Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

Chương 125: MỌI NGƯỜI ĐỀU LÀ CƠ LÃO*

CHƯƠNG 125: MỌI NGƯỜI ĐỀU LÀ CƠ LÃO*

*Cơ lão (基佬): Từ này xuất phát từ các bộ phim Hong Kong những năm 1980. Bây giờ được sử dụng trong các thuật ngữ Internet phổ biến, với ý nghĩa mỉa mai hoặc chế giễu. Nhưng đôi khi nó có thể có nghĩa là hai người con trai thân thiết với nhau (tình bạn).

"Anh cười cái gì?" Cách Ngôn hư trương thanh thế chất vấn, âm cuối run nhè nhẹ không thể nghi ngờ đã làm bại lộ nội tâm của cậu.

Rex nhìn chằm chằm biểu tình trấn định giả tạo của cậu bỗng ngừng cười, nhưng độ cong của khóe miệng vẫn giữ nguyên như cũ, đôi mắt xanh thẳm như ngọc bích dưới ánh đèn tỏa ra mị lực mê người.

Cách Ngôn suýt nữa bị mê hoặc, cậu lập tức phản ứng lại. Không thể mắc mưu, mặc dù Rex anh tuần đến mức cậu là một thằng con trai mà còn có cảm giác bị mê hoặc, nhưng cậu cũng không quên gia hỏa này là một người hung tàn. Cơ mà không phải bình thường thuộc tính của y là lạnh nhạt vô tình à, sao hôm nay lại đổi thuộc tính rồi, tiếng cười vừa rồi còn làm hai lỗ tai cậu tê dại.

banhmidaudo.wordpress.com

Khuôn mặt Rex đột nhiên dán sát lại, Cách Ngôn nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của y ngày càng gần, theo bản năng lùi lại hai bước, "Anh làm gì vậy, có chuyện gì thì từ từ nói, không cần đến gần như thế."

"Còn nhớ lúc ở cổng thành ngươi đã nói gì không?" Rex hơi nhướng mày, vẻ mặt lãnh khốc bỗng nhiều thêm một tia mị lực sinh động khϊếp người, đẹp đến mức làm tim cậu nhảy dựng lên đập 'bang bang' trong l*иg ngực.

"Cái, nói cái gì?" Hôm nay cậu nói quá nhiều, đã sớm quên mình nói gì ở cổng thành rồi.

Rex lại cho rằng cậu không muốn thừa nhận, nheo mắt lại, đôi mắt hẹp dài đem đến cảm giác nguy hiểm cho người khác, ánh mắt trở nên hơi sắc bén, "Không nhớ cũng không sao, ta nhắc cho ngươi. Ngươi đã nói sẽ để ta bóp lại, hiện tại ta chỉ đang cho ngươi cơ hội thôi."

Chỉ một từ 'bóp' đã làm ký ức của Cách Ngôn quay lại trong thoáng chốc, nghĩ đến đoạn ký ức xấu hổ ngắn ngủi trên xe ngựa với cả lời nói ngu ngốc của mình kia, lúc này cậu mà thừa nhận thì mới ngu. Cậu lập tức bày ra một bộ biểu tình nghiêm túc, cực lực trấn định phủ nhận: "Hình như không có mà."

Rex tựa hồ không ngờ cậu còn có gan phủ nhận, nghiêm túc nhìn cậu, nghiêm túc đến mức khiến Cách Ngôn càng ngày càng chột dạ. Lúc cậu đang định phá vỡ bầu không khí trầm mặc này thì trời đất đảo lộn, cậu bị Rex túm vào phòng. Cửa đóng 'rầm' một tiếng, như thể thượng đế đã đóng cánh cửa cuối cùng của cậu lại vậy. Cách Ngôn đột nhiên ý thức được tình hình không ổn nên bắt đầu giãy dụa, nhưng cậu lại bị Rex ném lên giường. Lúc cậu đang choáng váng xoay người, theo bản năng bò vào trong giường thì bị Rex túm chân kéo về.

