Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 102: Tái hiện lại 1

Cuộc sống sau khi mang thai không có thay đổi quá nhiều, mấy tháng đầu tiên, chứng nôn nghén của Thẩm Vu rất nghiêm trọng, Lục Vô Chiêu vì để nàng vui vẻ, hai người lại chơi trò nhập vai.

Hôm nay, Minh Tâm đại sư đi lên phương Bắc, có đi ngang qua kinh thành, tiện đường nên ghé vào kinh thăm tình hình phục hồi của Lục Vô Chiêu.

Khi hắn đến vừa lúc nhìn thấy Lục Vô Chiêu cõng Thẩm Vu, Thẩm Vu đang ngồi trên vai hắn với tay hái mấy bông hoa trên cây trong viện.

Minh Tâm bật cười lắc đầu, lúc nhìn về phía đôi vợ chồng trẻ này, ánh mắt nhìn ấm áp hơn khi đối mặt hồng trần.

Thẩm Vu thấy Minh Tâm đến thì rất vui vẻ. Nàng vội trèo xuống khỏi lưng Lục Vô Chiêu, vẻ mặt nam nhân cực kỳ căng thẳng. Hắn so với trước đây càng thêm lo lắng bảo vệ nàng, bên trong tình yêu còn chứa đựng sự cẩn thận.

Minh Tâm chỉ nhìn liếc qua một cái đã biết, Vương phủ hẳn là có tin vui.

Bọn họ đi vào phòng, Minh Tâm vô cùng cẩn thận kiểm tra chân của Lục Vô Chiêu. Sau khi xem qua, hắn nói khôi phục rất tốt, nhưng vẫn cần phải chú ý cẩn thận.

“Mặc dù đã có thể đi lại, nhưng không nên quá sức, chăm sóc hồi phục là một quá trình dài vô cùng.”

Lúc nói lời này, Minh Tâm cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Thẩm Vu.

Quá sức…. câu nói này vô cùng có hàm ý. Thẩm Vu đỏ tai, ngượng ngùng cười.

Minh Tâm ở lại không lâu, sau khi kiểm tra xong tiếp tục bước trên hành trình của chính mình.

Người đi rồi, cửa đóng lại, Thẩm Vu đi vòng quanh Lục Vô Chiêu.

Nàng có hơi lo lắng: “Đều là lỗi của ta, đáng lẽ không nên đối xử với chàng như vậy?”

Gần đây quá đắc ý vênh váo, cộng thêm việc cả người khó chịu, nàng chỉ muốn được cõng được ôm, nhưng lại quên mất rằng, chân của Lục Vô Chiêu chỉ vừa mới có chuyển biến tốt hơn mà thôi.

Hắn có thể đi lại được mới chỉ nửa năm trở lại, bình thường hắn rất hiếm khi tỏ ra bất tiện và yếu thế trước mặt người khác, Thẩm Vu cũng suýt nữa đã quên dáng vẻ hắn từng ngồi xe lăn trước đây.

Thẩm Vu biết Lục Vô Chiêu từng là một người có tính cách thích giấu hết cảm xúc và đau đớn, cho dù thật sự có điểm nào chưa tốt, hắn cũng sẽ không nói cho nàng biết.

Lục Vô Chiêu kéo tay Thẩm Vu, nghiêm túc nhìn nàng: “Ta không cảm thấy không thoải mái chỗ nào hết.”

Thẩm Vu cúi người ôm hắn, áy náy nói: “Chàng có làm sao cũng sẽ không nói với ta, thà răng tự mình khó chịu.”

Lục Vô Chiêu bất đắc dĩ xoa đầu nào: “Thật sự không có việc gì, nàng cũng không nặng mà.”

“Đây không phải vấn đề về nặng hay không nặng, chàng hẳn phải không vui, vì ta đã không để ý đến cảm nhận của chàng, sao lại không trách ta được đây?”

Lục Vô Chiêu không thể hiểu được sao nàng có thể liên hệ với việc này, theo hắn thấy, việc này thật sự không phải chuyện lớn, cũng không thể vì việc này mà nhận định rằng nàng không chú ý đến hắn.

Gần đây cảm xúc của nàng cực kỳ nhạy cảm, một vài việc nhỏ cũng sẽ chuyện bé xé ra to, trước đây nàng đã làm rất nhiều việc vì hắn, bây giờ chính mình cũng nên bao dung nàng nhiều hơn.

“Vậy bắt đầu từ hôm nay, hàng đêm nương tử đều xoa bóp chân giúp ta, có được không?” Giống như ngày trước khi chân hắn còn chưa khỏi hẳn.

