Trường Sinh Đảo

Chương 136: Chương 134

Chương 134

Tiểnzu kết cục

À, thực nghiệm đUVTảsSIo, không biết là còn có thểScg gọi nó như vậy đabược không !?

Vốn dĩTw sau khi bàn cờEP với hàng loạmInt ô vuông đlen trắnzng đVè lên mọi khu sinh thái trên đpEQảpEQo, nó đlLã không còn giống một hòn đJIHảVsZo chút nào nữScga, mà giống như một quảUnUng trườupmng rộng lớn, trôi nổi trên hư không hơn. Sau khi hạUnUch tâm của hòn đbảTwo bịP King mang đbi mấoFt, rồi lạabi dùng đsSIểupm đupmánh đDnập liên tiếp với nhóm Richard, tứF ma tướng và Thiên đmInế, nguồn năng lượng đpEQểQl duy trì kết cấbIu hòn đFảUnUo cũng theo đJbó mà hao mòn, bởi vậy, cảUnh đUổ vỡ xuấIDDt hiện khắznp nơi.

Dùng từ sơn băng đbịua liệt thì hơi quá, nhưng quảmjt thật hòn đtJiảtVo này đwalã mấgzwt đQli ý nghĩRta tồn tạnumi của nó, hình dáng cũng bắwalt đbầpuu tiêu vong, giống như một lâu đUVTài cát mỗi lúc một mòn đli trước sóng lớn vậy.

Vì thế mà chỗ đDtặt chân của nhữoFng ngườnzi còn sống sót càng lúc càng ít.

Căn phòng rộng khoảUng 1000m vuông mà Frozen dùng hiệu ứEPng tủ lạRRVnh đhUểJIH đDnóng băng lão Bat may mắVsZn là một trong nhữoFng khu đjopấlLt hiếm hoi còn sót lạmjti sau cơn đpuổ vỡ, phầbIn lớn các mảmInnh “đUnUảtVo” đVã phân liệt, tách ra, hòa vào hư không vĩlL đchRạwali bao la rồi. Cái mỏm đbIấwalt từng là căn phòng trước kia này vẫn còn sót lạjopi, có lẽ do lớp băng phủ đIDDầchRy mặt đTwấsSIt còn chưa tan hết kia, vẫn đUnUang duy trì lực kết dính yếu ớt của mình.

Sân thi đVsZấZUwu tan tành, dĩF nhiên thiên tài chiến cũng phảIDDi kết thúc, bao nhiêu thí sinh hay ngườIi nhà thí sinh muốn la ó phảjopn đbối cũng vô dụng. Dù sao sau một đmInợt hoạnumn nạQln bên bờb tử vong, ai nấmIny cũng vui mừng phát hiện: còn sống là may lắIPm rồi.

Về lờzi hứEPa ngườli chiến thắVTng sẽ trở thành King của trườsSIng sinh đmjtảoFo gì gì đabó !? ĐứIPa nào nhắmjtc lạitJi thì sớm đRti gặp quỷ đZUwi.

Chưa nói đUnUến việc lão quốc vương tiền nhiệm vẫn đJIHang sống nhăn, cùng ăn cùng ở với bọn họ vài tuầmInn nay, chỉnz riêng việc nhữDnng kẻ thù ở thế giới khác lúc nào cũng như sói dữZUw rình mồi, sứtJic mạznh vô biên, tà ác thông thiên, thủ đaboạoFn kinh dịI mà ngườRti kế nghiệm phảIDDi đnzối mặt cũng dọa cho nhữQlng ngườDni còn sống sót một trận không nhẹ.

Vậy nên như đchRã nói, đupmứza nào còn nhắlLc lạnzi về vấJbn đmjtề trở thành King gì gì đDtó, đwali gặp quỷ đpEQi.

Cái ngôi vịP này không chút béo bở, giống như củ khoai lang nóng bỏng tay, nhìn thì ngon đRtấsSIy, nhưng ăn vào thì không tiêu hóa nổi.

Làm ngườsSIi nên biết lượng sứitJc mình chứu. CẩchRn thận ngẫm nghĩpEQ lạbIi xem giới hạwaln của mình tới đzâu nếu còn cuồng vọng, nếu vẫn chưa thông ấhUy hảJb !? Soi vào gương đzi xem mình đScgã là ai.

...

Khoan nói đnumến chuyện vua chúa với phầEPn thưởng, lúc này cảbI đlLám đtVang phảQli đPối mặt với một vấUn đDtề vô cùng nan giảzi.

Có câu chuyện vui thế này: Một ngườVsZi làm ăn lớn bịJIH phá sảlLn, ông ta cảVTm thấIPy mình không còn gì cảHU nên quyết đsSIịgzwnh tự sát, nhà hiền triết đlLi qua thấEPy vậy ngạUc hiên hỏi: Sao lạwgi không còn gì !? Chẳng phảHUi ngươi vẫn đPang hít thở đtJiấEPy sao !? Không khí vẫn luôn ở bên ngươi mà.

Ngườabi làm ăn thấgzwy vậy bừng tỉitJnh, dùng không khí và niềm tin làm tiền vốn, cuối cùng giàu có lạQli như xưa.

Trong câu chuyện trên, các bạwaln rút ra đjopược cái gì là quan trọng nhấbIt với chúng ta !?

Đúng rồi, đPó là không khí.

...

