Trường Sinh Đảo

Chương 66: Chương 65

Chương 65

Xóm chợ năm ấDQy, nơi chàng ăn mày đqổi đguờMOi.

7 năm trước.

BắOhgc Kinh - Trung quốc, trong một con phố nhỏ.

“BắWMVt lấfty nó, mẹ kiếp, a CẩVgFu, lầHtn này mày đCKRểlq bọn tao tóm đmnKược thì đkMlừng hòng sống.”

Thằnrung bé đQược gọi là A cẩRu nhanh thoăn thoắMkbt chạYqy qua các quầPTCy hàng trên đffSườfpung, cảuQ ngườti nó trơn như cá trạrYQch, lách qua nhữxng xe hàng, chướng ngạYqi trên đMkbườkMlng không gặp chút vật cảCKRn nào.

“Làm gì dữuQ vậy !? Mẹ kiếp, có mấDQy cái bánh bao thôi mà, sau này lớn lên đPTCi làm đukJược tao sẽ trảukJ.”

Vừa chạhNy, A cẩYqu vừa quay lạfpui nói như chém đCKRinh chặt sắCKRt. Thế nhưng cái thái đePộ của nó kết hợp với dáng dấRQp linh hoạOhgt chạuQy trốn kia, hiểPTCn nhiên cho tiền lũ trẻ đQuổi đnruằKqPng sau cũng chẳng tin tưởng đfpuược.

Nhìn nhìn gói bánh trong tay, bằJRng này chắqc đPTCủ cho mấuy anh em trong nhà ăn hai ngày, trong lòng A cẩukJu tràn ngập niềm vui phơi phới, bước chân cũng nhanh hơn một chút, chẳng mấQxy đFpã đePểDQ cho đuám trẻ truy đQuổi hò hét kia hít khói đHQằYqng xa.

“Au...”

Chẳng biết có phảfpui vì vui quá hay không, a Cẩbflu đuột nhiên đuâm sầlqm vào một ngườhNi từ trong góc đCKRườWMVng đukJi ra. Sau cái đRQụng đFpau đMOiếng, a Cẩnruu cảlqm thấkMly như mình vừa va phảuQi bứQxc tườRQng vậy, đnruầKwu váng mắkut hoa, lăn lông lốc mấkMly vòng trên mặt đbflấVgFt hết sứPc thảum hạYOfi. Nhưng nó đMOứFpng dậy rấbflt nhanh, dù vẫn còn lảlqo đfpuảFpo, tốc đkuộ chạhNy tiếp cũng không vì thế mà giảQm bớt.

“Queen, ngườHti không sao chứHt !?”

“Không.”

Cô bé bịq a CẩOhgu đFpụng vào lạYqi chẳng hề hấPn gì đHQứrYQng đVgFó, ánh mắTQet hiếu kỳ nhìn về phía a Cẩguu đQang chạYqy trốn đbflằkung xa. Cô mặc một bộ trang phục theo kiểQu gothic lolita đHQiểSWYn hình, cái váy ở dưới xòe rộng ra, còn phầQn thân trên bó sát, ôm trọn lấfty thân hình mảxnh dảGmGnh.ThoạPTCt nhìn cô bé cũng tầQm tuổi a CẩukJu. Mái tóc màu hạOhgt dẻ cùng con mắgWt màu rượu đWMVặc trưng sáng lên vẻ tinh nghịxch.

Vừa rồi a CẩTQeu gấKwp quá nên không đSWYểSWY ý đhNược, nó chưa kịHtp chạQm vào cô bé đrYQã bịMkb một lực lượng kỳ lạu phảmnKn chấQn ra ngoài rồi. Nên mới hoa mắJRt chóng mặt, đkuầMkbu óc ong ong.

“Có vẻ thú vịYq, đKwi theo xem xem.”

“Nhưng thưa cô, giờpr hẹn với ngài Trương đRã tới.” Một bảQo tiêu mặc bộ comple đMOen bóng mượt phía sau cô bé lo lắPTCng nói.

“Không sao, nếu Ren tiểftu thư đqã hứHQng thú với cậu nhóc đSWYó, sư phụ cũng không ngạgWi đYqợi thêm một chút đYOfâu.”

Một thiếu niên mặc bộ comple màu trắlJng, khuôn mặt tràn đlqầKqPy vẻ tự tin tươi cườYqi, nhưng mơ hồ thểfpu hiện ra thân phận bấgWt phàm, qua từng hành vi, cử chỉlq vô cùng nho nhã, lễ đQộ nói.

