Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú

Chương 48

Chu Tử Hạ cắn răng chịu đựng, cố kìm hãm lại tiếng rên và dưới hạ thể bị ngón tay của người đàn ông đùa nghịch.

“Mình… mình không sao…”

Vừa nói cô vừa thở dốc một cái, như đang lấy hơi để nói nốt câu nói hoàn chỉnh.

“Mình đã xin phép… xin phép giáo viên nghỉ ngày nay rồi”

Chu Tử Hạ đưa tay lên cắn thật mạnh, sau đó lại nói tiếp.

“Mình hiện tại không rảnh. Thứ lỗi cho mình cúp máy trước.”

Giản Mãn Tư vội vàng lên tiếng: [Từ đã, Tử Hạ! Đừng vội tắt máy.]

Chu Tử Hạ không chịu nổi sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ từ ngón tay của người đàn ông nữa rồi, nhưng cô vẫn cố gắng trấn an lý trí của mình phải thật bình tĩnh.

“Còn chuyện gì nữa sao?”

Cô rất muốn cuộc gọi này nhanh chóng kết thúc để cô tìm cách trốn thoát khỏi sắc lang tà ác này, nếu không cơ thể nhỏ bé này của cô sẽ bị ăn tươi nuốt sống mất.

Giản Mãn Tư không nhanh không chậm mà đáp lại.

[Tuy giờ nói đã mình rồi, nhưng mà Tử Hạ, mình vẫn muốn nói cho cậu biết.]

Hàn Cao Lãng nghe lời nói lưng chừng của đối phương không nhẫn nhịn được mà dùng sức khuấy động trong tư mật ướŧ áŧ của cô, khiến cho Chu Tử Hạ phải cắn chặt tay đến rỉ máu mới không thể phát ra âm thanh nỉ non ấy.

[Sinh nhật vui vẻ.]

Câu cuối cùng Giản Mãn Tư ngân thật dài, tựa hồ như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào hũ dấm đang có dấu nứt rạn ở phía sau Chu Tử Hạ.

[Yêu cậu rất nhiều!]

Hàn Cao Lãng lúc này đã phát tiết, anh lập tức giật lấy điện thoại từ trong tay Chu Tử Hạ ra, trực tiếp bấm nút kết thúc cuộc gọi, quăng điện thoại cô sang một bên, hung hăng hôn lấy môi cô từ phía sau.

“Um…”

Môi trên đã bị người đàn ông gắt gao gặm nhấm, môi dưới lại bị ngón tay dài của Hàn Cao Lãng thấy đảo không ngừng, da^ʍ thuỷ trong huyệt động không hẹn trước mà ồ ạt thoát ra ngoài, cuốn lấy ngón tay của anh.

Nụ hôn lần này của Hàn Cao Lãng thật sâu lắng, tựa như một vòi hút cằm xuống miệng cố, hút hết sinh khí của Chu Tử Hạ.

Hàn Cao Lãng đây là đang ghen tuông, máu chiếm hữu nổi loạn muốn dậy dỗ tiểu nha đầu một trận cho nhớ đời.

Anh hôn cô triền miên không dứt, đầu lưỡi ma ranh của anh càn quét trong khoang miệng miệng non mê luyến, cắn nghiến thật chặt khoé môi Chu Tử Hạ đến rỉ máu.

“Um… a…”

Chu Tử Hạ rêи ɾỉ ám muội, cô bị anh hôn đến hai bên gò má ửng hồng, cảm nhận được trong khoang miệng có vị lạ của tuyến nước bọt của người đàn ông hoà quyện cùng với mùi vị máu tanh từ khoé môi lẫn vào.

Chu Tử Hạ lần này đã động đến sự tôn nghiêm, nhẫn nại của người đàn ông, khiến cho anh ta bực bội đến phát tiết, đem tất của những cơn ghen tuông giận dữ trút lên miệng nhỏ của cô, lên đôi môi non mềm.

Phía dưới hạ thể lại truyền đến từng đợt đau nhức, cộng thêm động tác vờn đùa như “mèo vờn chuột” từ đầu ngón tay thô ráp của Hàn Cao Lãng, khiến cho cô cảm thấy tê mê đến lạ thường.

sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ từ ngón tay cùng với nơi mẫn cảm bị trêu đùa, chẳng mấy chốc hang động chật hẹp đến mê người của cô bỗng chốc trở nên ướŧ áŧ, thấm đẫm một vùng dịch thuỷ ra chiếc quần bảo hộ bằng chất ren thấm hút.

