[Allmikey] Máu, Dị Năng Và Em

Chương 11

Có ôm cua, đội mũ vào nạ.

~♤~

Việc Shinichirou tự tay đâm em bị thương đã sớm truyền ra cho mọi người biết rồi. Izana vừa nghe tin anh trai sống chưa được bao lâu thì lại nghe tin em đang trong tình trạng nguy kịch, hai tin tức liên tiếp như dao nhọn mà cắt ngang tim y.

Đến tận giờ này ở ngoài biển lạnh cũng đang là một mảnh hỗn loạn. Manjirou bị Shinichirou đâm thẳng vào bụng, máu tươi chảy ra không ngớt mà các bác sĩ lại chẳng có đủ đồ để làm phẫu thuật. Sasada nhìn đứa trẻ đang quằn quại trên giường bệnh mà như kiến đi trên chảo lửa, ông cũng muốn cứu cậu bé nhưng lại càng sợ anh sẽ lao đến cướp luôn Hải Hoa vĩnh cửu.

"Sasada-san, làm ơn hãy cho chúng tôi mượn Hải Hoa, tình huống của Mikey bây giờ đã gấp rút lắm rồi."

Sanzu vội vàng nói rồi nắm lấy tay em, khuôn mặt em càng lúc càng tái nhợt vì mất máu, đến cả đôi môi màu hồng nhuận cũng trở nên khô cằn. Mà nhìn em như vậy gã lại càng căm hận Shinichirou.

Gã biết rằng Kantou Manji là kẻ thù của Siren nhưng em cũng là em trai của Shinichirou mà ? Anh ta đánh em chưa đủ mà giờ còn muốn lấy mạng em luôn sao ? Sanzu thề, nếu hôm nay em mà chết ở đây thì có liều mạng gã cũng phải kéo hết lũ khốn này chôn chung với em.

"H....Haru...."

Em yếu ớt gọi tên gã, gã lập tức đi đến cạnh em rồi nắm tay em chặt hơn, em nhìn gã rồi cứng đầu quay lại nhìn Shinichirou, trong lòng tựa như có hàng vạn kim châm vậy nhưng em lại lạnh nhạt nói.

"Đó.... không phải là Shin..... đuổi hắn ta đi đi..."

"Mikey, mày đừng nói nữa, sau khi mày khỏe rồi tao trói lão đến cho mày đánh !"

Baji đi lại nói nhưng Sanzu lại đuổi hắn ra chỗ khác, lúc này ông Sasada lấy Hải Hoa ra rồi bứt xuống hai lá pha cùng nước ấm cho em uống. Có lẽ là vì vấn đề huyết thống nên khi uống xong Hải Hoa thì tình trạng vết thương của em cũng tốt lên. Em ngã đầu vào lòng của Sanzu rồi lẩm bẩm, gã vỗ vỗ lưng em rồi trầm giọng đuổi mọi người ra ngoài.

Rồi em cuối cùng cũng nhịn không được mà bật khóc. Anh trai luôn yêu thương và bảo vệ em suốt 12 năm cuối cùng lại tự tay đâm vào bụng em, nếu như lúc đó Sanzu không đến kịp thì anh ta còn định làm gì nữa chứ ? Em khổ sở quá, đánh không được, mắng không xong, cả người lại còn đau nhức kinh khủng nên vì thế khóc rồi.

Sanzu vỗ về em rồi hôn lên mái tóc vàng nắng ấm áp. Đôi khi em khóc ra như vậy cũng tốt, khóc ra không có nghĩa là yếu đuối mà nói đúng hơn là khổ đến mức không thể nói, không thể làm gì nên mới khóc. Em khóc rất thảm, nước mắt đều ướt hết áo của gã, em nghẹn ngào lặp đi lặp lại hai từ.

"Mất rồi.... mất rồi..."

