tư Tri, anh cầm lên và kết nối.
"Alo?"
"Mộ Bình, em sắp tan làm chưa?"
Giang Mộ Bình cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Ừm, sắp rồi."
"Bên ngoài trời mưa, chị không lái xe. Hôm nay em về bên dì đúng không, cho chị quá giang một đoạn."
"Chị đang ở đâu?"
"Để chị gửi định vị cho em."
Giang Mộ Bình cúp điện thoại.
"Vậy giáo sư, em đi trước."
"Ừ, ngoài trời đang mưa, cậu không mang ô đúng không?"
Lâm Vi Kính lắc đầu một cái.
Giang Mộ Bình chỉ vào thùng ô ở cửa: "Lấy ô của tôi đi."
"Giáo sư không cần dùng sao?"
"Tôi không cần."
"Cám ơn giáo sư, ngày khác em sẽ mang trả lại."
(Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình dựa theo định vị của Lý Tư Tri đến một con đường quen thuộc, khi lật lại kí ức trò chuyện, hắn mới phát hiện địa chỉ của Lý Tư Tri đưa là studio của Thành Nham.
Giang Mộ Bình cuối cùng cũng tìm được chỗ đậu xe, mưa rơi tí tách, hắn bước vào studio dưới màn mưa dày đặc.
"Xin chào, cho hỏi ngài có hẹn trước không?" Trợ lý đi tới hỏi.
Giang Mộ Bình lau nước mưa trên mi nói: "Không có."
"Ngài muốn xăm hình sao?" Người trợ lý hỏi lại.
"Không phải, tôi đến tìm người."
"A...Ngài tìm ai?"
Nơi này có hai tầng, tầng 1 và tầng 2 đều có phòng xăm, trong phòng có các sư phụ xăm hình đang làm việc. Giang Mộ Bình liếc nhìn vào bên trong, một bóng người quen thuộc đi ra khỏi phòng làm việc ở lầu một, sau đó đi vào phòng vệ sinh bên cạnh.
"Tôi ở đây đợi." Giang Mộ Bình nghiêng đầu nói với trợ lý.
"Được, vậy mời ngài đến sô pha ngồi một lát."
(Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình ngồi xuống sô pha, một lúc sau người trong phòng vệ sinh bước ra, khuôn mặt ướt đẫm nước, mái tóc xoăn trên trán bị vuốt ngược lên, trên lông mày cũng có mấy giọt nước. Anh bước đến cái chậu cây ở lối vào studio, vẩy vẩy tay để nước trên tay rơi lên những chiếc lá xanh mướt.
Dư quang của Thành Nham thoáng thấy bóng dáng bên kia, đột nhiên quay đầu lại, nhẹ nhàng thoáng nhìn.
Trong mắt Giang Mộ Bình, tâm trạng của Thành Nham có chút lo lắng, ngay cả nét mặt cũng xen lẫn cảm giác chật vật. Trông anh vừa mới rất bận rộn, nhưng vẫn ăn mặc rất gọn gàng, kiểu tóc tinh tế, quần áo cũng sạch sẽ.
Thành Nham gật đầu với Giang Mộ Bình một cái, khóe miệng keo kiệt nhếch lên, mang theo một nụ cười nhẹ.
Lâm Vi Kính nói Thành Nham đã phải chịu đựng rất nhiều gian khổ, nên Giang Mộ Bình có cảm giác Thành Nham là người trân trọng món quà cuộc sống hơn bất kỳ ai xung quanh hắn.
Anh tận hưởng cuộc sống và yêu thích tự do.
Hết chương 6.