Thẩm Vu gật đầu liên tục: “Nên làm vậy, việc này cũng không khó.”

Nam nhân mỉm cười: “Vậy toàn bộ nhờ nương tử chiếu cố.”

“Đương nhiên đương nhiên.” Nàng nói.

Lúc Thẩm Vu mang thai được ba tháng, đúng vào giữa hè, bởi vì lo lắng việc phục hồi chân Lục Vô Chiêu bị ảnh ảnh hưởng, nàng cả ngày vô cùng lo lắng, ban đêm cũng dần bị mất ngủ.

Lục Vô Chiêu đau lòng nhìn nàng gầy hẳn đi, cũng không có biện pháp, đây là bệnh tâm lý, cho dù hắn có nói bao lần là không sao nhưng nàng vẫn không tin. Lục Vô Chiêu cũng không giống như nàng biết nói lời ngon tiếng ngọt, vì sức khỏe của Thẩm Vu, tâm trạng của hắn cũng không được tốt.

Chiều hôm sau, mãi mới dỗ cho Thẩm Vu ngủ được, Trình Thời mời Lục Vô Chiêu đến nói chuyện.

Hiện tại Trình Thời đã có bầu bốn tháng, bụng của nàng đã có hơi to lên, nhưng tinh thần nhìn qua cũng tốt hơn Thẩm Vu rất nhiều.

“Vương gia, phu nhân là vướng mắc tâm bệnh, tâm bệnh thì cần tâm dược để chữa khỏi.” Trình Thời nói thẳng.

Nàng đưa ra một số gợi ý cho Lục Vô Chiêu, việc Thẩm Vu lo lắng không gì khác ngoài chân của hắn, vậy thì bắt đầu từ việc chữa khỏi cho chân của hắn.

Sau khi Trình Thời rời đi, Lục Vô Chiêu ngồi một mình trước bàn đá dưới cây hoa, ngẫm nghĩ rất lâu thì nghĩ ra biện pháp.

Lúc Thẩm Vu tỉnh lại, không nhìn thấy hình bóng của nam nhân ở bên giường, trong lòng có hơi trống vắng.

“Chiêu Chiêu? Chiêu Chiêu!”

Nàng chống người ngồi dậy, đột nhiên cửa phòng mở ra.

Thẩm Vu dụi dụi mắt, mơ màng nói: “Phu quân, là chàng sao?”

Từ đằng xa, truyền tới âm thanh trầm thấp của nam nhân đáp lại.

Ngoại trừ âm thanh hắn nói chuyện, còn có tiếng lạch cạch nhỏ nhẹ vang lên cùng lúc, âm thanh này đã quen thuộc từ lâu, Thẩm Vu ngây người tại chỗ.

Trong lúc nàng còn đang sững sờ, âm thanh kia càng ngày càng tới gần.

Chẳng bao lâu, sau bình phong xuất hiện một bóng người.

Lục Vô Chiêu ngồi trên xe lăn, từ từ di chuyển về phía Thẩm Vu.

Xe lăn nghiền qua mặt đất, phát ra những tiếng vang rất nhỏ.

Thẩm Vu tỉnh táo lại, nàng sốt ruột trèo xuống giường: “Chiêu Chiêu chàng vì sao lại phải ngồi xe lăn rồi?! Chân lại khó chịu sao?!”

Nàng hốt hoảng muốn xuống giường, xem hắn bị làm sao.

Đúng lúc Lục Vô Chiêu dừng lại xe lăn, hắn đứng dậy, tiến lên hai bước, đỡ lấy nữ tử đang chuẩn bị đi giầy bên giường, trấn an nàng: “Không sao, tạm thời chân của ta không có việc gì.”

Thẩm Vu cầm tay hắn, vẻ mặt sốt ruột: “Vậy vì sao chàng lại…”

Luc Vô Chiêu vỗ vỗ tay nàng, nhẹ giọng nói: “Thuận tiện cho ta dưỡng thương.”

Thẩm Vu ngỡ ngàng trong nháy mắt: “Ý chàng là chàng sẽ lại ngồi xe lăn để dưỡng thương sao?”

Việc này… Hình như cũng hợp lý.

“Ừ, nếu như không có việc cần thiết, thì ta vẫn sẽ dùng nó để đi lại.” Lục Vô Chiêu nói. “Nhưng mà nàng cứ yên tâm, trước mắt ta không có chỗ nào là thấy không thoải mái, đừng lo lắng.”

Thẩm Vu bình tĩnh nhìn hắn: “Chiêu Chiêu, chàng phải hứa là không có lừa gạt ta.”