Sanzu nhói lòng rồi ôm em chặt hơn. Đến khi em bình tĩnh hơn thì em cũng đã ngủ thϊếp đi rồi, Sanzu cẩn thận chuyển em sang chỗ khác sạch sẽ hơn rồi đắp chăn cho em. Chắc bây giờ em đau đớn lắm vì đã mất đi anh trai đi nhưng em bắt buộc phải vượt qua nó, nếu không thì em sẽ bị vùi dập cho đến chết mất.

Chỉnh chăn cho em xong Sanzu thở dài rồi đi ra ngoài. Sau đó trong phòng liền xuất hiện một bóng trắng, đó là một con báo hoa rất xinh đẹp, nó khẽ khàng đi vào phòng rồi biến thành hình người. Người kia hờ hững ngậm một cay kẹo mυ'ŧ rồi lấy từ không gian một lọ thuốc màu tím rồi đổ lên vết thương của em, nước thuốc đều chảy vào vết thương rồi nhanh chóng xóa tan vết thương nặng nề của em.

Người đàn ông kia hài lòng biến về dạng báo hoa rồi liếʍ lên trán em. Em vì quá mệt mỏi nên dù lưỡi báo thô ráp cũng chẳng làm em tỉnh được. Hắn ta khẽ khàng đi vào bóng đêm rồi nhảy phốc lên và biến mất.

Vậy là em đã được cứu sống rồi, Sanzu nhìn em đang tự chải tóc cho mình mà có chút kinh ngạc, em nhìn thấy Sanzu thì bình tĩnh hỏi trên thuyền thế nào rồi, gã đi lại chỉnh tóc cho em rồi cũng báo cáo tình hình. Bên họ thiệt hại 20 người, thuyền bị phá huỷ một số chỗ nhỏ và đã sửa lại, ngoài ra đã tìm được vị trí của các nhân ngư khác.

"Ừ, tao biết rồi."

Nhìn em có vẻ còn hơi mệt nhưng thái độ lại trở về như bình thường rồi, Sanzu chớp mắt nhìn em rồi âm thầm cắn răng than em cũng quá lạnh nhạt rồi. Rồi em cùng gã đi ra ngoài, Baji chạy đến lo lắng nhìn em rồi hỏi vết thương của em ra sao, em bình tĩnh nhìn Baji rồi hỏi hắn một câu không liên quan.

"Gì vậy Mikey câu này đâu có liên quan ?"

"Vậy mày đừng hỏi tao nữa, chuyện này không liên quan đến mày."

Em nói xong thì muốn rời đi, Baji giữ lấy tay em rồi lo lắng hỏi em giận vì Shinichirou đúng không, em nhíu mày giật tay mình về rồi lạnh nhạt bảo hắn phiền phức. Baji cắn răng nắm lấy tay em bảo rằng em còn định né tránh và tự ngậm Bồ Hòn làm gì ? Em đẩy tay của hắn ra sau đó đẩy hắn ra.

"Tao ngậm Bồ Hòn hay không đều không liên quan đến mày ! Mày cút về chỗ mày đến đi !"

"!"

Nhìn thấy Baji muốn đi theo em, Sanzu liền đứng ra ngăn cản, hai mắt gã như muốn chuyển màu khiến Baji cắn răng, hắn vẫn chưa điên đến mức muốn tự mình đối đầu với một huyết tộc thuần chủng ! Nhưng còn Mikey thì sao ?

"Nếu mày không muốn làm nứt rẽ thêm tình cảm thì tao khuyên mày một câu."

"Đừng tiếp tục tỏ ra hiểu Mikey nữa, tụi mày chẳng hiểu gì về nó đâu !"

Sanzu nói một câu thôi cũng đủ để Baji nổi khùng, hắn đấm thẳng một phát vào má của Sanzu, Sanzu nhận cú đấm đó rồi bình thản bảo.

"Nếu tụi mày hiểu nó thì Draken sẽ không đánh nó lúc Ema bị ám sát."

"Chỉ vì Draken nó đánh Mikey mà mày nói bọn tao không hiểu nó ?"

Baji sững sờ, hai tay run lên trước câu nói phi lý của Sanzu. Em làm gì trẻ con như vậy ? Em đâu có ích kỷ như vậy bao giờ đâu, Sanzu lại cười gằn và gã bảo.

