Không Muốn Trở Thành Nữ Phụ Sắc Tình

Chương 4: Sâu quá (H)

Người lớn đương nhiên hiểu đương ý nghĩa của câu nói đó, căn bản không cần nói gì nhiều thêm nữa liền tự giác đến cửa hàng tiện lợi mua một hộp áo mưa, sau đó đến khách sạn thuê phòng.

Mãi đến khi đã ngồi trên giường, Hạ Hi cả người đều ngơ ngác, đây không giống như việc mà bản thân cô sẽ làm, mới yêu đương có một tháng thôi mà, làm sao lại có thể lăn giường rồi? Cái này tuyệt đối không thể được!

Nhưng hai chân cô lại không thể nào nhúc nhích, đặc biệt là lúc Tống Xán Nhiên cầm hộp áo mưa lên xé một cái, trong không gian yên tĩnh, tiếng xé vang lên một cách rõ ràng, chỉ là đột nhiên có chút sắc khí.

Cô tròn mắt nhìn Tống Xán Nhiên thành thục mang nó vào, có chút kinh ngạc "Anh làm sao lại thành thục vậy?"

"Ở lớp giáo dục cuộc sống có học qua." Tống Xán Nhiên đè lên người cô.

Nhưng thử đi thử lại nhiều lần hắn vẫn không tìm được đúng vị trí cho vào, ngược lại Hạ Hi đều đã đau đến ngấn nước mắt. Mãi mới không dễ dàng tìm được vị trí chính xác, nhưng miệng huyệt nhỏ hẹp, căn bản không vào được, bất kể dùng lực thế nào cũng không vào được, hắn gấp đến toàn thân đầy mồ hôi, đặc biệt là khi nhìn thấy biểu cảm bị bức đến rơi nước mắt của Hạ Hi.

"Đau lắm sao?"

Hạ Hi thở ra một hơi "Anh không thể... làm màn dạo đầu trước sao?"

Hắn bây giờ mới nhớ ra cần phải làm màn dạo đầu, nhưng lại không biết động tác nào khác nữa, chỉ biết dính lấy cánh môi, không ngừng hôn lên, hôn môi thôi cũng làm người khác cảm thấy phát nghiện.

Cánh môi ma sát phát ra âm thanh nhỏ nhẹ, còn có tiếng rên khẽ phát ra từ kẽ môi cô, vừa nghe đã khiến da đầu hắn trở nên tê dại, côn ŧᏂịŧ vốn dĩ chỉ mới ngóc đầu lên, thoáng chốc đã phồng lên thêm một vòng lớn.

Cảm nhận được điều này Hạ Hi càng sợ hãi, ban đầu đã đau đến nỗi không thể cho vào rồi, bây giờ nhất định sẽ còn đau hơn.

Động tác cựa quậy của Hạ Hi hoàn toàn không đủ đả động đến Tống Xán Nhiên, ngược lại nó còn trực tiếp khiến côn ŧᏂịŧ chuẩn xác đặt trước miệng khẩu. Từ góc nhìn của Tống Xán Nhiên, có thể nhìn thấy nước từ miệng huyệt óng ánh chảy ra, rất nhiều, đều sắp ướt cả ra trải giường rồi.

Chỉ mới hôn một cái mà đã ướt thành như vậy.

Qυყ đầυ nhẹ nhàng dùng lực, mượn sự ẩm ướt kia tiến vào, bên trong thật sự rất hẹp, chỉ mới là qυყ đầυ vào trong đã sướиɠ để nổi da đầu căng ra rồi. Nhìn thấy biểu cảm đau đớn của Hạ Hi, hắn biết bản thân nên dừng lại để cô thích ứng một chút, nhưng hắn căn bản lại nhịn không được.

Một chút là chạm đến rồi.

"Anh..." Lời muốn mắng chửi của Hạ Hi đều bị ngắt quãng.

Đau đớn kịch liệt khiến cô phải cắn vào vai Tống Xán Nhiên, thật sự rất đau, nước mắt lã chã rơi xuống vai, mặt đều khóc đến nở hoa rồi.

"Không khóc, không khóc." Tống Xán Nhiên vỗ vỗ lưng cô như dỗ dành trẻ con.

Đau đớn đến nhanh cũng đi nhanh, ngay sau đó liền bị thay thế bởi cảm giác căng trướng, nhìn thấy cô dần dần không còn khóc nữa, Tống Xán Nhiên mới chầm chậm đâm rút, vách thịt non nềm bên trong như có nhận thức, côn ŧᏂịŧ vừa đi vào lập tức bị bao lấy thật chặt, lúc đi ra lại không ngừng hút lấy côn ŧᏂịŧ.

Mỗi lần rút ra lại thấy được thịt mềm phấn nộn, trông rất ngon miệng.

Tống Xán Nhiên cũng không ngờ rằng tiếp xúc da thịt lại đem lại kɧoáı ©ảʍ lớn như vậy, bên trong vừa ấm nóng vừa ẩm ướt, tiến vào liền không muốn lui ra, thật ra côn ŧᏂịŧ vẫn chưa vào được toàn bộ, phần còn bên ngoài không cảm nhận được cảm giác bị bao chặt lấy ở bên trong.

Nhưng lại chạm đến miệng tử ©υиɠ rồi, mỗi lần hắn nghiến răng cố gắng tiến vào, Hạ Hi lại mang theo thanh âm nức nở bảo hắn đừng vào.

