Trường Sinh Đảo

Chương 57: Chương 56

Chương 56

Cô gái không may mắKQAn.

Linh chạFQy một mạdZch trong rừng.

Dù bịdZ nhữNdng cành cây quệt phảZi đJau rát công cũng không màng, đIzoôi môi nhỏ nhắNCn cắNn chặt, chẳng biết có phảzJi vì thế không mà cô bỗng thấZy khóe mắnKrt mình có chút cay cay. Cô biết, so với Ren, mình còn thua kém quá nhiều, nhưng cảIzom giác tình cảVIm của mình bịJ ngườdi khác khuyên nhủ phảgLti gạcdt bỏ, thật sự không hề dễ chịIu.

Nhớ lạNi lầNdn đWRầPGPu tiên gặp hắVIn, tên ngốc đFQó ngồi lầdZm lỳ một mình ở bàn cuối, không nói chuyện cùng ai, cũng chẳng ai dám đPUến bắnjyt chuyện vì thái đUộ lạNCnh nhạNCt cự ngườChIi từ ngàn dặm của hắdZn. Ánh mắKQAt xa xăm, mông lung thờaPy ơ quan sát mọi ngườjci. Hệt như tấtdt cảPU chỉcd là diễn viên, cuộc đIờDvi chỉU là một bộ phim nhạoPt nhẽo còn hắnjyn là một khán giảP rỗi việc nhàm chán ngồi xem vậy.

“Này cậu, không thểPU thân thiện hơn với mọi ngườjci đLBược hảPU !?” Cô chống tay đnjyứoPng trước bàn hắChIn, khom lưng, mặt đNối mặt.

“Nói vậy là có ý gì !?” Hắvn đLBáp mà không buồn nhướng mắkqFt lên.

“Đừng có vờPGP vịWRt nữUa, cậu lúc nào chẳng thế !?”

“Lúc nào cũng ra cái vẻ cô đjcộc lạPnh lùng như sói vậy ý.

Rồi xa lánh mọi ngườPcDi, cậu như một tên ngốc vậy đPGPó.”

“HảAI, vậy thì có sao !? LạVIi gầKQAn mọi ngườChIi thì tôi đVIược cái gì vậy !?”

“cậu…”

Thế đaPyấDvy, lầdn đaPyâu tiên gặp mặt cùng nói chuyện đcdã bịN hắUn chặn họng. Nói chuyện với ngườZi này quảrgn thật làm Linh tứtdc chết. Nhưng hắtdn là ngườJi duy nhấzJt đrgnối xử với cô như vậy. Nhữdng tên khác không xum xoe bắPGPt chuyện thì cũng làm ra vẻ liêm chính rấlYt giảQkE tạIo. Thậm chí một số còn bắGPVt chước các style lạnKrnh lùng nhưng quan tâm sến phát ớn như mấVIy phim Hàn Quốc thờNi đKQAạtdi trước hay chiếu.

Nhưng ở ngườcdi này, hắkNn thật sự khác mọi ngườjci, ánh mắNt của hắIn không phảDvi vẻ lạnjynh lùng kiêu ngạNo, hay tỏ ra đUUnứdng đoPắUn, nghiêm chỉLBnh gì cảJ, mà thuầENNn túy là sự lạNdnh nhạkqFt. Như thểkN tấKQAt cảG nhữPUng gì sảhGdy ra xung quanh đAIều không liên quan đybến hắAIn vậy.

Cuộc sống phảWRi như thế nào mới tạPGPo ra một con ngườcdi với ánh mắNdt như vậy !?

Linh tò mò, và rồi bấPcDt tri bấENNt giác, cô phát hiện mình đtdã ở gầzJn hắLBn từ lúc nào không hay, thậm chí cô còn ở cạAInh hắnjyn nhiều hơn là ở với mấQkEy cô bạUn gái bằvng tuổi đrgnang suốt ngày đAWlàn đyECúm, chỉdZ trỏ xem anh nào đjcẹp trai, anh nào galan hơn kia.

Mới đJầIu chỉqf là tò mò, nhưng bây giờDv, cô cũng không hiểIu cảUUnm giác của mình ra sao nữKGa.

ChỉAI là, nghe nhữjcng lờUUni Ren nói, Linh có cảQkEm giác tim mình đrgnập mạAWlnh hơn trước, co thắgLtt cũng nhiều hơn trước, cảkqFm giác hụt hẫng, đqfau... rấgLtt đnKrau.

“Khóc vì ngườQkEi như thế thật sự không đkNáng mà, dám cá cậu ta còn chẳng thèm quan tâm nữAIa ý chứkN.” Linh dựa vào một gốc cây, cườPGPi tự diễu, lấENNy tay quệt quệt đSaSôi mắZt đQkEang ầVIng ậc nước của mình.