"Tao quên mất, tụi mày đâu chỉ đánh nó ? Tụi mày còn gϊếŧ chết từ bên trong nó cơ. Mày nghĩ rằng lúc đó nó chỉ đơn thuần là nghĩ về cái chết của Ema thôi sao ? Nó đang nghĩ về việc làm thế nào để đừng có ai chết vì nó nữa."

"Nên sau khi nói chuyện với Takemichi nó quyết định giải tán Touman.... không phải người ta bảo người hiểu chuyện là người chịu thiệt sao ?"

"Bây giờ Mikey chính là người chịu thiệt đấy, nếu mày là người hiểu nó thì đừng làm phiền nữa."

Từ đầu đến cuối Baji không hề phản bác lại được câu nào, rõ ràng người lập ra Touman là hắn chứ không phải là em nhưng hóa ra, người hi sinh vì Touman nhất lại là em chứ không phải hắn. Hắn che mặt rồi mỉm cười chua xót, hắn làm gì có tư vấn trách mắng em là em phản bội lại niềm tin của họ ? Chính em còn phải tự mình nhận hết bóng tối vào người để họ được sống trong ánh sáng kìa.

Baji đau khổ nghĩ rồi nhanh chóng rời đi, hắn không muốn phải khiến em khó xử nữa, nhiệm vụ này hắn sẽ tự mình rút lui nhưng hắn phải nói chuyện với Shinichirou cái đã.

Shinichirou bần thần nhìn cây dao mình dùng để đâm em hôm qua, đôi mắt em ai oán nhìn anh rồi sau đó là bất lực buông thả. Tại sao lại dùng đôi mắt đó nhìn anh chứ ? Tim anh như thắt lại khi nhớ về ánh mắt gây ám ảnh đấy của em.

Baji gõ cửa phòng ba tiếng đánh thức anh từ những suy nghĩ hỗn loạn, anh thở dài rồi kêu Baji đi vào. Hắn đi vào rồi đứng trước bàn làm việc của Shinichirou.

"Sếp, tôi muốn nghỉ việc."

"Mày làm sao vậy ? Đã có chuyện gì ?"

"Tôi không một ngày nào đó phải tự tay gϊếŧ Mikey giống anh."

Shinichirou đập bàn đứng dậy, đây không phải là điều mà một người như Baji làm nhưng mắt của Baji khi nói về vấn đề này lại rất nghiêm túc. Anh bóp trán rồi ngồi xuống ghế, hỏi Baji rằng như thế không phải sẽ bị tổ chức truy lùng sao, mẹ của hắn còn sẽ bị gϊếŧ.

"..... Tổ chức đã ra lệnh gϊếŧ mẹ tôi khi tôi mới thức tỉnh."

"!"

"Vậy anh nghĩ chúng có ra lệnh gϊếŧ Ema không ?"

"Hay là anh sẽ phải gϊếŧ Manjirou để phục vụ cho mục đích của chúng ?"

Baji bình tĩnh phân tích ra rồi cũng ngẩn người. Nhiệm vụ lần này của bọn họ quá mức bất thường, vốn dĩ với công nghệ tân tiến như Siren thì việc cứu con của Sasada Robert hoàn toàn không hề khó, vậy tại sao Siren lại từ chối để Sasada đi kiếm Kantou Manji ?

Mà tại sao lại là Kantou Manji mà không phải ai khác ? Vì ở Kantou Manji đang có ai sở hữu năng lực mà Siren cần sao ?

~♤~

Như những gì Baji đã nghĩ, năm xưa Siren thật sự có khả năng để cứu con gái của Sasada và Sasada cũng chính là nhân viên của tổ chức.

Con gái của ông bị mắc bệnh Hải độc, cả người cô bé đều nổi lên những mụn bọc màu lam biếc, Hải độc có thể trị được nếu như để cô bé uống máu nhân ngư, Siren lúc đó cũng có một bình máu máu nhân ngư trân quý có khả năng trị thương, Sasada muốn lấy Hải Hoa vĩnh cửu để đổi lấy máu nhân ngư nhưng Siren đã từ chối toàn bộ.