Lục Vô Chiêu cúi đầu, khẽ hôn lên trán nàng: “Ừ, ta hứa.”

Thẩm Vu thở phào nhẹ nhõm, thân người mềm nhũn, lại ngồi phịch ở trong ngực nam nhân.

Như vậy cũng tốt, giảm bớt số lần đi đường, độ vận động vừa phải, như vậy có thể làm được như lời Minh Tâm đại sư nói “Không nên quá sức” rồi.

Không thể không nói, chiêu này dùng quá tốt.

Xe lăn mang đến cảm giác an toàn cho Thẩm Vu, nàng nhìn phần lớn thời gian Lục Vô Chiêu đều ngồi trên xe lăn, tâm trạng của nàng cũng dần dần ổn định hơn.

Giải quyết xong một vấn đề vẫn lo lắng trong lòng, lại là một việc lớn, đến buổi tối Thẩm Vu đã bắt đầu ngủ ngon giấc hơn, ban ngày cũng cười nhiều hơn.

Thấy nàng đã thoát ra khỏi khúc mắc trong lòng, Lục Vô Chiêu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lục Vô Chiêu ngồi trên xe lăn, trước mặt bày rất nhiều hồ sơ đợi hắn xem, nhưng hắn lại một chữ cũng không đọc đến. Nhìn thấy Thẩm Vu vui vẻ đắm chìm trong thế giới của thoại bản, hắn không kiềm chế được mím môi cười.

“A Vu.” Hắn khẽ gọi nàng.

Thẩm Vu đọc đến mê mẩn, không nghe thấy hắn gọi.

“Nương tử.” Hắn hơi nâng cao âm lượng, lại gọi một tiếng nữa.

Lần này thì Thẩm Vu nghe thấy, ngơ ngác ngẩng đầu: “….Ừm?”

“Sách đọc hay lắm sao?”

Thẩm Vu gật đầu.

“Vậy…” Lục Vô Chiêu cười cười: “Có muốn đến ôm một cái không?”

Sách đọc rất hay, hắn cũng rất đẹp, cho nên có muốn đến ôm một cái hay không?

Lục Vô Chiêu ngồi trên xe lăn giang hai tay ra, tay áo rộng phủ lên trên tay vịn của xe lăn.

Trong sáng rực rỡ, khí chất xuất trần, trên người nam nhân đã thiếu đi sự tối tăm trước đó, có nhiều sự bình thản và thong dong hơn.

Hắn nở nụ cười, nhìn chăm chú dịu dàng, ánh mắt lưu luyến, tràn ngập tình yêu và sự mê hoặc.

Nữ tử trên giường nhỏ hơi chớp chớp mắt, nhìn hắn chăm chú.

Đột nhiên nàng ném cuốn sách trong tay qua một bên, từ từ bước xuống giường, đi giày vào, từ từ đi về phía hắn.

Càng đi càng nhanh, cuối cùng biến thành vội vàng, nhào tới trước mặt hắn, cúi người xuống ôm lấy hắn.

Lục Vô Chiêu hơi nhíu mày,tay bảo vệ bụng nàng, ôm nàng ngồi lên đùi mình. Cảm giác được nàng chống cự, hắn liền nói: “Chỉ ngồi một lúc, ta ở trong này, không cần phải chạy, cẩn thận đứa nhỏ.”

“Biết rồi, ta rất cẩn thận mà.” Thẩm Vu cười, nhìn vào đôi mắt của nam nhân: “Chỉ là chàng có biết không, ta thích chàng đến như vậy, dù từ bên kia qua đây chỉ có vài bước chân, ta cũng không kiềm chế được, vậy nên mấy bước chân cuối cùng sẽ có hơi gấp gáp.”

Ánh mắt của hắn đầy bất đắc dĩ và nuông chiều.

Nàng tiếp tục nói: “Là do chàng quá hấp dẫn, sao có thể trách ta được? Nếu chàng không phát ra sức quyến rũ như vậy, ta làm sao lại chết mê chết mệt chàng tới vậy được?”

Lục Vô Chiêu bật cười: “A Vu, bình thường những lời này đều là do nam tử nói ra, nàng làm vậy…”

“Ta như vậy thì thế nào? Có phải cực kỳ giống đám tra nam chuyên lừa gạt tiểu cô nương không?” Nàng đắc ý đong đưa hai chân.

Tay Lục Vô Chiêu vịn bên chân nàng, ôm người vào trong lòng: “A Vu cũng từng lừa ta không ít lần nha.”

Nàng trừng mắt: “Ta lừa gạt chàng lúc nào?”