“Ưm… khó thở… a…”

Chu Tử Hạ cắn răng chịu đựng, cố kìm hãm lại tiếng rên và dưới hạ thể bị ngón tay của người đàn ông đùa nghịch.

“Mình… mình không sao…”

Vừa nói cô vừa thở dốc một cái, như đang lấy hơi để nói nốt câu nói hoàn chỉnh.

“Mình đã xin phép… xin phép giáo viên nghỉ ngày nay rồi”

Chu Tử Hạ đưa tay lên cắn thật mạnh, sau đó lại nói tiếp.

“Mình hiện tại không rảnh. Thứ lỗi cho mình cúp máy trước.”

Giản Mãn Tư vội vàng lên tiếng: [Từ đã, Tử Hạ! Đừng vội tắt máy.]

Chu Tử Hạ không chịu nổi sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ từ ngón tay của người đàn ông nữa rồi, nhưng cô vẫn cố gắng trấn an lý trí của mình phải thật bình tĩnh.

“Còn chuyện gì nữa sao?”

Cô rất muốn cuộc gọi này nhanh chóng kết thúc để cô tìm cách trốn thoát khỏi sắc lang tà ác này, nếu không cơ thể nhỏ bé này của cô sẽ bị ăn tươi nuốt sống mất.

Giản Mãn Tư không nhanh không chậm mà đáp lại.

[Tuy giờ nói đã mình rồi, nhưng mà Tử Hạ, mình vẫn muốn nói cho cậu biết.]

Hàn Cao Lãng nghe lời nói lưng chừng của đối phương không nhẫn nhịn được mà dùng sức khuấy động trong tư mật ướŧ áŧ của cô, khiến cho Chu Tử Hạ phải cắn chặt tay đến rỉ máu mới không thể phát ra âm thanh nỉ non ấy.

[Sinh nhật vui vẻ.]

Câu cuối cùng Giản Mãn Tư ngân thật dài, tựa hồ như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào hũ dấm đang có dấu nứt rạn ở phía sau Chu Tử Hạ.

[Yêu cậu rất nhiều!]

Hàn Cao Lãng lúc này đã phát tiết, anh lập tức giật lấy điện thoại từ trong tay Chu Tử Hạ ra, trực tiếp bấm nút kết thúc cuộc gọi, quăng điện thoại cô sang một bên, hung hăng hôn lấy môi cô từ phía sau.

“Um…”

Môi trên đã bị người đàn ông gắt gao gặm nhấm, môi dưới lại bị ngón tay dài của Hàn Cao Lãng thấy đảo không ngừng, da^ʍ thuỷ trong huyệt động không hẹn trước mà ồ ạt thoát ra ngoài, cuốn lấy ngón tay của anh.

Nụ hôn lần này của Hàn Cao Lãng thật sâu lắng, tựa như một vòi hút cằm xuống miệng cố, hút hết sinh khí của Chu Tử Hạ.

Hàn Cao Lãng đây là đang ghen tuông, máu chiếm hữu nổi loạn muốn dậy dỗ tiểu nha đầu một trận cho nhớ đời.

Anh hôn cô triền miên không dứt, đầu lưỡi ma ranh của anh càn quét trong khoang miệng miệng non mê luyến, cắn nghiến thật chặt khoé môi Chu Tử Hạ đến rỉ máu.

“Um… a…”

Chu Tử Hạ rêи ɾỉ ám muội, cô bị anh hôn đến hai bên gò má ửng hồng, cảm nhận được trong khoang miệng có vị lạ của tuyến nước bọt của người đàn ông hoà quyện cùng với mùi vị máu tanh từ khoé môi lẫn vào.

Chu Tử Hạ lần này đã động đến sự tôn nghiêm, nhẫn nại của người đàn ông, khiến cho anh ta bực bội đến phát tiết, đem tất của những cơn ghen tuông giận dữ trút lên miệng nhỏ của cô, lên đôi môi non mềm.

Phía dưới hạ thể lại truyền đến từng đợt đau nhức, cộng thêm động tác vờn đùa như “mèo vờn chuột” từ đầu ngón tay thô ráp của Hàn Cao Lãng, khiến cho cô cảm thấy tê mê đến lạ thường.

sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ từ ngón tay cùng với nơi mẫn cảm bị trêu đùa, chẳng mấy chốc hang động chật hẹp đến mê người của cô bỗng chốc trở nên ướŧ áŧ, thấm đẫm một vùng dịch thuỷ ra chiếc quần bảo hộ bằng chất ren thấm hút.

“Ưm… khó thở… a…”