“Hmm, đRQang không nghĩRQ ra món quà gì đqHHểpr tặng lão Trương, vừa hay gặp tên nhóc đRQó. Kểlq cũng tiện.”

Ren đQưa một tay lên vuốt vuốt môi có vẻ vui mừng nói.

...

“A cẩrYQu, hôm nay mày chết chắKwc rồi.”

Có lẽ vì bịKw đePập đgWến đCKRầYqu váng mắRt hoa, A cẩwu chạrYQy trốn không còn linh hoạYqt như trước nữua, lúc này nó đKqPang bịCKR dồn vào một con phố buôn bán nhỏ, hai đPầuu đQều bịukJ một nhóm trẻ khác ngăn lạukJi. Đám thanh thiếu niên này thoạSWYt nhìn mới khoảJRng mườpri bốn mườKwi năm tuổi, nhưng đSWYứDQa nào cũng toát ra vẻ lưu manh, du đFpãng từ trong khí cốt, nhìn sơ cũng biết chẳng phảfpui loạMkbi tốt đFpẹp gì.

A cẩftu lúc này mới có mườKwi tuổi, chỉeP tùy tiện một đQxứJRa trong đukJám thiếu niên kia đpri ra, cũng có thểq tùy ý đTQeập cho nó lên bờku xuống ruộng.

Ấy thế mà a Cẩlqu vẫn không tỏ ra có mấPTCy sợ hãi, nó đhNảMOo mắSWYt nhìn quanh, thấTQey không còn đYqườprng nào khác đQểt thoát thân, thở dài một cái, sau đRó lập tứQxc đSWYiều chỉYqnh trạlJng thái cơ thểQx, cặp mắQxt tuy còn mang theo nét thơ dạPTCi của trẻ nhỏ nhưng ánh lên vẻ kiên đMkbịWMVnh, bấKwt khuấQt vô cùng.

Nó không hề dừng lạYqi, mà tiếp tục tăng tốc, lao về phía đYOfoàn ngườti.

A cẩukJu chạrYQy sát bên đlqườQng, nơi nhữFpng quầRy hàng hoa quảTQe đguang bày bán, vừa chạKwy, hai tay nó nhanh như chớp bốc lấhNy nhữprng quảuQ cứQng nhấFpt có thểu, ném lia lịkua về đWMVoàn ngườgui phía trước, trong tiếng hò hét của nhữFpng ngườfpui bán hàng.

Lực tay còn yếu, nhưng từng cú ném lạfti vô cùng tinh chuẩGmGn, nhữukJng quảft táo, quảMkb lê hay thậm chí là quảmnK dứTQea liên tiếp bay vèo vèo giữuQa chợ, không có cú nào trượt. Tấlqt cảVgF đMkbều thân mật tiếp xúc với khuôn mặt của đukJám thiếu niên đRang chặn đCKRườPng A cẩPTCu.

CảDQ đguám chỉkMl thấhNy sao bay đuầxy trờlqi, trước mắfput hoa lên. Sau đKwó, A cẩgWu đtã luồn lách qua kẽ hở vô cùng nhỏ nhoi mà khi chúng ngồi xuống ôm mặt tạto ra.

“Mẹ lũ ngu, đMOểVgF nó chạbfly qua rồi kìa.”

Đám thiếu niên đrYQằlJng sau đYquổi đCKRến thấGmGy đRồng bọn vẫn còn đOhgang ôm mặt ăn vạOhg, cực kỳ bực tứQc gào lên. Nhờt vậy mà mấYqy đSWYứfpua bịJR thương nhẹ nhấFpt lập tứDQc tỉnrunh lạHti, nhìn qua đqã thấuy A cẩYqu chạSWYy qua chúng nó đguược chục mét rồi.

“ThằMkbng lỏi con, đMOừng vội đQắrYQc ý, xem tiểfpuu lý phi đPao của lão tử đVgFây.”

Một thằrYQng trong đQxám chửi thề lên vài câu bấRQt mãn rồi lôi trong ngườkMli ra một con dao nhọn bóng loáng, nó quay quay con dao vài cái tạxo dáng vô cùng đQiệu nghệ rồi ném mạePnh về phía a cẩguu.

Phập.

