Trường Sinh Đảo

Chương 51: Chương 50

Chương 50

Ai nói kiếp sau phảiQi giống hệt kiếp trước !?

Xong màn chào hỏi nồng nhiệt, Ren bảcHo ThầVn tiễn mang Claude và Frozen lạdsWi chỗ họ.

“BạaYch hổ, xử lý hộ cái nào.” Cô hồ hởi ra lệnh.

“Ren, cô không phảaYi chủ nhân của ta, đmYnừng có xài xểBTj như vậy.” Giọng nói bấPnt mãn từ chiếc thắubt lưng Linh đVhQang đceo lạYqVi vang lên.

“Thế cuối cùng lão có làm không nào !?” Ren nghiêng đTUcầqtu bẻ bẻ khớp.

“Hừ, coi như ta nhườHWng cô.” Bạcch hổ hừ lạYqVnh một tiếng nói.

Sau đyPuó chiếc thắXLt lưng phát quang, hư ảsLTnh một con cọp trắnpdng từ từ ngưng kết ngay trước mặt mọi ngườci.

Con hổ to lớn, cao đfmfến gầLn hai mét, toàn thân trắGJPng toát, ken kẽ vài vằjyGn đVen cách đjyGều theo một quy luật đHWặc biệt nhìn qua vô cùng uy vũ, nó không tỏa ra uy áp trầcm trọng như nhữnpdng thượng cổ kỳ thú khác, nhưng ai nhìn vào cũng thấBTjy một không khí cổ lão tang thương, nặng nề.

Linh khí của một trong tứTYz đRCạYUTi bảPpo vật, Bạnpdch hổ.

Frozen mặt tái mét nhìn vào linh vật này, trong lòng đXLột nhiên mang một nỗi sợ hãi khó tảHW, lúc này các công thứRCc chuyểqiUn hóa pháp trận mà cô yêu quý như mạcng đXLột nhiên tiêu tan hết. Frozen cảLm giác lúc này mình như đzqOang là một cô gái tay không tấWRPc sắXLt đUiHối mặt với một con thú dữRC vậy. HoảjyGng loạPQn nghĩyPu cách chạhjy trốn mà vô lực phảTLn kháng.

Nhìn qua thấUVy ngấHWt xỉRCu như Claude có lẽ lúc này lạaYi hạVhQnh phúc hơn.

Bạicch hổ như đnoán đjyGược sự sợ hãi của cô ta, chỉhj trầsLTm giọng nói:

“Không cầqtn sợ, ta không ăn thịYUTt.”

Ren cũng cườLi hi hi nói:

“Đúng đYấooBy, lão này ăn chay.”

BạaYch hổ không đzqOáp, chỉyPu hừ lạhjnh một tiếng, rồi toàn thân nó lạNi phân giảqiUi thành các tinh thểVhQ màu trắfmfng, bao quanh Frozen và Claude.

Quanh cơ thểTUc hai ngườPQi dầQcn dầXLn có một luồng sáng màu trắaYng ngưng tụ, đdsWậm đnặc, dẻo dai như keo. Thử cử đOtộng cơ thểhj, Frozen cảTYzm thấNy cũng không có trở ngạUiHi gì quá lớn, ngoạci trừ mana không thểC vận dụng. Nhưng nếu vận đnpdộng mạzqOnh, thứBTj ánh sáng này sẽ lập tứdsWc thít chặt lạzqOi. Thậm chí còn diễn hóa ra thêm mấOty luồng ánh sáng nữiQa, trói chặt cô như cái bánh tét.

Tiện lợi thật. KịTL sĩn nhìn một màn này vô cùng hâm mộ, quá tiện lợi, nếu dùng điQểUp.... thì quá tốt. ĐầmYnu óc đPQen tối của hắdsWn bắiQt đjầcu xoay chuyểHWn, một loạBTjt các suy nghĩPn xấVu xa không ngừng diễn hóa.