"Chờ một chút, tôi nhớ ra rồi, tôi thật sự nhớ ra rồi!" Cách Ngôn khàn cả giọng, cứ như thiếu nữ sắp bị cường X.

"Nhanh như vậy đã nhớ lại? Ta thấy có vẻ là không phải, vẫn nên để ta giúp ngươi xâm nhập vào trí nhớ sâu hơn chút nữa." Rex bắt lấy chân cậu, thấy cậu lại muốn bò đi thì nhẹ nhàng lôi trở về.

Móng tay Cách Ngôn cào ra mười cái dấu trên đệm giường, mắt thấy góc giường an toàn càng ngày càng xa cậu hối hận không thôi. Vì sao cậu lại muốn khiêu chiến tên Rex biếи ŧɦái này? Nếu trời cao cho cậu một cơ hội nữa thì cậu nhất định sẽ trốn thật xa.

Rex lật cậu lại, bàn tay to nắm lấy quần áo trước ngực cậu, lực cánh tay mạnh đến mức chưa dùng bao nhiêu sức đã có thể nhấc Cách Ngôn lên không trung, gần như mặt đối mặt với y.

Cách Ngôn bỗng thoáng nhìn thấy một thứ ở phía đối diện, nháy mắt yết hầu bị chính nước miếng làm nghẹn mà ho sằng sặc, cảm giác như thể sắp ho mất nửa cái mạng. Nếu thượng đế cho cậu một cơ hội, nhất định cậu sẽ nói tôi sai rồi, vì thế cậu không giãy dụa nữa.

Rex nhìn cậu dùng biểu tình sống không còn gì luyến tiếc hỏi một vấn đề, "Vì sao căn phòng này vẫn còn một cái giường khác?"

Rex liếc mắt về phía cái giường lớn hơn giường đơn một chút kia, "Bởi vì đây là phòng hai người."

"À... Tôi có thể xin hoãn chết không?" Cách Ngôn khó khăn nói.

Rex nheo mắt lại, "Ngươi nói xem?"

Cách Ngôn im lặng trong phút chốc, "Anh buông tôi ra trước đã, chúng ta từ từ nói chuyện. Ngày mai tôi còn phải tham gia Thuần Thú Đại Hội, đối thủ là Thuần Thú Sư Thần Cấp, đại sư Morton bảo tôi phải giữ tinh thần thật tốt, như vậy mới có thể ứng đối với tình huống ngày mai."

"Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?"

"... Sẽ không."

Rex nhướng mày, "Còn di ngôn gì không?"

Cách Ngôn cầm tay y, chân thành nhìn y, "Nhẹ một chút, anh cũng biết tôi không có cơ ngực mà, lực tay của anh quá lớn, tôi sợ anh bóp hỏng mất."

Mí mắt Rex đột nhiên nháy kịch liệt, "Câm miệng."

Cách Ngôn bĩu môi, "Là anh bảo tôi để lại di ngôn mà."

"Vậy cởϊ qυầи áo ra."

Cách Ngôn lập tức ôm lấy ngực mình, mắt trừng lớn đề phòng nhìn y chằm chằm, "Anh muốn làm gì? Tôi là con trai nhà lành, thẳng đuồn đuột, không phải cơ lão giống anh đâu."

"Cơ lão?" Vẻ mặt của Rex bỗng trở nên nguy hiểm, không cần giải thích cũng biết đó không phải từ gì tốt.

Cách Ngôn ý thức được mình vừa nói sai, cố làm ra vẻ giải thích: "Làm sao, cơ lão có nghĩa là đàn ông, đây là từ địa phương chỗ chúng tôi."

Rex mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm cậu, "Nói như vậy ngươi cũng là cơ lão?"

"..."

"Hửm?" Thanh âm nguy hiểm lại bắt đầu xuất hiện.