Không thểfpu không nói, thằftng nhóc khá là có tài ném dao, thanh dao nhọn hoắVgFt mang theo lực lượng mạprnh mẽ cắlJm ngập vào bờP vai a Cẩuu, làm nó lảkuo đwảfpuo mấMkby vòng rồi lăn lông lốc, đSWYâm sầQm vào một quầQy hàng gầxn đmnKó. Máu chảrYQy xối xảKqP.

“Ối, gϊếŧ ngườVgFi rồi, gϊếŧ ngườePi rồi bà con ơi.”

Chẳng biết giọng bà béo lanh lảDQnh nào hét lên đQầCKRu tiên, khu phố buôn bán nhỏ bắfput đVgFầtu hỗn loạun. Chủ các quầDQy hàng thì bo bo bê nép mấpry cái bàn vào vệ đVgFườFpng, bảFpo vệ hàng hóa, còn khách mua đGmGồ thì bỏ chạDQy toán loạOhgn. Con phố nhỏ nên cảRnh va đuQập vào nhau, ngườQxi dẫm lên ngườmnKi xảJRy ra liên hồi.

Đám thiếu niên đukJuổi theo a cẩePu cũng bịR một màn này dọa sợ, nhưng cũng bấlJm bụng tiến lên bắRt cho đmnKược cái thằWMVng lỏi cứTQe cách ba ngày lạOhgi đuến “mượn tạMOm” của chúng nó mấnruy cái bánh bao kia.

Nhưng dòng ngườnrui hỗn loạWMVn, ai cũng muốn chạguy ra khỏi cái ngõ nhỏ này, làm chúng muốn tiến lên cực kỳ khó khăn.

Khi đePó a cẩukJu mới lồm cồm bò dậy, vài ngườqHHi chạKwy vội đTQeã dẵFpm lên ngườpri nó đrYQau đhNiếng, thậm chí còn có một bàn chân quái ác đuQá văng con dao ghim trên vai nó, làm vết thương bật máu, chấgWt lỏng màu đHtỏ mang theo sinh mệnh con ngườMkbi kia chảQy ra liên hồi.

Nhưng thằKwng bé vẫn cắSWYn răng chịYqu đDQựng, không kêu lên một tiếng, nó biết lúc này mà đTQeểukJ lộ vịQ trí, đCKRám kia sẽ toàn lực chạnruy tới, bịu chúng nó bắPTCt tấHQt nhiên chẳng phảMkbi là viễn cảQnh tốt đKwẹp gì.

Giở gói bánh ở ngực ra, a cẩfpuu chăm chú xem xem.

Hoàn hảTQeo.

Nó lấPy thân mình che chắQn, nên gói bánh không hề bịhN ai đRạCKRp lên, mấbfly chiếc bánh bao bên trong vẫn còn như mới, nóng hổi.

A cẩlqu ôm theo gói bánh, dồn chút sứuQc lực cuối cùng chạhNy thục mạVgFng ra khỏi ngõ nhỏ. Nhưng thật không may, dù gì nó mới chỉpr là đMOứgua bé mườukJi tuổi. Ý chí có kiên cườlJng đmnKến đYqâu cũng không thểbfl thay đkMlổi sự thực là nó đCKRã mấftt máu quá nhiều.

Một bước, hai bước, ba bước...

Chạguy ra khỏi con hẻm thì hai mắVgFt a CẩPTCu đGmGã đWMVảQo loạmnKn, cảYqnh vật rung lên từng đnruợt, cơ thểHQ lạhNnh dầkMln đMOi, chút sứYOfc lực cuối cùng cũng tiêu tán.

Nó nằbflm đJRó, trong vũng máu, nhưng hai mắMkbt vẫn mở trừng trừng, cố gắnrung lết về phía trước. A cẩukJu nghĩKw rằHtng: “mình chỉgu hơi mệt một chút thôi...” Vì vậy mà nó cố gắhNng ngăn chặn cảkMlm giác buồn ngủ đHtang từ từ xâm chiếm đQầgWu óc, dùng ý chí cứQng cỏi nhích lên từng chút một. Thậm chí cắHtn lưỡi đkuểQ cơn đuQau làm mình không ngấHtt xỉDQu đQxi.

Cho đuQến khi trước mắTQet nó xuấbflt hiện một đnruôi chân nhỏ nhắmnKn, a cẩDQu mới ngẩftng đPTCầYqu lên nhìn với vẻ ngơ ngác.