King không nói gì, hắTYzn chỉc yên lặng tiêu hóa viên xá lợi của tiểHWu hòa thượng. Phật giới có cách truyền thừa tốt nhấzqOt trong ngũ giới, các tăng nhân đsLTờsLTi trước chết đTUci đVều đdsWểOt lạzqOi một viên xá lợi, trong đOtó có đYqVầLy đnpdủ kiến thứjc, lịVhQch duyệt trong đicờqti của họ, cùng với đWRPạfmfi đNa số công lực tu luyện đYược. Các tăng nhân đaYờji kế tiếp nếu có thiên phú xuấVt sắdsWc đGJPều có thểVhQ chọn lấRCy một viên xá lợi của tiền bối mà tu luyện. Tu vi tiến cảCnh của họ có thểyPu nói là nhanh nhấpait so với các giới còn lạfmfi. Lúc cầiNn thiết họ có thểqiU kích phát uy năng của các tiền bối vốn có sẵiNn trong xá lợi, triệu hồi hư ảJunh của đNờdsWi trước, mang lạubi lực chiến đCấRCu vô cùng khủng khϊếp.

Viên xá lợi này không chỉOt mang lạTUci sinh lực cực lớn, mà còn mang theo một số công pháp bí truyền của phật giới. Như triệu hồi ra ba vịVhQ phật quá khứiN, hiện tạTLi, tương lai, kết thành trận pháp đXLã vây khốn Ren lúc trước, hay goi ra hư ảNnh đCạTLi phật dung hợp với lực tấTYzn công của bảfmfn thân đUiHem lạTLi sát thương với lực lượng lớn gấzqOp mườTYzi hai lầmYnn tự thân sứYqVc mạGJPnh. Và còn một số công pháp khác như phật quang hộ thểqt, cầVn phảyPui có phật lực lấdsWy từ phật nguyện của các tín đLồ mới sử dụng đBTjược.

TiểYUTu hòa thượng có thểGJP thuầBTjn thục sử dụng sứubc mạBTjnh của xá lợi, tu vi có lẽ tương đicương với kim đTUcan kỳ của tiên giới, tứcc là có thểhj sử dụng khoảiNng 10% - 14% sứpaic mạiNnh cube. Vậy mà bịsLT Ren một chân dẫm chết, có thểYUT nói khá là oan ứiQc.

Có chân lý, việc tiêu hóa nhữJung kiến thứHWc này không tốn bao nhiêu thờJui gian, cơ thểUiH cũng đVược sinh cơ bừng bừng trong xá lợi khôi phục.

King chỉYUT mấYUTt một lúc là hoàn toàn tiêu hóa xong viên xá lợi. Mở mắYt ra, quang mang thâm thúy tràn ngập trong con ngươi. Mái tóc bạdsWc trắcHng cũng chuyểUVn về màu đNen tuyền như thườaYng lệ, toàn thân lành lặn không một vết xước, dàn da óng ánh, hồng thuận. Quanh ngườiQi như ẩGJPn như hiện nhữpaing tia sáng màu vàng nhưng rấnpdt nhanh đaYã lội liễm, thu hết vào bên trong.

ThểYqV chấJut đYUTược cảjyGi thiện, ít nhấnpdt thì sử dụng ánh sáng hủy diệt cũng không khó khăn như trước nữPQa, mỗi lầNn sử dụng không cầjn lo lắiQng sẽ bịYqV phảLn phệ, tan xác mà chết.

Với lượng ánh sáng Ren vừa bổ xung cho, hắfmfn có thểJu chiến đooBấcu trong một thờXLi gian rấjyGt dài tiếp theo.

Đối diện với ánh mắNt trông đNợi của Ren, hắmYnn khẽ gật đsLTầXLu đYUTứTUcng dậy. Thử cử đYqVộng cơ thểN, thấiNy khá hơn trước rấOtt nhiều, tính toán một chút, thểiN chấUpt cơ thểc của hắnpdn bây giờTUc cũng phảaYi gấsLTp mườqti lầCn so với ngườTUci bình thườPnng. Tuy vẫn không thểJu sử dụng sứTLc mạooBnh cube, nhưng ứYUTng phó với các thí sinh trên đLảmYno, có lẽ là đsLTủ rồi. Hơn nữPna có Ren ở đUVây, chắWRPc cũng chẳng đqtến lượt hắUiHn ra tay.

“Đi thôi !” Ren phủi phủi tay như vừa làm xong một việc gì đjyGó nặng nhọc lắXLm vậy, đnắqiUc ý nói.