Vòng bảmjto hộ biến mấUVTt, giống như bình dưỡng khí lớn nhấEPt cho cảIDD hòn đJIHảwalo bịz khui nắIPp. Shaorin lấwaly thân phận Queen của mình, cố gắgzwng thu hẹp lạUnUi kết giới về phía căn phòng 1000m vuông này đEPểz tránh tiêu tốn năng lượng, giữab lấUnUy chút dưỡng khí ít ỏi cho hơn chục ngườVsZi còn may mắhUn sống sót này.

Đây chắlc chắtJin là nhữpung ngườUi duy nhấVt còn sống, dù mặt mũi nhếch nhác, quầHUn áo tảVT tơi, máu bầupmm đabầoFy mặt, bộ dáng giống đVsZầpuu heo không giống ngườzni, nhưng thực sự họ là nhữoFng ngườbIi còn sống.

Lên đHUảJbo 400 ngườIPi, trảJIHi qua một hồi càn quét gầTwn hai tháng, chỉgzw còn lạnzi có khoảnumng chục ngườVi này thôi. Thực lực hay không thì chưa nói, nhưng vận may của họ quảnum thực quá tốt. Và đbôi khi, may mắln cũng là một phầpun thực lực.

Điểjopm mặt lạJbi thì thấTwy có Robert, Claude, một cô gái tên Anna, dùng trườJIHng kích cực kỳ bắwgt mắpEQt, Song đScgao Jack và Mike, vốn còn một cô gái nữnza trong đnumội hình 3P của bọn họ, nhưng không thấEPy ở đzây, nhìn khuôn mặt sa sút của hai anh chàng, có lẽ đQlã chết rồi. Một vài ngườtVi không biết tên và thu lu một góc, nhắum mắScgt tĩDnnh tọa, là ThầPn Tiễn. Số hắgzwn luôn may mắtVn, chẳng đbIụng phảmjti tử đVồ nào đlã đuành, gặp đPược một con Ghouls biến dịgzw thì lạUVTi đJIHểab Robert và Claude cướp đwgiểnumm finish, thành ra dù rấHUt buồn bực, nhưng hắRtn lạFi là ngườzi lành lặn nhấRtt trong cảV đzám. NhữJIHng ngườPi không hiểnumu chuyện thì lạtVi nhìn hắln bằmjtng ánh mắVt kính nểhU, kiểFu như một biểVsZu chưng của thực lực mạScgnh mẽ, gϊếŧ đjopịUnUch mà tay không thấQlm máu.

NgườIDDi cuối cùng tới căn phòng này là Trung Thành, gầznn như đUnUã trong tình trạznng sống dở chết dở. Lúc mọi ngườbi đuỡ lấFy hắbn, anh lính trẻ ho ra máu liên tục. KhẩmInu Air gun của Lee Ji Won có vẻ đhUã đgzwược cảnumi tạjopo qua, đsSIạwgn bắwaln ra có lực xuyên thấScgu rấlt khủng khϊếp, vết thương bịI đupmốt cháy phầVTn nào ngăn cảchRn tốc đDnộ khôi phục của hắJIHn. Trung Thành đPã phảIi ôm lỗ thủng ở phổi này di chuyểpun không dưới nửa giờP rồi, phổi hở mát lạVsZnh như vậy, dĩEP nhiên mỗi ngụm thở là một ngụm máu.

Nhưng hắDtn cũng thuộc thành phầitJn may mắmjtn, không chết đIPược.

Linh nằVm ngủ bên cạUVTnh Shaorin đPột nhiên thứabc dậy, tập tễnh bò về phía anh trai. Shaorin thấaby vậy không đsSIành lòng, chút ý đScgịUVTnh nhân cơ hội gϊếŧ ngườUnUi đRtã không cánh mà bay, lạUnUi chạpEQy tới, dùng thân thểmjt không lấsSIy làm khỏe mạTwnh gì của mình làm đRRViểVm tựa, dìu cô gái nhỏ qua chỗ hắIDDn.

Linh đUVTến nơi Trung Thành đJIHã ngấwgt xỉbIu, mọi ngườTwi đHUang vội vã cấVsZp cứpuu cho hắpEQn, nhưng vết thương thật sự không nhẹ, cảDt đVsZám cũng đgzwều đEPã như đUVTèn cạIDDn dầbIu, nhiều lắupmm chỉl có thểupm lau vết máu không ngừng trào qua khóe miệng cho hắchRn mà thôi. Nhìn anh trai với bộ dáng thê thảZUwm như vậy, cô gái nhỏ chưa hoàn toàn tỉunh táo đVsZã đFẫm nước mắoFt, rồi đQlột nhiên như sực nhớ ra cái gì, vội vàng lấmIny ra băng liên tâm do Frozen biến thành, đmInặt gốc sen lên lỗ thủng trước ngực hắbn.

Chuyện kỳ diệu lập tứgzwc xảchRy ra, nguồn mana trong cơ thểU Trung Thành đHUột ngột vận chuyểznn, hình thành vô số sợi tơ nhỏ bao bọc lấHUy gốc sen. ThểUnU tích của băng liên tâm chợt biến hóa, thu nhỏ lạabi, nương theo dòng mana từ cơ thểpEQ hắVsZn, dầabn dầmjtn sát nhập, lấnump luôn lỗ thủng trước ngực phảIPi Trung Thành. Chỗ bịTw thương chỉTw đzểJb lạScgi một kí hiệu hoa sen nhỏ, còn lạnumi giống như chưa từng xảUnUy ra bao giờzn. NhịEPp thở của hắDnn bình ổn trở lạtJii, tiếp tục chìm vào ngủ sâu.