Rồi nó thấRy đDQược khuôn mặt mà nó cho là xinh đYOfẹp nhấMOt trên đGmGờePi. Dưới ánh nắqHHng rọi xuống con hẻm của cư dân nghèo, chật chội mà hôi hám, tràn ngập mùi tanh tưởi của cá cũng như rác, cô bé ấPy đtứCKRng trước mặt nó, dáng vẻ như thiên thầkMln, không nhiễm bụi trầqn. Cô bé cườhNi nói gì đukJó, lúc này nó cũng nghe không rõ. Nhưng nương theo cánh tay cô bé chỉR chỉPTC, sắukJc mặt nó lạlqi biến đKwổi.

...

Vài phút trước...

“Nhìn thấfty không, hai ngườfpui.” Ren cườYqi nói với hai bảVgFo tiêu sau lưng.

“Vâng thưa Queen. Tốc đPTCộ phảprn xạQ, cũng như ánh mắPTCt của cậu bé này đqHHều thuộc loạti nhấRt lưu, chưa kểw đFpến phán đtoán chính xác và khảKw năng khống chế lực chân, sứrYQc chạnruy.” BảWMVo tiêu mặc áo đDQen cung kính nói.

“Một phầYOfn thôi, ta nghĩQ Ren tiểxu thư hẳn là thích tính cách của cậu bé này đHQi.” Thiếu niên mặc bộ comple màu trắKqPng mỉOhgm cườui nho nhã nói.

“Ồ, nói xem.” Ren vẫn dõi mắKqPt theo từng bước chạkMly của a cẩxu, không hề quay đnruầCKRu lạRi mà tùy ý nói.

“Khi gặp hiểqm cảMOnh, cậu ta không hề cau mày hay hoảwng hốt, mà lập tứWMVc đmnKảYOfo mắMkbt nhìn xem còn đCKRườJRng thoát thân nào khác không. Đây là đqHHiểRm thứuQ nhấSWYt.”

“Tiếp tục.” Ren không phảlqn đftối, chỉQx nói tiếp.

“ĐiểOhgm đmnKó nói lên tố chấnrut của cậu ta, còn lạgWi, hẳn là ý chí bấMOt khuấKwt của nhóc đYqó chắQc đmnKã lọt vào pháp nhãn của tiểJRu thư rồi.”

“Trúng một dao như vậy, là ngườOhgi bình thườgung đMkbã sớm ôm chỗ đmnKau mà kêu la, đYqằRng này cậu ta thậm chí còn không hề ngoái lạHti nhìn vết thương lấPTCy một cái. Nói lên ý chí và khảRQ năng chịKqPu đlJựng vô cùng mạgunh mẽ. Khi đWMVã cạxn kiệt sứkuc lực, mong muốn cầfpuu sinh vẫn không hề dao đJRộng, bằuQng chút tàn hơi cũng muốn tiến về phía trước. Ta nghĩWMV Ren tiểrYQu thư xem trọng cậu ta chỗ này phảqHHi không !?” Thanh niên mặc áo trắDQng ôn hòa nói. PhảlJng phấlJt mang theo hương vịbfl tự tin của nhữukJng thượng vịu giảR, sành sỏi việc quan sát nhân sinh, xem tướng nói mệnh.

“Sai bét.”

Nào ngờOhg cô bé Ren quay đKqPầtu lạlJi, không khách khí cho hắhNn một gáo nước lạSWYnh vào mặt, dáng vẻ vẫn tươi tườYOfi tinh nghịbflch. Nhưng ánh mắuQt màu rượu kia vẫn toát lên vẻ chế nhạePo thanh niên tự cho là đHtúng, liếc một cái ai cũng nhìn ra.

“Vậy xin tiểGmGu thư chỉeP giáo.” Thanh niên cũng không vì đqoán hụt mà bực mình, vẫn ôn hòa nói, khi hắVgFn cườCKRi, đKqPôi mắOhgt nheo lạwi thành một đuườePng chỉRQ mảKwnh, chẳng ai rõ đmnKược ánh mắukJt của hắtn lúc này ra sao.

“Đơn giảQn vì nó va vào huyền vũ thủ, bịlJ phảFpn chấqHHn ra mà không chết, hiểbflu chưa !?” Ren dùng ánh mắMkbt như đQxang đuQánh giá kẻ ngốc nhìn vào thanh niên, làm mặt hắKwn lúc này đguầkun ra, cũng không biết phảKqPi ăn nói ra sao tiếp.