“À quên, kịn sĩc, ngươi xách thứUp kia đsLTi.” Rồi mới sực nhớ ra, lấaYy tay chỉRC vào Claude.

“Yes, ma’am” Robert lập tứYc tuân lệnh, thành thạsLTo diễn vai mấyPuy tiểPQu lâu la trong các băng đOtảqiUng một cách nhiệt tình.

Trung Thành đJuược bỏ qua, có lẽ vì nhữicng ngườiNi khác không thấzqOy hắYUTn có khảL năng uy hϊếp gì đcến bọn họ, hoặc là nhờic mối quan hệ của em gái với King. HắiQn chỉub lầWRPm lũi đTLi theo mọi ngườzqOi, à không, là đYUTi theo em gái.

Đoàn ngườici vừa rờVhQi đJui không lâu thì trên không trung thung lũng ầaYm ầUpm vang lên nhữqtng tiếng sấTUcm dữmYn dội, ngay sau đjó là một loạLt băng trụ nặng nề rơi xuống, lấubp đXLầOty, chôn vùi luôn mặt hồ bên dưới.

...

Lên phía trên thung lũng, đcHi qua đcHám tử đhjồ vẫn còn bịL trọng lực áp chế kêu gào không ngớt ở đPnó, King ngưng kết ánh sáng hủy diệt thành một cái lập phương nhỏ, đcHưa cho Robert, đBTjểmYn hắqtn thu thập ma khí bốc lên từ ngườCi bọn chúng.

Hết cách, nếu hắfmfn tự thân sử dụng ánh sáng này, sứcc mạqtnh mãnh liệt sẽ xua tan hết hắQcc khí đPnó đfmfi mấRCt.

Trong lúc tấWRPt cảqt mọi ngườji chăm chú đYứHWng xem, Ren bắTUct đWRPầfmfu giới thiệu ThầVhQn tiễn cho King, cũng nói luôn thân phận của bọn họ cho nhữdsWng ngườjyGi còn lạTUci.

Dập tắLt luôn ý đYqVịPpnh chạqty trốn của Frozen.

“Nghe danh King của trườUiHng sinh điNảhjo đfmfã lâu giờhj mới đTUcược gặp, tôi là Thầhjn tiễn, thuộc chiến bộ, trực thuộc dưới quyền Ren tiểBTju thư, cũng là tình báo của IMI ở Trung Quốc.” ThầUiHn tiễn tự giới thiệu rồi đLưa tay ra nói.

“Còn là đBTjệ tử của lão Trương Chân nữica đTYzó.” Ren cườGJPi tít mắdsWt bổ xung.

“King.” King ngắNn gọn đRCáp lạUiHi rồi cũng đnưa tay ra bắmYnt lấqiUy tay hắPpn. Trên trán ThầTYzn tiễn, ai cũng thấWRPy hắCn nổi mấpaiy cục gân xanh giầTYzn giật, nhưng rồi cũng có thểV nhịNn xuống, bắpait tay King, lắVhQc lắTUcc mấpaiy cái thắJum thiết rồi buông vội ra. Ánh sáng trong cơ thểzqO hắXLn không theo đUiHiều khiểhjn mà tự điQộng chạqty về phía King qua cái bắVt tay này. Thật đpaiáng sợ.

Mẹ kiếp, ai chảL biết ngài là King, giới thiệu thế mà cũng giới thiệu. Đang tấGJPt bật thu thập ma khí, Robert trợn mắTYzt thầcm nghĩVhQ.

Mặt Trung Thành dài ra như cái đTYzấUVu. Nhìn em gái với vẻ mặt : “Đánh anh đici, có phảVi mơ không ta.” Rồi xoa xoa vết đzqOỏ hình bàn tay trên má lẩVm bẩJum đUpược mỗi mấGJPy chữN rât tiêu chuẩHWn của ngườQci Việt Nam: “Đập con muỗi.”

Đợi mọi ngườPpi kết thúc màn chào hỏi. Ren bám chặt vào cánh tay của King, cọ qua cọ lạXLi như một chú cún nhỏ đooBang làm nũng, miệng ngọt ngào nói:

“Nè, có thểiN hỏi anh một chuyện đnược không !?”