“Ừ, chưa bao giờ.”

Chưa bao giờ lừa, chỉ là hắn nguyện ý nhập cuộc mà thôi.

Ngay từ ban đầu đã mềm lòng với nàng mà không cần lý do, vì nàng mà đối đầu với Lục Chi Trạch, vì nàng mà xử lý việc của Lưu gia, là chỗ dựa cho nàng, là nơi nàng có thể dựa vào.

Ngay từ lúc ánh mắt đầu tiên nhìn xuống khi ở Tận Hoan lâu, bắt đầu từ khi bọn họ gặp nhau, ban đầu Lục Vô Chiêu nghĩ mình là từng chút từng chút một đắm chìm, nhưng thực tế….

Thực tế là, hắn đã rất sớm trở thành người thất bại dưới váy của nàng rồi.

***

Đêm đó, Thẩm Vu lại bởi vì quá phấn khích mà không ngủ được.

Lúc ban ngày Lục Vô Chiêu chủ động muốn ôm một cái, quả thực là một chuyện vô cùng ngạc nhiên.

Lục Vô Chiêu uể oải tựa vào đầu giường, khóe miệng giương lên nụ cười bất đắc dĩ, hắn không có thẹn quá hóa giận, đối với sự thay đổi của bản thân cũng thấy vui vẻ, chung sống với Thẩm Vu càng lâu, hắn lại ngày càng khác xa so với ‘Lục Vô Chiêu’ trước đây.

Hắn rất thích hiện tại, mỗi ngày đều tràn ngập mong đợi vào tương lai.

Từ lúc mang thai, tâm trạng của Thẩm Vu luôn thay đổi thất thường, những suy nghĩ trong đầu cũng thay đổi liên tục, thường xuyên khiến Lục Vô Chiêu bận rộn không ngừng. Đêm nay nàng phấn khích không giải thích được, trong lòng lại có một suy nghĩ.

Thẩm Vu nằm nhoài người trong ngực nam nhân, cười như một con hồ ly nhỏ: “Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu….”

“Ừ?”

“Chiêu Chiêu, chàng có tò mò chuyện kiếp trước không?”

Lục Vô Chiêu hơi nhướn mày: “Lại muốn làm gì đấy?”

Thẩm Vu cười hì hì tựa cằm lên bả vai hắn, nàng nhìn gương mặt tuấn tú không có bất kỳ tỳ vết nào ngay trước mặt, tim đập thình thịch.

“Chiêu Chiêu, chúng ta tái hiện lại một chút ký ức được không?”

Khi nàng thở ra có mùi hương thoang thoảng lướt qua chóp mũi, yết hầu nam nhân nhẹ di chuyển, lòng bàn tay đặt ở thắt lưng, giữ chặt nàng lại, kề sát người hắn.

“Tái hiện như thế nào?”

Thẩm Vu đảo mắt, hỏi: “Gần đây chàng không còn hay nằm mơ nữa có phải không?”

Lục Vô Chiêu: “Ừ.”

“Vậy thì có rất nhiều chuyện chỉ có một mình ta nhớ rõ, vậy thì quá bất công, ta muốn để chàng biết trước kia đã xảy ra những gì.” Nàng nói rất nghiêm túc.

Lục Vô Chiêu xúc động.

Hắn gần như không hề do dự, đồng ý với nàng.

Có lẽ là hắn đã có được quá nhiều hạnh phúc, cho nên sẽ không còn kháng cự việc đóng vai một “Lục Vô Chiêu” đánh mất nàng, hắn sẽ không còn sợ hãi khi đối mặt với những ngày tháng xám xịt kia nữa, huống chi, bây giờ nàng chân thật tồn tại ở đây, ngay tại nơi hắn vươn tay là có thể chạm đến.

Cho nên, không có gì là đáng sợ nữa.

“Ta sẽ kể lại cảnh tượng cho chàng, bắt đầu từ ngày mai đi, chúng ta trải qua một lần nữa những chuyện đã từng xảy ra.”

“Chiêu Chiêu, chàng không phải là chỉ có một mình, ta vẫn luôn ở bên cạnh chàng mà.”

Một lần nữa đi trên con đường cô độc của kiếp trước, tái hiện lại mỗi một sự kiện trước đó, đến ôm hắn.

Quan trọng nhất là… Nàng muốn nhìn lén hắn tắm rửa một lần nữa.

Thẩm Vu muốn biết, khi hắn rõ ràng biết nàng ở đây, mà vẫn phải giả bộ là không biết, đến tột cùng sẽ lộ ra vẻ mặt như thế nào.