Cách Ngôn nuốt một búng máu, "... Đúng."

Rex buông cậu ra, sau đó chống tay hai bên đầu cậu, "Nếu đều là cơ lão thì ngươi còn lo cái gì, thứ ngươi có ta cũng có."

"..." Chính vì là cơ lão nên mới lo đấy. Cách Ngôn cảm thấy mình hôm nay chắc chắn sẽ bị nội thương. Trước kia ai biết cậu cũng nhận xét mồm mép cậu lợi hại, lần nào cũng khiến người khác nghẹn không nói nên lời, cậu cũng cảm thấy vậy, chứ đã bao giờ cậu bị thế này đâu, Rex quả nhiên là khắc tinh của cậu!

Cuối cùng cũng không phải thật sự cởϊ qυầи áo để bóp ngực, có vẻ là Rex chỉ muốn dọa cậu mà thôi, chỉ là nguyện vọng được ngủ ở cái giường phía đối diện của cậu đã thất bại, đây là trừng phạt đối với cậu. Cách Ngôn hối hận túm chăn ngủ trong một góc, rất vui sướиɠ tiến vào mộng đẹp. Hôm sau cậu vẫn như cũ tỉnh lại trong ngực Rex, đang định sờ cơ ngực y trả thù một phen thì chợt nhớ tới giáo huấn bi thảm tối qua, cậu yên lặng thu móng vuốt lại, quên đi, hôm nay lão tử thả cho anh một con ngựa.

Rex bất ngờ mở to mắt dọa cậu giật mình, Cách Ngôn vội vàng ngồi thẳng, ngại ngùng nhìn y: "Anh tỉnh rồi à."

Ánh mắt Rex dừng trên hai cái móng vuốt của cậu.

Cách Ngôn chột dạ không tự chủ giấu hai bàn tay ra sau lưng, "Anh nhìn cái gì?"

"Ngươi khẩn trương cái gì?" Rex ngồi dậy.

Cách Ngôn thấy y không giống đã phát hiện động tác vừa rồi của mình, lập tức nói sang chuyện khác, "Không có gì. Tên Thuần Thú Sư Thần Cấp kia mới thăng cấp có mấy tháng, tôi dư sức đối phó với ông ta, cần gì phải khẩn trương. Thuần Thú Đại Hội sắp bắt đầu rồi, tôi đi rửa mặt đã." Nói rồi cậu lướt qua Rex nhảy xuống giường chạy đi.

Rex nhìn chằm chằm bóng dáng chạy trối chết của cậu không biết đang nghĩ cái gì.

wattpad.com/user/daudo0902

Phụ tử Isaac dậy sớm, chờ bọn họ ăn sáng xong mới cùng nhau xuất phát. Hôm nay là ngày tổ chức Thuần Thú Đại Hội nên đường phố thành Besso còn náo nhiệt hơn xưa, thường xuyên nghe thấy thanh âm xe lăn bánh trên đá xanh. Càng đến gần hội trường Thuần Thú Đại Hội xe ngựa lại càng nhiều, xe nào cũng có nhiều ít dấu hiệu nổi bật nào đó. Isaac vén màn lên giới thiệu cho Cách Ngôn mấy cái xe ngựa kia đại biểu cho thế lực nào. Thế lực gia tộc quốc gia hắn không nhiều lắm, chủ yếu là người của đế quốc Kayla, biết một chút cũng có lợi.

Một chiếc xe ngựa màu đen vừa xa hoa lại điệu thấp đúng lúc đi qua cạnh họ, xe ngựa không có bất kỳ dấu hiệu gì, một cơn gió vừa vặn thổi màn xe bay lên thoáng lộ ra người ngồi bên trong.

"Xe ngựa này là thế lực của gia tộc nào?" Cách Ngôn hồi tưởng lại khuôn mặt âm nhu biếng nhác vừa lộ ra kia, có cảm giác chủ nhân của nó hẳn là một người rất kỳ quái.