Linh muốn giảPi thích gì đzó, nhưng lạpui tiếp tục ngủ mấmInt. Với vô số kiến thứQlc đabang bịjop cưỡng ép truyền thừa tới từ quá khứbI, mỗi phút tỉoFnh táo là một hồi đmjtau đTwầPu thống khổ, chỉEP có hôn mê là biện pháp tốt nhấUVTt. Đối diện với ánh mắUt ngạgzwc nhiên của mọi ngườpui, Shaorin đJbành phảli đwgóng vai ngườzi giảsSIi đwgáp:

“ĐạtVi khái là do trong cơ thểpu anh ta có bảtVn nguyên chi lực của đtVóa sen này. Bông sen băng này nếu không đpuược cung cấnump mana và khí lạbnh liên tục rấnzt nhanh sẽ héo chết, vậy nên khi phát hiện trong cơ thểJb anh ta có sứsSIc mạoFnh tương tự mình, nó quyết đmjtịznh cộng sinh, dùng cơ thểwal anh ta như máy cung cấFp năng lượng, tiếp tục duy trì sự sống của mình...”

“Tạnumi sao lạJIHi có cùng bảnumn chấRtt ấsSIy hảI !? Vì nó cùng từ một nguồn mà ra ! Ôi, đUừng hỏi nữtJia, tôi cũng không biết giảUnUi thích sao cho mọi ngườli đIPâu !”

Nói rồi quay đabầQlu đIỏ mặt nói nhỏ như muỗi kêu:

“RấbIt xấitJu hổ !”

Các Queen của trườpEQng sinh đZUwảoFo dù có truyền thừa ngàn năm, nhưng tâm tính thực chấwalt cũng chỉmjt như nhữpEQng cô gái trẻ tuổi mà thôi. Shaorin và Stellar dù có chín chắupmn hơn Ren một chút, nhưng cũng không khác biệt quá nhiều. Nhìn chung cũng không thểl hướng thiên hạUnU mà bô bô chuyện hay ho trong hang đabá của Trung Thành mà vẫn làm như không có gì đnumược. Dù không tận mắFt nhìn thấtJiy, nhưng cũng đPoán đjopược tám chín phầbn, chỉRRV có đJIHiều ngạDni nói ra mà thôi.

...

Sau một khúc nhạabc đwalệm vì chuyện của anh em Trung Thành, mọi ngườmjti lạsSIi quay trở lạhUi nỗi lo cũ. Giống như ma ám dai dẳng, không thểP quên đPược.

Dưỡng khí sắScgp hết.

Căn phòng này cũng khá lớn, nhưng phầhUn lớn không khí đEPã bịl thấbIt thoát từ trước khi Shaorin tới đEPây và tạIDDo kết giới từ năng lượng còn sót lạjopi của hòn đVTảPo, vậy nên dưỡng khí tồn đwgọng lạmjti cũng chẳng đbược là bao. Nãy giờJIH mọi ngườitJi mệt nhọc hít ra hít vô, cũng đUnUã phảQli tiêu hao quá nửa.

Khuôn mặt cảVT đJIHám đZUwều xa xầVsZm lạzni, kểEP cảtJi dạTwng tích cực lạRRVc quan như Robert hay đPầmjtu óc ngơ ngơ như Claude cũng đitJều nhăn nhó vì lo lắchRng. TấQlt nhiên với bọn họ hiện tạlLi, chăm sóc mấbIy vết thương đabang phòi máu không ngừng trên cơ thểVsZ vẫn quan trọng hơn, cảHU hai đlLã cân một con Ghouls biến dịP hẳn hoi đIPấmIny, rấVsZt đsSIáng tự hào.

“Ít nhấoFt cũng kéo theo đbược vài đUứua rồi !” Robert tự nhủ mãn nguyện.

“Frozen chết mấnzt tiêu rồi !” Claude thở dài tiếc nuối.

Khác với nỗi lo của hai ngườRti, nhữhUng kẻ khác đwalều có chung một cách suy nghĩTw, cuống cuồng tìm cách giảTwi quyết vấwaln đchRề dưỡng khí. Sau cùng chẳng hiểpuu tên nào nghĩV ra cách gϊếŧ bớt nhữIDDng ngườJbi bịF thương nặng đsSIi, vừa đpuánh mắut về phía Trung Thành và Linh nằIPm bấabt tỉchRnh cạJIHnh nhau, bỗng thấIy có chút đbIắQlc ý với sáng kiến của mình. Chưa đnumược bao lâu thì đZUwã bịUVT ThầoFn Tiễn đbập bểl gáo chết tốt.

Ở đpEQây hắbn lành lặn nhấlLt, cũng khỏe nhấmjtt, muốn gϊếŧ ai thì chẳng khó khăn gì. BảFn tính ThầRtn Tiễn có một phầlLn cao ngạhUo cổ hủ, khinh thườDtng âm mưu quỷ kế, ghét cay ghét đgzwắabng nhữpEQng đlLứitJa nhân cơ hội làm loạbn, hay hô hào ngườnzi không vì mình trờui chu đmjtấbt diệt gì đitJó. Vừa thấzy “ngườmjti thông minh” nêu ra sáng kiến loạnumi bỏ bớt nhữVTng kẻ yếu hơn, hắIDDn không nói không rằUVTng chực tiếp bang vỡ sọ ngườbi nọ, sau đFó ngồi xuống cạFnh Shaorin, thi lễ cẩhUn thận tiếp tục khoanh tay nhắUVTm mắQlt tĩJIHnh tọa.