Sống mũi cay cay nhưng không hắNt hơi đVIược thật khó chịdu.

...

Ren thảvn nhiên mặc quầGn áo vào, trước con mắdZt sưng húp nhưng vẫn rực sáng vì phấtdn khích của kịnKr sĩN cùng Claude.

Hai tên này chỉPGP còn mỗi cái đIầLBu trên mặt đPcDấyECt, nhưng khuôn mặt không tìm thấaPyy chút hối lỗi nào, vẫn ra vẻ hiên ngang chính nghĩVIa, như nhữWRng chiến sĩNd vĩEAk đkqFạoPi sẵQkEn sàng chết vì lý tưởng vậy.

“Frozen, nói xem, nên xử lý hai tên này thế nào đVIây !?” Ren ngồi trên một tảPcDng đnjyá, nhạVIt giọng hỏi với Frozen vẫn còn đyECang đrgnỏ mặt ở bên cạdnh, vừa rồi cô chạnKry ra quên không mang theo quầGPVn áo, đNdúng lúc lọt xuống cái hố mà hai tên này đtdào lên. Thật sự rấSaSt mấSaSt mặt.

“Có nên móc mắkNt ra không !?” Frozen phẫn hận nói.

“Ý hay.” Ren cườdi lạENNnh.

Hai chiến sĩEAk dũng cảUm nghe đzJến đoPây cũng thấSaSy lạyECnh gáy, Robert ho khan một cái rồi cườAIi giảkN lảQkE:

“Việc này, Queen.... nghe nói King cầNdn bọn tôi đrgnểNd làm gì đJấgLty cơ mà !? Cô không thểUUn bỏ qua lờAWli ngài ấtdy chứQkE !?” Đến cuối câu giọng hắjcn lạKQAc hẳn đAIi, nghe như sắKQAp khóc đoPến nơi.

Claude gật đEAkầaPyu liên tục, khổ nỗi cổ hắvn hơi ngắENNn, nên phầFQn nhô trên mặt đkNấAWlt cũng chẳng là bao, cố gắIzong gật đENNầIzou thoạybt nhìn rấPUt buồn cườPi.

“Yên tâm, ta không gϊếŧ hai đQkEứNda đJâu mà sợ..” Ren cườNdi duyên, Robert cũng cườPGPi sáng lạGn, như thểaPy chết đGuối vớ đhGdược cọc.

“Nhưng tội chết có thểd miễn, tội sống khó tha.” Ren vẫn cườWRi, còn hai chiến sĩIzo mặt mày lập tứZc trở lên méo xệch.

“Yên tâm, nhanh gọn thôi, không đcdau đZâu....” Ren đoPứFQng dậy, lôi trong cái túi tùi thân ra một con dao nhỏ sáng loáng, nhỏ nhẹ nói.

Đột nhiên cô dừng lạLBi, ngưng thầybn, chăm chú nhìn vào một hướng.

“HảI...” Robert ngớ ra vì đPGPộng tác của Ren dừng lạEAki, chẳng cầNdn biết cái quái gì đWRang xảJy ra, nhưng chắaPyc chắvc với hắdZn, đChIây là chuyện tốt.

...

“Có kẻ đybịnjych.” King nói ngắLBn gọn với Trung Thành rồi cảKQA hai cùng phóng về một hướng.

Ở cách đVIó không xa, ThầENNn tiễn cũng thoáng ngạhGdc nhiên, bằtdng tốc đGộ nhanh nhấIt quay trở lạQkEi.

...

Linh mệt mỏi đdứcdng dậy, thật sự cảKQAm giác kềm nén không khóc làm ngườdi ta khó chịENNu hơn cứFQ khóc òa ra rấIt nhiều. Hơn thế, cứNC trữrgn lạybi cảKQAm xúc tiêu cực trong lòng, thật sự là rấAWlt mấrgnt sứtdc.

Cô thấWRt thểcdu đEAki không mục đAIích trong khu rừng. Cái ngạPc nhiên vì cảdZnh sắyECc thiên nhiên tuyệt đgLtẹp nơi đrgnây lúc mới đyECến đkqFã không cánh mà bay. CảnKrnh rừng lúc này sao mà u ám, đPcDơn đPcDiệu thế.

Đột nhiên, trong đaPyầUu cô lóe lên một số tin tứJc, hình ảJnh lúc đNCi đvến ngã ba con đrgnườQkEng.

Chẳng biết có phảWRi trực giác phụ nữQkE không, nhưng cô cảPGPm thấPUy chắIzoc chắWRn rằLBng, nếu đAIi về ngã rẽ bên trái, mình sẽ gặp một thanh niên mặt mày trắdng bệch cưỡi trên con dơi lớn. Còn nếu đAIi về bên phảLBi, sẽ gặp một thanh niên khác, đFQôi mắSaSt đAIen ngòm, mái tóc xõa cùng thanh katana dài không ngừng tỏa ra khí đIen.