Isaac hơi chần chừ, "Người này ta cũng không biết, nhìn có vẻ không giống người đế quốc Kayla, cũng không giống đế quốc Arthurlanca, có thể là từ quốc gia khác nghe danh mà tới."

Thời gian trôi qua, xe ngựa tới nơi thì dừng lại, chỉ chậm hơn chiếc xe ngựa họ vừa thảo luận một bước. Địa điểm tổ chức Thuần Thú Đại Hội là một hội trường đấu giá thuộc về thương hội Trân Châu Đen, sân bãi rất lớn, người tham gia đều là nhân vật có uy tín danh dự, bởi vậy tập trụng chủ yếu ở khu vực hạng nhất.

Lúc thương hội Monroe đến đã tương đối trễ, người thương hội Trân Châu Đen mời đến từ Cửu thành đô cũng đã tới, còn có không ít người không mời mà đến, nhưng thương hội Trân Châu Đen không cự tuyệt ai cả, bởi vì người tới càng nhiều thì mục đích của chúng càng dễ đạt được.

Xe hội thương hội Monroe cũng có dấu hiệu đặc thù, người khác liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Bọn họ vừa xuống xe chưa được bao lâu đã thấy một đám người đi từ hội trường ra, là hội trưởng Otero của thương hội Trân Châu Đen, đi theo phía sau là Kevin và ma võ giả Tim.

"Thì ra là hội trưởng Mondo, ta còn tưởng ngươi không tới, vừa rồi còn cảm thấy thực đáng tiếc. Đúng lúc hôm nay có thể cho các ngươi mở mang một chút về sự rầm rộ của Thuần Thú Đại Hội lần này." Otero đứng trước mặt Mondo, thâm ý nói, biểu tình xuân phong đắc ý, thuận gió đẩy thuyền.

"Chúc mừng hội trưởng Otero, nhiều năm như vậy rồi, hy vọng ngươi có thể được như ý nguyện. Ta nhất định sẽ xem lần đại hội lần này thật tốt." Bộ dáng tủm tỉm của Mondo tựa như một con hổ đang cười, lớn giọng hào phóng chúc phúc đối phương ngược lại lại làm người gần đó kính trọng ông thêm vài phần. Không hổ là hội trưởng thương hội Monroe, cho dù thua cũng phải thua sạch sẽ ngay ngắn.

Otero nhìn chằm chằm khuôn mặt hồng hào của Mondo, hơi nhíu mày rồi lại buông ra rất nhanh, lão tin Mondo chẳng qua đang hấp hối giãy dụa mà thôi. Dù sao lần này không giống những lần cạnh tranh sinh ý trong quá khứ, trừ phi đối phương tìm được một vị Thuần Thú Sư Thần Cấp khác. Nhưng đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng, nếu không thì sao đến tận bây giờ đại lục Azeroth mới xuất hiện một vị Thuần Thú Sư Thần Cấp chứ.

Nghĩ vậy tâm tình Otero lập tức tốt trở lại, khuôn mặt lại treo lên nụ cười lần nữa, ánh mắt thoáng nhìn qua Cách Ngôn và Rex phía sau Mondo. Thấy hai người mặt vừa lạ vừa non nên lão cũng không để ý, ngược lại vì không thấy Morton nên lộ ra nụ cười châm chọc.

"Sao không thấy Morton đại sư đâu, không lẽ bị đại sư Theodore đả kích rồi? Cũng đúng, dù sao đại sư Morton cũng lớn tuổi hơn đại sư Theodore khá nhiều, bây giờ thực lực bị vượt mặt, chịu đả kích, trong lòng không được cân bằng cũng là bình thường. Nhưng mà ông ấy thực sự muốn bỏ qua cơ hội này sao? Đây là cơ hội duy nhất để được Thuần Thú Sư Thần Cấp chỉ điểm đấy."

_Hết chương 125_