Đối với việc này, Shaorin chỉJb cườJIHi cườchRi, có lẽ do áp lực của cô không giống với nhữIPng ngườoFi khác, hoặc là tin tưởng King sẽ sớm trở lạJbi và có cách nên một chút hoảlLng loạUnUn vì vấEPn đIDDề dưỡng khí cô cũng không có.

Chỉmjt thỉInh thoảnzng ngẩIPng đZUwầUnUu lên nhìn bầzu trờScgi tối mịput vì hư không bao phủ, cô gái này mới lộ ra chút lo âu. ChấtVn đEPộng vừa rồi không phảDti bình thườtVng, King chỉF mới hồi phục, có đmInối phó nổi không !? Đối phó đRtược thì có bịu thương không !? Nhỡ may mắtVn bịz thương thì mình nên tỏ ra như thế nào !? Là quan tâm chăm sóc hay bàng quan đzứjopng nhìn, dẫu sao hai ngườJbi cũng chẳng phảQli thân thiết gì cho lắwalm.

Lòng loạjopn như ma, bấVt tri bấVt giác khuôn mặt cô gái này cũng thay đoFổi rấitJt đbặc sắzc.

CảJb đQlám không biết cô gái này là ai, thờEPi đwgiểznm Shaorin xuấVt hiện đwgã đScgứJIHng ngay sau King tạJbi phòng đuiều khiểabn chính, nên chưa từng gặp ngườli nào khác, ngoài nhữPng ngườlLi đupmang bấupmt tỉlLnh hoặc đchRã thiệt mạabng. Nhưng thấoFy ThầRtn Tiễn thi lễ và thủ hộ bên cạZUwnh như vậy, tinh ý như Robert cũng đwaloán ra vài phầVn... mà... không quan trọng, quan trọng là yếu nhân (ngườzni trọng yếu) này cũng đmjtang sa sầRtm khuôn mặt khi đUnUang nghĩU đwgến cái gì đupmó, có khi nào cô ấupmy đIPịnznh thủ tiêu hết cảIDD đHUám vì vấnzn đRRVề dưỡng khí không !? Nhìn xem kìa, khuôn mặt rấbt âm trầzm, có vẻ bấjopt thiện...

ThầVTn Tiễn ở đDtó, ai dám làm càn. HắFn còn khỏe nguyên, dễ dàng đHUập bểjop gáo một ngườjopi may mắtVn sống sót, nhữbIng ngườlLi khác đIỡ làm sao !?

Lòng loạIDDn như ma, khuôn mặt cảupm đitJám cũng kịnzch biến, âm thầabm tính kế không ngừng.

Có lẽ ở đpuây, suy nghĩb đZUwơn giảwaln nhấwalt chỉP có anh em Trung Thành đmInang say ngủ, vì không biết chuyện gì đnumang xảhUy ra. Vô tri đitJôi khi cũng là một loạhUi hạnumnh phúc.

...

GiữHUa lúc bầEPu không khí căng thẳng tràn ngập trong căn phòng, từ trên trờoFi đbIột ngột đtVáp xuống hai ngườui. CảP đpEQám lạJbi nhếch măt nhìn lên, lòng càng căng thẳng.

Ngườpui đoFến dễ bấwalt thiện, ngườDni thiện sẽ không đzến giờJb này.

Lúc này tấput cảwal mọi ngườEPi đVsZều cảPm thấzy mình giống như con lạitJc đIPà nọ, đUVTã gồng gánh đpEQủ hàng hóa đFến kịScgch cỡ rồi, thêm một cọng lông nhỏ nữgzwa là sụm lưng chết tốt.

Robert, Claude và ThầtJin Tiễn thấUVTy hai ngườScgi này lạJIHi cùng thở ra một hơi, ba miệng một lờpEQi đtVồng thanh thốt lên:

“Queen !?”

Dĩwg nhiên là Stellar và Ren đitJã tới.

Hai ngườIDDi đRRVảVsZo mắVTt một vòng, Stellar nhíu mày liên tục, không ngờsSI chỉnum gầbn hai tháng ngắDtn ngủi, có thểchR phá thực nghiệm đitJảQlo thành cái dạVTng này, sứTwc phá hoạnzi của nhân loạVTi vĩDtnh viễn đEPều thật mạtVnh mẽ. Ren thì cái khác không thấZUwy, chỉJb thấuy Shaorin ngồi dựa lưng trên một tảung đbá, bộ dáng hư nhược yếu ớt.

Cô gái trẻ này dĩchR nhiên lập tứnzc phẫn nộ, gào thét một hồi rồi túm cổ từng ngườpEQi sống sót lên hỏi xem ai làm, dọa cho cảhU đUám kinh sợ không nhẹ. Khối ngườQli thầVsZn kinh đHUã căng thẳng hết chịJIHu nổi, trực tiếp ngấDtt xỉVTu. Cơn phẫn nộ của Ren giống cái lông trên lưng lạjopc đwalà kia vậy, đIDDem phòng tuyến tâm lý của họ đUnUánh sụp.

“Aiz... đmjtừng hỏi tôi !! Queen à !! Không thấchRy thằung này cũng đUnUang dở sống dở chết hay sao mà cứV lắDtc lắUc hoài vậy, tôi làm gì có thờzi gian mà ngắtVm xem ai đtJiánh cô ấuy, giữl đEPược cái mạQlng này đPã giỏi lắupmm rồi đTwó biết không !? Tôi đznã phảwgi đbánh với một con biến dịpu, là biến dịu đchRấtJiy !? Ủa, mà sao ánh mắDtt cô nhìn lạVT vậy !? Không giống như nhìn mấzny ngườJIHi khác nha !? Đừng bảFo mới có mấDny tuầRRVn không gặp đznã thầIm thương trộm nhớ tôi rồi chứnum !?” Robert bịpEQ Ren lắZUwc qua lắPc lạnumi váng hết đUVTầScgu óc, giống như ngườTwi say đgzwi tàu trượt cao tốc, não bộ xoắln quẩUVTy, ăn nói càng lúc càng không kiêng kịnz.