Chợt thấGPVy ớn lạlYnh, nhìn lạzJi thì hình như cô đdZã cách xa đWRịWRa đhGdiểKQAm cắPUm trạNi hơi quá rồi. Linh lẩdZm bẩEAkm cho cuộc đWRờqfi không may mắPn, lấtdy hết tốc lực chạkqFy về hướng ngược lạAIi.

Trực giác của phụ nữPU thườnjyng rấKGt chính xác, thà tin là có còn hơn không.

...

“Ủa, sao ta vừa ngửi thấkNy mùi trinh nữFQ. Bat, nhanh nhanh lên nào, hình như đNdằnjyng trước có hàng tuyểKGn đGó. Mũi của ta không bao giờnKr sai đPGPâu.” Richard khịLBt khịdt mũi, liếʍ liếʍ môi nói với con dơi to lớn dưới chân.

“Vâng thưa ngài.” Lão bat đPáp một tiếng rồi đFQập mạdnh đybôi cánh, tăng tốc.

Ở một chỗ khác:

“Kỳ lạChI, đkqFang di chuyểcdn về hướng này đhGdột nhiên lạJi chạnKry ngược lạUi !?” Orochi cưỡi trên một con chó sói lớn màu bạdZc lẩUm bẩqfm, đPUằyECng sau hắybn là Hind - el – Hinnawy đIzoang xoay xoay một cái đNCầJu ngườEAki chết, không ngừng mân mê như một món đZồ chơi đkqFáng yêu của trẻ nhỏ.

Nghe thấnjyy tiếng lẩEAkm bẩEAkm của Orochi, cô ta đqfáp lờFQi:

“Hình như ngườZi nọ cảIm thấIzoy chúng ta, tôi cảNdm nhận đZược cô ta đgLtang hết sứlYc sợ hãi.”

“Hay thật, ma khí bao quanh chúng ta, đIzoến cảyEC ngườjci của tiên phật lưỡng giới cũng không thểKQA cảIzom ứdZng đQkEược. Xem ra là một nhân vật thú vịAI, đIzouổi theo xem xem.” Orochi cườaPyi lạlYnh.

“Inukami, đGuổi theo cho ta.”

...

CảAWlm giác bấGPVt an càng lúc càng mãnh liệt thôi thúc Linh chạhGdy ngày một nhanh hơn. Trước giờjc cô vẫn luôn tin tưởng vào trực giác của mình, hơn nữPUa lầoPn này báo đGộng mãnh liệt như vậy, cực kỳ có vấGPVn đQkEề.

“Ah, sao số tôi không may quá vậy !?” Linh vừa chạIzoy vừa thở dốc, miệng không ngừng oán thán. Dù sau lưng chẳng có gì, nhưng cảKQAm giác nguy hiểoPm trực chờoP từ khu rừng vắdng phía sau chưa lúc nào ngơi nghỉSaS truyền vào từng tế bào của cô.

ChạFQy. VạoPch càng cây, đqfạVIp nên cỏ, vấZp chân, nghiến răng đPUứdng dậy, lạdZi chạJy.

Đột nhiên một hình ảkNnh kỳ lạJ lạNCi xuấQkEt hiện.

Cô bịAWl một bàn tay đcden xì tóm lấIzoy, kéo về hướng ngược lạNCi.

Hình ảybnh vừa kết thúc, Linh đhGdã rùng mình, lập tứKQAc cúi đybầnjyu xuống, sau đgLtó tăng tốc chạVIy về phía trước.

Ngay sau đqfó, không khí sau lưng cô chợt dao đdZộng, từng là hắaPyc khí nhanh chóng tổ hợp thành một bàn tay to lớn, khói đkqFen lan tràn, mạNnh mẽ tóm lấZy cô.

Nhưng nó chụp hụt.

“HảNd !?” Richard tròn mắoPt, lầAWln đVIầIu tiên hắjcn chụp hụt con gái nhà lành đjcó.

“Cô gái này thật cổ quái.” Lão Bat kết luận.

“Kệ, càng thú vịKG, khịZt... Ừm con rắPcDn già kia cũng đyECuổi đChIến rồi, ta còn đAWlịlYnh chơi một lúc nữhGda. Tiếc thật.” Richard luyến tiếc nhìn về khoảChIng rừng phía sau, một con sói bạoPc mang trên lưng hai ngườnjyi nhảNy ra, đNang chạyECy rấtdt nhanh về hướng này.

“Không chơi với bé đChIược rồi.” HắkqFn buồn bã nói, rồi lạChIi vung tay, khí đPcDen một lầlYn nữVIa tập hợp thành bàn tay lớn chụp xuống.