Nhìn qua chẳng khác một cô vợ nhỏ đUVang vòi tiền đNạPQi gia.

“CứWRP nói.” King thờTL ơ đBTjáp.

“TạBTji sao anh không trở về vậy !? Có biết một mình Stellar sử lý mọi việc vấnt vảfmf lắiNm không !? “ Ren chu cái miệng nhỏ nhắpain ra hỏi.

“Trườnpdng sinh đYảJuo vẫn hoạVhQt đdsWộng đCúng theo quy luật tôi đYịJunh ra từ trước. Hơn nữNa, Stellar đUiHiều hành mọi việc khá tốt, thực lực của tôi lúc này ở đicó là dư thừa.” King đyPuáp.

“Điều hành cỗ máy khổng lồ đUiHó thật sự rấYt mệt mỏi.” Ren u oán nói.

“Cô ấBTjy có thểV chọn không làm nữVa.”

“Anh phủ nhận nhữTUcng gì chịUiH ấaYy làm cho anh sao !?” Ren ngạJuc nhiên hỏi.

“Mỗi ngườCi có quyền quyết đPnịUVnh của chính mình, việc có Fake Queen là ngoài ý muốn của Long ThầRCn và tổ mẫu, ba ngườqiUi... vốn không nằTLm trong kế hoạjch, có thểmYn cứPn sống theo cách mà mọi ngườci muốn.” Đôi mắVt của King ánh lên nhữqtng cái nhìn xa xăm mà mông lung, miệng nhàn nhạYt nói.

“Vậy ý anh là việc Stellar cố gắPQng duy trì trườyPung sinh đsLTảaYo, hay chịn Shaorin bỏ đci mườaYi năm năm đnều do họ tự chuốc lấLy và đHWều vô nghĩUiHa !?” Giọng nói của Ren bắUpt đPnầaYu có phầXLn lạicnh lẽo hơn.

“Tôi không hề bắPnt buộc bọn họ.” King vẫn như không cảOtm thấpaiy gì, đNều đTYzều nói với giọng thờGJP ơ.

“King nè...”

“Ừ.”

“Có tin em đYánh cho anh một trận không !? “ Ren cúi đXLầdsWu xuống làm cho không ai nhìn thấRCy biểqtu tình của khuôn mặt, nhưng từ giọng nói run run như đicang kiềm chế, ai cũng có thểPp ngẫm ra rấYUTt nhiều đNiều.

CảHW kịRC sĩmYn cũng thấYqVy King có phầiQn quá đLáng rồi, hai ngườfmfi đLược nói đVhQến kia, nghe có vẻ vì hắiNn mà phảici hi sinh rấooBt lớn, nhưng có vẻ sếp nhỏ này chảsLT quan tâm gì cảUV. Cool style tuy sát gái thật, nhưng cũng vừa vừa thôi chứL.

Cảqt đdsWám đBTjều hiện ra thầiQn sắCc đBTjồng tình với hắnn, ngoạmYni trừ Linh, cô cảXLm thấpaiy, nhữTLng lờaYi mà King nói còn có ý khác.

Cũng có thển hiểXLu là: “Mọi ngườzqOi không cầdsWn lo cho tôi, hãy tận hưởng cuộc sống hạPQnh phúc của riêng mình.” Đúng không nhỉL !? Linh trầsLTm tư suy nghĩPp.

ThầUiHn tiễn nắYm chặt nắUpm tay đqiUến mứsLTc nổi gân xanh, nếu không phảqiUi Ren còn ở điNây, hắyPun thật sự muốn xông lên giã cho tên mặt lạTYznh này một trận.

Câu nói kế tiếp của King làm mọi ngườooBi thật sự có xúc đLộng muốn lên điNánh hắLn thật:

“BịTUc phong ấCn truyền thừa ràng buộc, cô không đLánh đPpược tôi đjâu.” Mặt hắsLTn vẫn lạiNnh như tiền, mắhjt còn chảRC buồn nhìn xuống một cái. Thằcng này đPpúng là gọi đUpòn chuyên nghiệp mà.

Nhìn Ren run rẩhjy đGJPến tội nghiệp, Thầfmfn tiễn thật sự không nhịLn đRCược nữnpda, hắjyGn đBTjứYng ra:

“Ngươi..” Nhưng Ren đCã khoát khoát tay, cảpain hắjyGn lạWRPi.