Với vấpEQn đIề của hắchRn, Ren cườzi tươi như gió xuân đEPầtVu mùa, thỉInh thoảJbng lộ ra chút ren rét đDnặc chưng rồi nói:

“Ta đnzúng là nhớ. Ngươi đTwã từng muốn xem trộm ta tắJbm !”

Bộ não đJbang xoay mòng mòng của Robert chợt đVsZình chỉmjt hoạRtt đsSIộng, hắScgn há mồm không nói lên lờsSIi, chỉQl đgzwành cườwgi khan vài tiếng.

Bên dưới, Claude đDtang gật gù nghe vậy chợt giật mình, vội vã muốn bò đVTi thì trên lưng cảVsZm thấJby giống như bịHU đmIná đIè, trực tiếp ép xuống sàn nhà, bấmInt di bấlLt dịVTch, hắDtn cũng chỉwal đDnành ngẩIng đznầJbu cườZUwi khan mấmIny tiếng.

Lạabi một lầIDDn nữmjta, nỗi lo dưỡng khí bịz mọi ngườJIHi quên béng.

Shaorin nhìn ba ngườlLi náo nhiệt đlLằabng xa, vừa lạz vừa buồn cườVi. Ren dườEPng như đJIHã bỏ ra ngoài đmInầIPu việc tìm hung thủ hành hung cô chịF, mà tận tình biến mình thành hung thủ hành hung ngườui khác, khiến cho hai thanh niên đtVằpEQng xa kêu oai oái không ngớt. Stellar thì đnzã nhận ra tình trạmInng của cô, từ từ tiến lạtVi, bình thảVn ngồi xuống:

“Chịnum có nhớ là trước khi đnzi đPã dặn em cẩmInn thận !?”

“Không có cách nào. Dù sao thì, tình trạmInng của em vẫn khá hơn Ren lúc mới trở về, không phảIDDi sao !?”

“Đó là ngụy biện !”

“Dẫu sao em cũng rấnzt tò mò, chịIDD và Ren tới đabây bằUng cách nào vậy !? Thánh nữb đpuạDti phát từ bi, mở cửa chào đEPón à !?”

“Do một tên khó ưa dẫn đuườEPng, em không biết hắbIn đlLâu, trở về chịl sẽ kểitJ lạScgi cho !” Stellar xoa xoa gò má, giống như đEPang hồi tưởng lạQli cái gì, buột miệng đZUwáp.

“Má chịitJ bịnum làm sao hảI !?” Shaorin nghiêng đQlầmInu hỏi với vẻ hiếu kỳ.

“À... không !? Thói quen ấQly mà, dạwalo này thườVTng hay phảzni thoa phấJIHn dưỡng da, nếu không dễ có nếp nhăn lắzm, em cũng biết, công việc trên đnzảJbo đnzều một tay chịtJi gánh, các trưởng lão chỉbI biết tu luyện và đIánh đVấlm thôi !” Stellar cườzi đuáp.

ThấFy cô em gái có vẻ vẫn chưa thỏa mãn với đJbáp án này, Stellar đJIHành đlLổi đPề tài:

“Còn em, rốt cuộc bịRt sao vậy !? Bịwal đScgánh thê thảIm thế này có cảnzm tưởng gì không !?”

“Thật bấbt cẩQln, sơ xuấmjtt quá, nhưng tránh không khỏi, rốt cuộc vẫn cầabn phảZUwi nếm đUVTòn vài lầmInn thì mới có kinh nghiệm thực chiến đwalược ! Chúng ta đJIHược truyền thừa cảJb sứlc mạVsZnh lẫn kỹ năng, nhưng khảDt năng ứFng biến đsSIều rấVt kém. Ren như vậy, em cũng thế, chịDt... chỉDt sợ cũng không khá hơn !”

Stellar gật đScgầPu, trầVm ngâm một lúc rồi nói:

“Trở về chịTw sẽ tìm cách cảzi thiện. Được rồi, bây giờpEQ tóm tắzt một chút xem, chuyện gì đtVã xảsSIy ra !”

...

Đến khi King trở lạzi, đZUwáp xuống căn phòng đtVó, mọi ngườUi lạmIni đIDDược một phen ngạpEQc nhiên ngước nhìn.

Ánh sáng bọc lấtVy toàn thân hắQln, cảnum ngườHUi tỏa ra linh quang nhè nhẹ, nhìn rấmjtt giống mấtJiy thầIDDn thánh mà sách trẻ em hay miêu tảhU. Quan trọng là hắchRn bây giờupm trông đtJiã đDnầHUy sứUVTc sống, mang một cảupmm giác con ngườVTi hơn, chứIDD không còn lạtVnh lẽo ngàn năm như xưa nữnuma.

Tấmjtt nhiên cảtVm giác vẫn chỉmjt là cảgzwm giác thôi, trên thực tế mặt hắpEQn vẫn vô cảRtm như vậy, nhìn không ra chút cảDnm xúc nào, không bi cũng chẳng hỉUVT.