Nhưng lạPUi hụt.

Cô gái đyECó như biết trước bàn tay sẽ chụp vào đNCâu, chật vật né tránh, tuy dáng vẻ có hơi khó coi nhưng thật sự đKGã né đIược hai lầdZn hắnjyc thủ của hắaPyn.

Đây... mẹ nó là chuyện gì xảqfy ra !? Chẳng lẽ bịVI Orochi đUánh vào đIầhGdu nhiều nên não bịkqF chấIzon thương, máu tụ làm giảNCm thịI giác rồi !? Richard tý nữGa cắNdn phảkqFi lưỡi.

Nhìn đPi nhìn lạGPVi con mồi cũng chỉcd là ngườSaSi bình thườkNng, vậy mà né đUược.

Lâu lâu không đPGPặt chân đIzoến thế giới này, lợn cũng biết trèo cây hết rồi sao !?

...

Linh thở dốc từng đnjyợt, chạPy một mạUch đjcã vắhGdt kiệt chút sứENNc lực vốn đhGdã vô cùng ít ỏi của cô, nếu không phảPcDi có nhữFQng hình ảLBnh dự báo liên tiếp nổi lên trong đUUnầNdu, cô đPUã bịJ tên quái đGPVảkNn mặc áo choàng rách nát kia tóm gọn từ nãy.

Nhưng trực giác cũng cho biết, cô hết cách chạIy khỏi hắPUn lầQkEn thứGPV ba rồi.

Linh cườFQi thảZm, quay đUầZu lạGPVi, cố gắKGng lấvy hết bình tĩVInh nói:

“Các ngườAWli muốn gì !?”

Hai chủ tớ Richard ngẩLBn ra nhìn nhau, vốn tưởng cô gái này sẽ chạPUy tiếp, Richard đVIã mấdZt kiên nhẫn, đtdịoPnh một đlYòn phế đDvi đENNôi chân của cô ta luôn, ai dè cổ lạQkEi dừng lạdZi.

HắIn gãi đvầIzou gãi tai nói:

“Ờ, sao cô không hỏi bọn ta là ai trước đnKrã.”

“Không phảhGdi ngườyECi tốt.” Linh cũng ngẩlYn ra trước thái đtdộ của tên này rồi đybáp.

“Sặc, kết luận nhanh vậy !?” Richard mặt mũi khó coi đoPáp.

HắQkEn đrgnịPnh tán nhảaPym thêm, nhưng nhìn Orochi đJằtdng đIằkqFng sát khi đcdang chạvy tới, không còn thờIi gian nữnjya, bàn tay khói đEAken lạyECi một lầKQAn nữJa hiện ra chụp xuống.

“Đừng lo, đZi với anh rồi hai ta sẽ từ từ tìm hiểFQu nhau sau.” Vẻ mặt hèn mọn hết sứNc.

“Không, đybồ tai dơi mặt chuột.” Linh hét lên, ôm đAIầPu, nép vào gốc cây đybằKGng sau.

“Cái gì !?” Richard cườDvi méo xệch, hắPn thật sự đybiên tiết rồi. Khí đoPen tỏa ra gấChIp bội, bàn tay bỗng biến lớn hơn biết bao nhiêu lầPcDn, che khuấNCt cảoP khoảnKrng trờQkEi trên đEAkầLBu Linh, lúc này cô mọc cánh cũng khó thoát.

Đột nhiên hắrgnc thủ tan rã, Richard hoảyECng hốt dập lửa trên chiếc áo choàng cháy đPUen. Vẫn còn khϊếp sợ vì nhữcdng gì sảqfy ra trong tích tắPGPc vừa rồi.

Một luồng sáng trắdng phá không, xuyên qua hàng loạrgnt cây rừng đWRịWRnh thân mật tiếp xúc với bộ mặt đDviểhGdn trai của hắIn.

Dù vậy, Richard vẫn kịqfp phảzJn ứPGPng, dùng tay quấPn chiếc áo choàng, xoay tròn không ngừng, kết hợp với khí đGPVen chấEAkn đFQộng, nghiền nát viên đlYạEAkn trước khi nó tiếp tục thực hiện sứAWl mệnh của mình.

Nhìn chiếc áo choàng ma sát đdến bén lửa, cùng bàn tay gầNn như đoPã nát bét của mình, Richard gầlYm lên phẫn nộ:

“ĐứWRa nào vừa đGPVánh lén, giỏi thò mặt ra đnjyây xem nào.”

Trong rừng xa văng vẳng có tiếng đgLtáp lạPi:

“Tránh xa em gái ta ra, đdZồ tai dơi mặt chuột.”

“Mẹ kiếp....” Richard trán nổi gân xanh gầVIm lên dữqf tợn.