Dụ Hôn

Chương 214

Ông Diệp nhà tôi sao có thể làm ra chuyện như vậy được!”

Bà Giang cười, “Đúng thế, lúc đó tôi nghe xong cũng đắp l5ại luôn, chúng ta đều biết ông Diệp yêu vợ nhất, sao ông ấy có thể làm ra chuyện như vậy. Cho nên, không thể tin hết được6 những lời đồn bên ngoài. Tôi cũng nghe chuyện của Cố Tương và gọi điện hỏi mẹ con bé, bà ấy nói không có chuyện như vậy,7 nếu sau này có nghe thấy ai nói những lời này ở bên ngoài thì cứ bảo thẳng với tôi, tôi sẽ đi tìm người đó! Tôi muốn xem4 ai xấu mồm xấu miệng như vậy.”

Bà Giang nói đâu ra đấy.

Chuyện này bị bà Diệp nói đến mức vô cùng nghiêm8 trọng, nhưng bà Giang chỉ cần vài câu là giải quyết xong, lại còn tiện thể mắng cả bà Diệp. Quan trọng là, bà Diệp nghe xong lại không thể phản bác, cũng không dám mắng lại, chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Cố Tương nhìn và phải công nhận rằng mẹ Giang Trí thật lợi hại. May mà bà Giang không nhằm vào cô. Nếu không, không biết Cố Tương sẽ phải trải qua cuộc sống như thế nào khi ở nhà họ Giang nữa.

Bị bà Giang nói như vậy, bà Diệp tạm thời không dám nói về Cố Tương nữa. Bà Diệp cứ tưởng rằng, Hoắc Vũ Trân sẽ không thích khi ông cụ Giang đột ngột tìm một cô vợ cho Giang Trí , nhưng không ngờ bà Giang lại bao che như vậy.

Bà Diệp chỉ có thể yếu ớt nói một câu: “Không phải chỉ một, hai người nói như vậy. Tôi chỉ lo bọn họ sẽ lôi cả nhà họ Giang vào bàn tán thôi.”

Bà Giang: “Không sao, tôi cũng chẳng thèm để ý bên ngoài nói gì, chỉ cần đừng nói ở trước mặt tôi là được.”

Sau khi ăn xong, Cố Tương đưa Giang Trí về phòng, nhân tiện buôn chuyện với Bạch Vi.

Bạch Vi hỏi: “Cậu ở nhà họ Giang thế nào?”

“Rất tốt.” Cố Tương nói: “Giang Trí đã xuất viện.”

“Vậy là tốt rồi.” Bạch Vi bảo: “Hôm nay tớ đến cửa hàng, có tớ ở đây, cậu cứ yên tâm đi.”

Bạch Vi và Cố Tương cùng mở cửa hàng, hai người cùng cộng tác với nhau. Bây giờ mẹ Bạch Vi ngày nào cũng nói xấu Cố Tương trước mặt cô ấy, lại còn bảo Bạch Vi phải tránh xa Cố Tương , Bạch Vi nghe mà thấy nản.

Bạch Vi không thích ở nhà nên đành phải chạy đến cửa hàng.

Cố Tương trả lời một tiếng, “Ừ.”

Cô bận rộn một lúc, thấy Giang Trí đã ngủ thì tự mình đi xuống dưới nhà. Kết quả là cô nghe thấy giọng nói của Lê Giai Âm, “Hôm nay Giang Trí xuất viện, sức khỏe cậu ấy sao rồi?” Cố Tương đi đến đầu hành lang và nhìn vào, cô thấy Lê Giai Âm đang ngồi trong phòng khách.

Cố Tương kinh ngạc, tại sao Lê Giai Âm lại tới đây?

Cô đứng sang một bên chứ không đi vào trong, yên lặng nghe bà Giang nói chuyện với Lê Giai Âm.

Bà Giang cầm ly hồng trà, giọng lạnh nhạt, “Nó vẫn ổn.”

Lê Giai Âm hỏi: “Hôm nay chị gọi tôi đến có phải là vì Cố Tương đã làm chuyện gì đó không? Nó lại làm chị tức giận à?” Nghĩ đến lúc Cố Tươngcòn ở nhà, con bé cũng thường xuyên khiến bà ta tức giận. Bây giờ đến nhà họ Giang rồi, nó gây chuyện cũng là bình thường!

Trước đó Lê Giai m đã nói với Cố

Tương là phải kiềm chế tính nóng

nảy của mình, nhưng con bé không

chịu nghe. Giờ thì hay rồi, mẹ chồng

của nó còn gọi bà ta đến.

Bà Giang nhíu mày, liếc nhìn Lê

Giai Âm và hỏi: “Gần đây tôi có

nghe một vài tin đồn, vì vậy tôi mời

cô qua đây là để hỏi xem giữa cô với

Cố Tương đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Vừa nghe đến chuyện này, mắt Lê

Giai m bắt đầu ươn ướt, bà ta thở

dài. Bây giờ Lê Giai m không phải

ghét Cố Tương một cách bình

thường nữa, hai ngày qua Mạnh

Viễn Châu đã quay về nhà họ Mạnh,

tất cả mọi thứ trong nhà đều do anh

làm chủ, ngay cả bố của anh cũng

không nói được.

Còn về phần người mẹ kế này, ngày

nào cũng phải nhìn mặt anh mà

sống. Mỗi lần Mạnh Viễn Châu ở

nhà, Lê Giai Âm còn chẳng dám thở

mạnh.

Mà tại sao mọi chuyện lại thành ra

thế này, chẳng phải là vì Cố Tương