"Sâu quá, đừng vào được không? Em đau."

"Em đau" chỉ hai chữ này đã làm hắn mềm lòng, cuối cùng vẫn là không nỡ.

Chỉ như thế này hắn cũng đã cảm nhận đủ kɧoáı ©ảʍ, ý nghĩ muốn bắn đến rất nhanh, không bao lâu liền bắn ra, Tống Xán Nhiên tháo áo mưa đem vứt vào thùng rác.

Hạ Hi tưởng rằng đã kết thúc rồi, nhưng cô lại thấy Tống Xán Nhiên lại thay một cái mới.

"Nữa... nữa sao?"

Côn ŧᏂịŧ vừa mới bắn không biết từ khi nào đã cương trở lại, hơn nữa hình như lại lớn hơn lúc nãy, còn cứng nữa, côn ŧᏂịŧ cả hắn không xấu xí mà phấn nộn, so với những côn ŧᏂịŧ mà cô từng xem qua trong phim đều đẹp hơn rất nhiều.

Nhưng vấn đề là to quá rồi!

"Thương lượng một chút được không..." Hạ Hi chưa kịp nói hết câu, Tống Xán Nhiên đã đẩy eo đi vào.

Có được kinh nghiệm từ lúc nãy, lần này thuận lợi hơn rất nhiều, hắn cúi đầu hôn cô, ấn tay cô hai bên đầu mười ngón đan chặt vào nhau khiến cô căn bản không thể động.

Hai chân bởi vì động tác của hắn mà run rẩy, kɧoáı ©ảʍ lạ lẫm khiến cô cảm thấy sợ hãi, nhưng nó lại cứ như thủy triều mà dâng lên.

"Ưm, Xán Nhiên, không muốn... em không muốn nữa..." Cô thật sự rất sợ hãi, nước mắt lần nữa lã chã rơi xuống.

Nhưng một cái đỉnh sâu của Tống Xán Nhiên lại khiến cô quên cả khóc, ngón chân đều co quắp lại với nhau, kɧoáı ©ảʍ mê man tụ lại với nhau.

Cô rất sợ.

Cái cảm giác trước giờ chưa từng trải qua này, cũng bởi vì lạ lẫm, lại càng thêm sợ.

Cô đột nhiên muốn đi vào nhà vệ sinh...

"Xán Nhiên buông em ra..." cô vùng vẫy.

Nhưng cô có thể chạy đi đâu chứ? Tống Xán Nhiên sẽ để cô chạy sao? Hai chân giãy giụa trong không khí vài cái, cuối cùng lại vô lực rơi xuống thắt lưng hắn.

Hoa huyệt không nhịn được co rút, đột nhiên siết chặt khiến Tống Xán Nhiên có chút trở tay không kịp, hắn dừng động tác lại, thở hắc vài cái mới kiềm được mà không bắn ra.

Dòng nhiệt lan tỏa khắn nơi, Hạ Hi trải nghiệm được lần đầu tiên trong đời cao trào liền ngơ ngác, hai mắt vô thần, tay vẫn nắm chặt hai tay Tống Xán Nhiên, đại não trống rỗng một mảng, cô thậm chí còn không biết bản thân rốt cuộc là đang làm gì.

Nhưng Tống Xán Nhiên vẫn theo tiết tấu của bản thân không ngừng ra vào, hơn nữa so với lúc nãy càng nhanh, càng sâu, Hạ Hi vừa cao trào lại phải chịu luận động như vậy, cô trực tiếp khóc thành tiếng.

"Em không muốn, không muốn nữa..." Cô chỉ biết nói như vậy.

"Ngoan, nhịn một chút, sẽ thoải mái ngay."

Cổ họng cô đều khản cả rồi, mắt cũng sưng húp vì khóc, nhưng Tống Xán Nhiên vẫn còn đâm rút, cái gọi là sẽ thoải mái ngay, thực tế cũng quá lâu rồi!

Hạ Hi tin tưởng một câu, đàn ông ở trên giường đều là nói dối. Lời của người xưa lúc nào cũng là đạo lý, đã nói là xong ngay vậy mà đợi đến khi cô cao trào lần nữa mới bắn ra.

Mặc dù cách lớp áo mưa nhưng Hạ Hi lại cảm thấy bản thân như bị trực tiếp bắn vào trong, có chút thất thần.

Côn ŧᏂịŧ đã mềm từ miệng huyệt của cô rút ra, cả người cô đều đau nhức, tay chân mềm nhũn, hai chân cũng không khép lại nổi, hễ khép lại là đau, cô thật sự muốn đấm cho Tống Xán Nhiên một cái, nhưng lại không có chút sức lực nào.

Cô trừng mắt nhìn côn ŧᏂịŧ của Tống Xán Nhiên đang dần dần cứng rắn trở lại.

"Cầm thú." Hạ Hi không nhịn được mắng một câu.

Tống Xán Nhiên chỉ nhìn hạ thể đo đỏ của cô, còn có dâʍ ɖị©ɧ chảy ra từ miệng huyệt, đã nhịn không nổi, càng không nói đến lúc nãy cô vừa cao trào, giọng nói mang theo chút khàn khàn của giục vọng, làm da đầu hắn lại căng lên lần nữa.

"Ngoan, chúng ta thêm lần nữa."

Lời từ chối chưa kịp nói ra đã bị cánh môi hắn chặn lại, Hạ Hi làm gì còn sức phản kháng, chỉ có thể mặc kệ hắn.