“Giảwi thích nhiều vô ích, anh thử dùng một quyền toàn lực đgWấtm vào ta xem.” Ren tùy ý phấkut phấQxt tay nói.

“Tiểguu sinh không dám, cô là khách quý của sư phụ, nếu chẳng may có bề gì...” Thiếu niên cuống quýt xua tay nói.

“Hê, tự tin quá đkuó. Không sao, nếu lão Trương có ý kiến gì thì anh ta sẽ làm chứJRng, ta cho phép.” Ren chỉMO chỉgu tay vào vệ sĩlJ mặc áo đCKRen nói.

NgườgWi này cũng gật đQầKwu, dùng giọng trầKwm ổn nói với thanh niên:

“Không sao, dù ngài dùng toàn lực, muốn đftụng vào Ren tiểrYQu thư, chỉt sợ cũng phảMkbi một ngàn năm nữwa.” HắPTCn có niềm tin vữQng chắtc với nhữQng câu mình nói ra. Trên thực tế, các Queen của trườqng sinh đSWYảQo ra ngoài chưa bao giờu cầMOn vệ sĩeP, hắlqn chỉSWY đYOfảgWm nhiệm vai trò tài xế mà thôi.

“Vậy, tiểxu sinh thấOhgt lễ.” Thiếu niên áo trắhNng có hơi nhíu mày, nhưng vẫn đtối đgWáp đHtầQy đQủ lễ nghĩYqa, hắffSn là đYOfạRQi đtệ tử của ngạukJo thiên môn – trước đuầPy từng bài danh trong lục đKqPạWMVi phái của tiên giới. Dù nay đRQang phảQxi nương thân sống nhờx nơi nhân giới, nhưng bảQo một cô bé cho hắDQn đgWánh mà một ngàn năm nữnrua cũng không chạrYQm tới đDQược, đuiều này đOhgã hơi đOhgụng chạHtm lòng tự ái của hắPn.

Vì vậy mà hắbfln lập tứPTCc thôi đlqộng linh lực, từng dòng nhiệt khí ùa về nơi bàn tay. NắkMlm tay co lạukJi thành quyền, một kích phát ra nặng như núi thái sơn, mặt đxườJRng nơi họ đQxứGmGng cũng vì một cú dậm chân của hắlJn mà tan nát.

“SứCKRc mạqnh tương đYOfương với 15% cube, đkMlã tiến nhập kim đOhgan kỳ cơ đVgFấHty, Trương Chân dạVgFy đuồ đhNệ cũng khá thật.” Nhìn thấlqy cú đOhgấWMVm lao đVgFến như phong ba bão táp, Ren cũng không hề nhíu mày, thậm chí còn tươi cườQi tán thưởng.

Rầnrum.

Bấgut ngờw là dù cô bé đPTCứung im một chỗ đprón nhận toàn bộ cú đRánh, nhưng ngườkMli bịrYQ bắHQn ra xa lạrYQi là thiếu niên kia, lực phảePn chấnrun mạQnh đuến nỗi bứMkbc tườePng đuằHtng sau lưng hắYOfn đOhgổ xuống ầTQem ầCKRm, gạtch đKqPá rơi xuống cơ hồ che lấQp luôn hình dáng hắePn. Thiếu niên chui ra từ đMOống gạFpch đhNá thậm chí hộc máu đHtương trườOhgng, khuôn mặt tái nhợt đJRầWMVy vẻ không tin tưởng.

“Đã hiểYqu chưa !? Khi ta không kềm chế mà đDQểMO mặc huyền vũ tự hoạOhgt đWMVộng, bấVgFt kỳ va chạkum nào ảlJnh hưởng đRến ta đkuều bịlq phảFpn chấrYQn ra ngoài, mang theo một phầHtn lực lượng của huyền vũ nữhNa.” Ren cườKwi cườqi nói.

“Cậu nhóc đDQó va vào ta, cũng bịDQ phảun chấwn ra ngoài, lạSWYi không có sứffSc mạCKRnh của kim đwan kỳ như ngươi. Ngươi nói nó có bình thườMkbng không !?”

Thiếu niên lúc này mới hiểHtu ra sự việc, giật mình khϊếp sợ không thôi. Hắun dõi mắKwt ra xa, nhìn cậu bé đlqang hấnrup hối trong vũng máu, nhưng vẫn kiên đgWịQnh bò về phía trước. Khuôn mặt ôn hòa, thanh nhã lộ ra vẻ âm tình bấJRt đJRịTQenh.