“King !!!!”

Đột ngột một bóng ngườUVTi nhảnzy tới ôm chầmjtm lấhUy hắDtn, trong tiếng reo vui mừng lẫn chút nứScgc nở. Tấupmt nhiên, vòng tay nhìn nhỏ nhắJIHn ấQlm áp ấVsZy không hề nhẹ, lầVn đFầVTu tiên King toát mồ hôi lạVTnh, cứUnU nghĩpEQ nếu là mình vài tiếng trước khi đQloạDtt lạUnUi năng lượng của thực nghiệm đchRảzno tiếp lấPy cái ôm “nồng thắDnm” này, chỉchR sợ xương cốt đzã bạFo liệt mà chết tốt.

“Ren !” Hắnumn nhẹ nhàng đVsZáp.

“Ớ...” Ngẩabng đPầjopu vớ khuôn mặt đRtẫm lệ, Ren tròn mắwalt nhìn hắnzn, đJIHôi mắut cô lúc này long lanh lên, màng nước mắupmt nhỏ phảtJin chiếu ánh sáng từ cơ thểTw hắitJn, lạEPi càng rực rỡ.

LầDnn đitJầchRu tiên, hắbn nói chuyện nhẹ nhàng với mình như vậy...

Trong đgzwầnumu lầsSIm bẩabm, thiếu nữRt cảVTm thấpuy mùa xuân đZUwã đTwến, tự ôm lấDny mình, chìm vào một thế giới màu hồng riêng. Trái tim bay ra loạVsZn xạTw nhiễm hồng cảnz không gian xung quanh, mọi ngườchRi chỉtV đScgành tránh xa không dám làm ảpEQnh hưởng.

“Chúc mừng đQlứmInc vua !” Stellar bước tới, cườIDDi đpEQón tiếp.

“Anh đVsZược như bây giờjop, chứIPng tỏ công sứitJc một năm vừa rồi của tôi không hề uổng phí, truyền tống trận mini đjopó, làm tốt đUnUấIDDy chứDn !”

Ngẫm lạupmi hai tháng trước, khi mình và Linh bịmIn tiểuu BạJIHch cưỡng ép truyền tống tới thực nghiệm đIDDảIo này, King chợt thấJIHy có chút cảtVm khái. ChỉJIH hai tháng thôi, mới có hai tháng thôi mà...

Thế giới này, dườitJng như đbã đupmối khác rồi...

“Cám ơn !”

Dù có nhiều bước ngoặt, dù còn nhiều nhữRtng uẩhUn khúc, câu hỏi không lờoFi giảIi từ khi hắUVTn đwalặt chân lên hòn đuảScgo này, nhưng hai tiếng này thật sự phát ra từ đPáy lòng.

Stellar đIDDược hắScgn trảP lờDti vỏn vẹn hai chữF như vậy không biết nên nói gì cho phảmjti. Quan trọng là cô cảFm nhận đZUwược thành ý thật tâm của hắScgn, thông qua dao đhUộng linh hồn truyền đHUến, khế ước của Queen với King lúc này giống như một thứTw truyền tảbi cảDnm xúc hữUnUu hiệu nhấabt. Đột ngột quá, vịUVT nữP hoàng luôn cườlLng thế này nhấUt thờUi lạitJi lâm vào bối rối.

“Chịwal à ! Em đQlã nói rồi đbấzy, nếu thật sự cảnumm thấIy phiền toái, em sẽ cắlLt đHUứlLt nó giùm chịupm !”

Giọng Shaorin từ lúc nào đbIã thì thầitJm bên tai làm Stellar bừng tỉVsZnh, nhấsSIt thờRti đpuôi tay cô khua lên loạPn xạchR:

“À không... không cầFn... ý chịitJ là... đnzã làm gì có gì... phảlLi không nhỉab !!”

Vụиɠ ŧяộʍ đitJánh mắtVt nhìn sang, King vẫn đlLứmjtng đUnUó giống như đUVTang hồi tưởng lạnzi đtJiiều gì, sau cùng hắsSIn cườgzwi khẽ, rồi nói:

“Được rồi ! TấUt cảnz, trở về thôi !”

Trở về bằgzwng cách nào hắbIn không nói, nhưng cũng không ai hỏi, hắUVTn nói đnzược sẽ làm đoFược.

Hắnzn là King của trườUng sinh đVảnumo cơ mà.

Phụ chương 10

Sơ lược về phase 2.

Hai bóng ngườpui chồng lên nhau, chầVTm chậm di chuyểTwn trong căn phòng tối. Gã thanh niên ấhUy chống tay lên tườJbng, từng ngón tay siết mạlLnh như muốn bóc hết lớp đjopá nhẵUVTn nhụi ấVsZy ra, hàm răng nghiến chặt không ngừng, rít lên nhữmjtng tiếng trầbm thấEPp mà phẫn nộ:

“Không thểpu tha thứjop !!! Không thểVsZ tha thứmIn !!”

“Ta nhấJIHt đVTịwgnh, sẽ không buông tha bấgzwt cứUnU ai nữVa ! Các ngườPi hãy đEPợi đnzấPy !!!”

Khom ngườDni rìu hắabn bước đHUi là một cô gái trẻ, mặc lễ phục màu trắsSIng, đzôi lông mày cong vυ't lúc này nhíu chặt, nhẹ giọng an ủi hắUVTn:

“Ngươi có nguyểtVn rủa chúng tới chết cũng có ích gì, tập trung khôi phục đVsZi đRtã ! Chừng nào còn nắVTm giữsSI sứlLc mạRtnh trong tay, lúc ấpEQy mới có tư cách nói chuyện !”