Sasada thống hận Siren nên đã đi kiếm tư liệu về nhân ngư trong gia tộc mình, con gái bé nhỏ cũng được ông cho ngủ đông. Ông tìm kiếm suốt 6 năm trời và rồi tìm thấy một tư liệu về hai nhân ngư có khả năng trị thương và đồng thời cũng biết mình là con cháu của một trong hai nhân ngư đó.

Ông ta cũnh từng đi đến vùng biển băng giá để xem thử huyết mạch có thức tỉnh hay không nhưng đều vô dụng. Lúc này ông ta hết hi vọng nên trở về nhà và òa khóc xin lỗi con gái. Lúc này trên bàn tư liệu liền rơi xuống một tờ giấy.

Chúng ta từ lúc sinh ra đã sở hữu năng lực này, Amoon không có năng lực này nhưng con của Amoon lại có.

Ta bế nàng đến vùng biển băng giá, ngày đầu tiên có bé mọc vảy !

Những ngày sau nàng ấy ngâm nước ấm và mọc ra tai với đuôi, chúng ta trời sinh không có màng tay nên nàng cũng không có.

Ta nhận ra, chỉ cần đến từ bộ lạc, mặc kệ di truyền hay gen chỉ cần bẩm sinh là thuần chữa trị thì khi đến vùng biển này, huyết mạch sẽ tự thức tỉnh.

Vì thế Sasada tìm kiếm tư liệu về Amelia, Amoon và con gái của Amoon. Kết quả cuối cùng chính là tìm được em, dù em chưa dùng máu của mình để chữa trị cho ai nhưng việc em có năng lực trị thương đã dấy lên tia hi vọng trong ông ta.

Nên ông ta mang theo bình đông chứa con gái mình đi theo lên tàu của họ, ông ta mừng rỡ nhìn em hoàn toàn thức tỉnh huyết mạch nhưng lại không dám mở miệng cầu xin.

Nhưng năng lực của Sanzu đâu phải để chưng ? Từ ngày đầu gã đã nói với em rồi nhưng em vì muốn cảm ơn ông ta cứu mạng Ema cho nên mới gật đầu đồng ý.

Em nhìn người đàn ông vì quá thương con mà không tiếc dấn thân vào hắc đạo kia, trong lòng em bỗng dáy lên cảm giác bi thương nhè nhẹ. Bọn họ cũng vì gia đình mà làm mọi thứ thôi, chỉ mong cô bé kia đừng làm cha mình thất vọng.

"Vậy ông dẫn đường cho tôi đến chỗ con ông đi, tôi sẽ giúp đỡ."

"Boss !"

Sanzu bất ngờ trước quyết định đó của em nhưng em chỉ lạnh nhạt nhìn gã rồi lại nhìn về phía Sasada.

"Co bé sẽ rất tự hào vì có một người cha như ông, tôi đương nhiên là muốn nghe cô bé tán thưởng cha mình."

Sasada ngay lập tức khóc lớn, ông rất yêu vợ và con gái của mình nhưng vì công việc của mình mà ông đã bỏ lỡ thời gian với gia đình, ngày vợ mình chết và con gái bị hạ độc ông như chìm vào sự điên cuồng mà tìm mọi cách để cứu con ông. Ông phản bội lại Siren để mang trả Hải Hoa vĩnh cửu về biển.

Ông nghĩ rằng nếu em không phải là nhân ngư thì cũng không sao, sau khi trả xong Hải Hoa, nếu không thể cứu con gái thì cùng lắm ông và cô bé sẽ tự sát. Nhưng giờ đây cuối cùng cũng đã cứu được con mình rồi, ông ta òa khóc như một đứa trẻ, em đi lại vuốt lưng cho ông rồi lấy khăn tay ra đưa cho ông.

"Ông là một người cha rất tuyệt vời, Sasada-san."

~♤~

"Shinichirou, đây sẽ là nhiệm vụ mới của cậu: Truy lùng và bắt sống nhân ngư."