Lúc này Ren đxã đhNến trước mặt cậu bé kia, ngồi xổm xuống, cườrYQi nói gì đguó. Tay chỉt về phía sau, nơi đFpám thanh niên đuQang lăm lăm khí thế, vừa chen ra khỏi đePám đRQông đQuổi đprến.

...

TrờOhgi tờQx mờOhg sáng, nhữWMVng tia nắGmGng đCKRầRQu tiên chiếu rõ từng tầwng bụi nơi đGmGầePu con hẻm tối tăm.

Chắprn trước ánh sáng ấWMVy, đbflểYOf từng giọt nắYqng chảFpy qua mái tóc màu hạHQt dẻ của mình, Ren với đhNôi mắSWYt màu rượu, nhìn a CẩMkbu từ trên xuống dưới một lượt đHtánh giá một cách thích thú.

“Ừm, lớn lên có lẽ cũng khá đKwẹp trai, công thêm tư chấkut không tệ, ông già đWMVó sẽ rấHQt thích đuây.”

CảOhgnh tượng một cô bé ngồi dưới tia nắKqPng, tươi cườukJi hớn hở nói chuyện với một cậu bé nằKqPm trong vũng máu, hơi thở thoi thóp gây nên xung đJRột thịWMV giác mãnh liệt với nhữMkbng thiếu niên đlJang hô hào đQuổi tới từ phía sau. Không ai bảGmGo ai, chúng dùng đqHHôi mắwt ba phầQxn tò mò, bảGmGy phầprn quái dịDQ đYOfánh giá cô bé.

Nhìn sơ qua cách ăn mặc cũng biết, cô bé này không phú cũng quý, không phảMOi là ngườVgFi mà chúng có thểHQ trêu chọc. Lạkui nhìn a CẩrYQu cảRQ ngườfti bê bết máu, cặp mắrYQt lúc nào cũng sáng lên nhữbflng ánh kiên cườgung nay đuQã đHQục ngầtu, chúng nhổ một ngụm nước bọt, chửi thề vài câu rồi đfpuịunh bỏ đKqPi.

Nhưng không đSWYứMOa nào đSWYi đPược cảhN. hoảQng sợ trong mắlJt nhau. CảP bọn nhìn qua nhìn lạui, chỉfpu thấPy đprược sự Chúng đxang bịSWY một lực lượng quái dịku ép xuống mặt đQấGmGt. Xương cốt kêu lên từng đPợt vì đTQeau nhứgWc, một số đnruứfpua yếu ớt thậm chí đmnKã bịOhg dán chặt xuống nền đhNườPng, một ngón tay cũng không thểHQ cử đlqộng.

Ngu mấQxy chúng cũng biết, lầQn này đHQá nhầprm tấWMVm sắbflt rồi. Nhưng cảgW bọn vẫn hoang mang không hiểCKRu, lạgWi có ai muốn giáo huấOhgn chúng nó. ChỉmnK vì chúng nó đPTCuổi theo a Cẩwu sao !? Không thểukJ vô lý như thế đPược. Các siêu năng lực gia đuQã đPTCược chính phủ chấPp thuận từ hơn hai mươi năm trước, ai ai cũng cao quý, làm gì có thờMkbi gian rảgWnh đKqPểuQ vào cái xó chợ nghèo này.

Nhưng sứQc mạWMVnh quái dịPTC đhNang ép cảx lũ xuống đYqấTQet này, không thểTQe nghi ngờKw gì là của một siêu năng lực gia. CảKqP bọn chỉrYQ còn biết chửi số phận đJRen đKwủi chứw cũng hết cách. Một thằwng nhóc, có vẻ là đRQầDQu lĩMkbnh trong cảVgF bọn, nhanh trí nhấfput, lập tứmnKc quỳ xuống dán sát đYOfầbflu vào mặt đPấSWYt, kêu lên một cách thành khẩrYQn:

“Con lạmnKy ngài, bọn con có mắgut không thấty thái sơn, lỡ may làm bẩYqn mắCKRt của ngài, xin tha cho bọn con lầkun này ạnru... chúng con xin lập tứKqPc cút ngay, cút ngay ạHt....”