“SứJIHc mạZUwnh !? ChỉIP cầlLn ta muốn, rấitJt nhanh sẽ có sứQlc mạsSInh !” Thanh niên này trầFm giọng đEPáp.

...

“Đến rồi !”

“Chỗ này là sao vậy !?” Athena ngẩhUng đRtầjopu nhìn cánh cửa khắmjtc 7 con số la mã theo hai cung tròn đPồng tâm trước mặt, ngạPc nhiên hỏi.

“Vực sâu nhấut của ma giới ! Nơi tội lỗi ngủ vùi !” Hắupmn đTwáp, rồi đRtưa bàn tay run rẩQly đDtẩwgy mạunh cánh cửa.

Két....két...

Hai ngườPi chầhUm chậm tiến vào trong, Athena đVTánh mắPt nhìn quanh, chỗ nào quá âm u quỷ dịP, gió lạQlnh không thấzy đQlâu nhưng làn da vẫn thấzy rét buốt, cùng nỗi bấchRt an chạJby dọc cột sống. Liếc nhìn thanh niên bên cạVsZnh, hắchRn không nói gì, chỉIP nằIPng nặc tiến bước, bấhUt đScgắoFc dĩsSI, cô ta lạPi tiếp tục dìu hắlLn đbi.

Họ tiến tới một quảIDDng trườpEQng nhỏ đmInược bao bọc bởi bảJby cây cột đEPá đVTầEPy gai nhọn. Trên mỗi một cột đbIá hàng loạUnUt sợi xích phủ kín, mỗi cột trói chặt cứTwng một đjopứZUwa bé trai, khuôn mặt đHUầJby tà khí.

Trên cây cột trung tâm, lớn nhấmjtt, cũng cao nhấIt, đRRVứVa bé ở đbIó, nhìn thanh niên kia cườIi nói:

“Hoan nghênh ngài tới thế giới tội lỗi, ma chủ của bọn ta !”

“Mỗi một cảIDDm xúc tiêu cực của ngài là liều thuốc bổ tốt nhấnzt giúp chúng ta đTwột phá phong ấnzn này. Ngài đPã tới đoFây, hẳn là cầmjtn tới sứchRc mạUnUnh phảwali không !? Ngài cầabn tới ta !? Vậy thì hãy giận dữjop đtJii, ngài càng phẫn nộ bao nhiêu, ngày ta ra khỏi đIDDây càng sớm !” ĐứPa bé đIPó nói với giọng vui mừng và chờsSI mong.

“Chưa đVsZủ đzâu, ngài phảzi tham lam hơn !”

“PhảIPi lườmIni biếng hơn !”

“PhảJIHi đmjtọa lạIc hơn !”

“Còn phảli biết ganh ghét nữUnUa !”

“Tham ăn, tham ngủ nữmIna mới tốt !!”

7 đVứRRVa bé này thay nhau nhao nhao nói, ma âm như quỷ dữchR, len lỏi vào trí óc, khiến trạgzwng thái tinh thầmInn của Athena cũng thấpEQy bấUVTt ổn và hơi hỗn loạJIHn.

Như sực nhớ ra đHUiều gì !? Cô ta nhìn vào đlLứhUa bé trên cột trụ lớn nhấjopt, thì thào nói:

“Cội nguồn của bảUVTy tội lỗi, đwalạhUi ác quỷ - Satan !”

Đứua bé đtVó cườhUi khoái trá gật đjopầJbu !

...

BắchRc thầjopn giới, nơi nhữEPng vịP thầUn thuộc Asgrad ngự trịpEQ.

Sâu trong cung đPiện rực rỡ, có hai ông lão đgzwang ngồi quanh một bàn cờIDD vua cổ, thong thảV đVánh cờDt.

“Nếu thật sự như ngài nói, vậy là cảVsZ giới hoàng cũng không thoát đlược khỏi kiếp nạpun !?” Ông lão tóc xanh với bộ râu quai nón rậm rạmjtp trầDnm ngâm đzni một nước cờEP, rồi nói.

“Các giới hoàng là mục tiêu đQlầmInu tiên bịRt nhắlLm đPến, không phảitJi đbIã mấoFt đIDDi chiến lực gầRRVn hết rồi đUó sao !?” Ông lão còn lạwgi, một mắbt bịchRt băng đbIen, đlầsSIu tóc bạIDDc phơ, nhưng đFược trảzni truốt kĩwg càng, nhìn vẫn có vẻ đTwẹp lão riêng biệt. Đặc biệt là hàm râu rấVt dài, chạFm tới gối.

“Không phảoFi ngài vẫn còn khỏe mạbInh đPấmjty sao !? ThầVsZn Odin !?”

“Cụ thểUVT thì ta không nói đUnUược với ông ! Bạupmn già ạVsZ, nhưng hiện tạsSIi ta cũng không thểtV rờUi khỏi Asgard, còn nếu ông vẫn không tin, ta sẽ làm một phép so sánh nhỏ:”

“Tiên khí linh thụ hay Yggdrasill trảHUi dài khắbp các đVTạabi thế giới đmjtúng không !? Nếu ví nó như một khúc xương sống khổng lồ của đuạUVTi vũ trụ này cũng không quá !” ThầoFn Odin chậm rãi nói, ngón tay dí thêm một nước cờupm, đpuã hình thành thế bao vây.

Ông lão còn lạPi gật đlLầZUwu, trầtVm ngâm suy nghĩhU, tìm cách đFón đVsZỡ.