Nói rồi nó hướng ba phía dập đhNầJRu. Đơn giảKwn vì chẳng biết đHQối tượng mà mình đbflắwc tội là ai, thôi thì cứw lạGmGy bốn phương tám hướng vậy.

“Trương Viễn, đYqực mặt ra thế đJRủ rồi, lạkMli đQxây cứYqu ngườqHHi cho ta.”

Ren nhìn dáng vẻ bi thảQm của đfpuám nhóc, nhưng ánh mắtt cũng chẳng thay đFpổi một chút. Rồi như nhìn ra a CẩQu có lẽ sắePp chết thật, cô bé mới gọi thanh niên áo trắqng, lúc này vẫn còn đqắRm chìm trong nỗi thấYOft vọng kia lạui.

Trương Viễn nghe thấYqy vậy, cũng không nói nhiều, thành thật đuứDQng lên lạbfli gầKqPn chỗ a CẩSWYu, lúc này thái đQộ của hắmnKn với cô bé trở nên tôn kính hơn rấkMlt nhiều, không còn vì đQối phương nhỏ tuổi mà cho rằnrung mình có khảQ năng dắCKRt mũi nữfpua.

HắQxn đprặt tay lên ngườffSi a CẩePu, linh lực khởi đrYQộng, kết thành từng luồng, mang theo sinh khí chảguy vào cơ thểlq cậu nhóc.

Cơ thểmnK mấMkbt máu, chẳng qua là do mấffSt dinh dưỡng và nguồn năng lượng đuểrYQ vận hành tế bào thôi. Linh lực có thểYq thúc đKqPẩrYQy quá trình tái tạQo ra từng tế bào hồng cầFpu mới, càng cảrYQi thiện luôn sứuc đHQề kháng cũng như khảP năng tự lành của con ngườlJi. Chẳng mấFpy chốc, vết thương trên vai a Cẩxu đPã khép lạqHHi, khuôn mặt cũng khôi phục vài phầRQn huyết sắHtc. Ánh mắxt vô hồn tuy chưa hoàn toàn trở lạMOi vẻ linh hoạTQet, nhưng cũng tốt hơn trước rấmnKt nhiều.

A cẩQxu tỉJRnh lạYOfi, ngơ ngác nhìn quanh. Cô bé như thiên thầYqn, tưởng như thượng đQế phái ngườGmGi xuống đlqón nó vẫn ngồi đKwấTQey, ánh mắPt nhìn nó tràn ngập ý cườRQi. Còn đkuám A Ngưu, đhNang quỳ mọp một đFpống đYOfằrYQng xa, miệng nói xin lỗi không ngừng. A cẩhNu nhấnrut thờqi không thích ứgung đVgFược, nó cảHtm giác như mình đrYQang mơ vậy.

“ThấCKRy nhữwng kẻ từng bứWMVc bách mình trước kia cúi đtầgWu xin tha thứJR, có thích không !?” Đột nhiên, một giọng nói lanh lảKqPnh vang lên bên tai a Cẩftu, nó giật mình nhìn qua, là cô bé đYqó đMOang nói với nó.

Nhìn mấlJy phầkun bánh bao vẫn còn giữDQ lạwi hoàn hảto trong ngực, nhìn đKqPám ngườkMli a Ngưu đkMlang khóc lóc xin tha, a Cẩpru vô thứukJc nói:

“Thích... rấbflt thích.”

“Nếu muốn sau này tự tay mình có thểTQe làm đCKRược như vậy, đHQi vói ta.” Ren nghe xong, cườMkbi tươi như hoa, đMOứYOfng dậy muốn trở về chiếc xe phảOhgn trọng lực xa hoa đfpuang đKqPỗ đVgFằCKRng xa.

“Nhưng...” A cẩqHHu nhìn gói bánh trong tay, do dự nói.

“NgườQi nhà của ngươi, sẽ có ngườuQi chiếu cố....” Ren tùy ý phấVgFt tay nói.

Rồi cảHQm thấHty như lờGmGi của mình không đHQủ sứYqc thuyết phục, cô bé quay đqHHầfpuu lạmnKi, tò mò hỏi:

“Ờ mà, ngươi tin ta chứlq !?”

“Tôi tin.” Không hiểOhgu sao, lúc này a CẩGmGu gật đnruầYqu chắuc nịPTCch. Ánh mắbflt kiên nghịQ lúc này trở lên kích đuộng hơn bao giờhN hết.

Vô cùng hưng phấWMVn.

...