“Tiếp theo đDtến thầznn giới với huyết mạwgch thầEPn tộc, kiến tạitJo lĩabnh vực của thầmInn. Thầwaln mạmjtch giống cái gì !? Nói trắtJing ra nó chính là dòng chảUy bao hàm ý chí của mỗi thầPn chúng, chảUy tới mỗi cá thểtJi, tương tác với ý chí của họ, hình thành hoàng kim kết giới mà thôi. BảIPn chấEPt của thầpun mạVch, chính là một dòng chảVsZy vô hình, kết nối với tấbIt cảnum chúng thầznn. Ông thấpEQy nó giống thứVT gì !?”

“Ông lão còn lạRti lắEPc đJbầIu tỏ vẻ không rõ, thầUVTn Odin cườui khẽ, chậm rãi đVTợi ông ta suy nghĩUVT cho nước kế tiếp, từ tốn nói:

“Chính là mạpuch máu. Một mạgzwch máu khổng lồ, dàn trảDni khắIPp vũ trụ. Mỗi cá thểI ở thầzn giới giống như một tế bào hồng cầIDDu vậy. Xin lỗi nếu ông không hiểchRu, nhưng ta nói vậy, chắIc ông cũng phầmjtn nào hình dung ra rồi !”

Ông lão còn lạzi loay hoay, nhưng cuối cùng cũng nghĩchR ra đoFược nước cờZUw kế tiếp, cườPi vui vẻ đScgi lên, rồi đupmáp:

“VạpEQn thế Hồng Liên giúp cho ngườmjti chết vẫn có thểpEQ hoàn sinh, vận đVTộng như ngườVi sống, đtVóng vai trò là cơ thịitJt, mang ý nghĩba sinh sôi không ngừng, hắbc ám khung thương bảtVo vệ ma tộc, giống như lớp da bên ngoài. Cube nằupmm ở trung tâm nhân giới, cung cấtVp đDtủ loạVTi thầwaln thông, giống như nội tạDnng... Ý ông muốn nói vậy phảabi không !?”

“Thật không uổng công ta giao hảPo với ông bao lâu nay, thầtVn Poseidon ạJb !” Thầun Odin bình tĩUnh đjopi nước cờl kế tiếp, đbIã hình thành thế chiếu tướng.

Ông lão kia lạtVi nhíu mày, dườIPng như đJIHã vào thế hết đPỡ, bí quá dí tốt rồi khó chịtVu nói:

“Thế còn trườmInng sinh đScgảEPo !? Chẳng phảpui nó cũng là một trong các bảRRVo vật đUịRRVnh giới hay sao !?”

ThầtVn Odin đScgưa lên quân cờEP, ngắzm nghía nó với vẻ thú vịl, đjopó là quân hậu, mạchRnh nhấchRt bàn cờJb, ông ta cườhUi đbáp:

“Chân lý bao hàm tri thứwalc của cảz vũ trụ, giống như cái gì !? Đừng nói với ta là ông đJboán không ra !?”

ThầUn Poseidon nhìn quân hậu lơ lửng trên đoFầjopu quân tướng nhà mình, khó khăn đabáp:

“Là bộ não !”

ThầchRn Odin cườwali lớn, hạHU xuống quân cờI, đtVạmIni cục đUVTã đJIHịnznh.

“Ván này, ta thắUVTng rồi !”

...

Tam thập tam thiên, Hư thiên đzniện.

Không khí tách ra một đabườmjtng lớn, hai bóng ngườchRi song song bước ra. Chủ nhân thầzn đliện, thiên đhUế và thiên hậu đznã trở về.

Nhưng dườmInng như hai ngườUVTi trông cũng không quá khỏe mạVnh.

Thiên hậu mang theo một ngườHUi lớn gấabp đupmôi mình, dĩmIn nhiên là chật vật, nhưng còn thiên đIDDế !? HắpEQn cườUVTng thế đjopánh một trận với King, không chút sứtVt mẻ, vẫn luôn ngạpuo nghễ, đIáng lẽ không nên tỏ ra mệt mỏi như vậy.

CảHU ngườmIni thiên đnumế bốc lên khói xám liên tục, mồ hôi như tắabm, dựa vào trên long ỷ (ghế rồng), ngửa đScgầHUu lẩupmm bẩzm:

“Đã ngủ say đEPiều dưỡng nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc vẫn chưa thích nghi đlược ! Hay vốn dĩitJ các bảVTo vật đlịUnh giới có khảmjt năng phân biệt thật giảbI, tự chúng bài xích cơ thểzn giảnz tạnzo này !?”

Liếc nhìn Thiên hậu đzứznng bên cạoFnh hắmjtn, như một ngườtVi hầwalu trung thành nhấgzwt, khóe môi thiên đPế nhếch lên:

“Thật khiến ngườUnUi ta ghen tịUnU mà !”

Dưới chân Thiên hậu, Mộc nằlm đsSIó, sống chết không rõ, thiên đHUế chăm chú một hồi rồi cườtVi lớn vui vẻ:

“Thế nhưng, cũng không còn lâu nữchRa, thểDt chấtVt mạIDDnh mẽ của Long tộc cũng sẽ thuộc về ta, không còn sự bài xích nữwga. Chủ nhân ạQl, cái cơ thểJb khổng lồ của ngườhUi, rồi cũng sẽ là của ta thôi !!!”

Tiếng cườScgi vui vẻ của hắVsZn vang vọng khắchRp hư thiên đVsZiện.