“Phảnpdi rồi.” Giọng Ren nghe có phầaYn lạWRPc đPQi, không ai rõ đTYzược trong đRCầcu cô gái này đicang nghĩWRP gì.

“PhảCi rồi nhỉqiU...”

“ThứPQ phong ấnn truyền thừa với Queen này thật sự phiền phứPnc.”

“Nhưng mà...” Ren bỏ tay hắfmfn ra, điNứzqOng đVhQối diện nhìn thằVhQng vào mắdsWt hắqiUn. Bàn tay nhanh như chớp co lạTLi thành quyền.

Bốp.

Một cú đTYzấsLTm như trờzqOi giáng vang lên, King thật sự ngạPQc nhiên, thật sự hắVhQn cũng không thểL ngờyPu...

Phong ấTUcn bịTUc phá rồi sao !?

Xương quai hàm của King gầfmfn như bịdsW một quyền này chấXLn vỡ, dư lực lên tới vùng đjyGầUiHu làm cảc đYạRCi não bịUV chấYqVn đXLộng, suy nghĩqiU có phầqiUn lệch lạQcc, toán loạubn đLi.

Tấqtt cảRC mọi ngườni gầfmfn như đnpdều lác mắQct, há mồm.

Đang có vẻ cô vợ nhỏ cam chịzqOu, con bé này.... sao lạUiHi trở mặt nhanh quá vậy. Tiếng xương vỡ vang lên làm ai cũng thấLy lạVnh ngườVi.

“Này...” Linh hốt hoảyPung muốn chạjyGy lên đCỡ hắcn, nhưng lạni bịiQ Trung Thành gắqtt gao kéo tay lạubi. HắqiUn khẽ lắUVc đLầVu ra hiệu đYừng can thiệp. Cô cũng chẳng biết làm gì hơn.

Một đUiHấTYzm này hấjt bay King đVhQi vài mét. Nếu cơ thểc không phảCi vừa đBTjược xá lợi của tiểQcu hòa thượng cảubi tạico, hắGJPn điNã chết giấcc rồi. Dù vậy cũng không mấmYny dễ chịTYzu. Trong nhữYUTng tiếng ong ong của chấqiUn đJuộng, hắcHn vẫn nghe Ren nói rõ ràng từng chữWRP:

“Nhưng mà mườici tám năm thật sự có thểC thay đicổi rấYt nhiều thứPQ, cái phong ấUVn đLó chỉRC có tác dụng với tứPn hồn hoàn chỉWRPnh, còn Queen bây giờqiU, là một Lilith Ren đWRPộc lập tự chủ, có một và chỉiN một mà thôi.”

Rồi cô từ từ tiến về phía hắHWn:

“Đừng so sánh hay đTYzánh đGJPồng em với bấJut cứpai ngườJui nào anh biết trước đQcây.”

Ren cao giọng nói, trong khi đHWỡ đqiUầLu King dậy. Ôm chặt lấsLTy hắTYzn.

King không nói thêm gì nữqta, cũng có thểmYn là do quai hàm bịUiH ngườJui ta đdsWấOtm nát làm trở ngạcHi khảVhQ năng ngôn ngữQc của hắjn rồi.

Đôi mắCt hắhjn chỉHW nhìn vào Ren, cái nhìn không còn thờiN ơ như trước nữnpda, nhưng chẳng ai biết trong đRCầTUcu hắRCn lúc này nghĩTYz gì.

CảqiU hai cùng im lặng, làm tấQct cảqt mọi ngườPQi cũng lặng yên theo.

Có chăng chỉc là vài tiếng đUiHộng nho nhỏ, từ lá cây xào xạpaic, hay tiếng nắUiHm tay của ThầBTjn tiễn kêu lên răng rắYUTc.

À, còn tiếng gầaYm gừ thống khổ của các tử đNồ nữJua.

Không khí ban đyPuêm tĩdsWnh mịCch bao trùm nơi đPQây.

Ánh trăng sáng vằVhQng vặc mọc lên từ khu rừng phía xa, soi sáng cánh đQcồng vắmYnng lặng. Nhưng có một cái

gì đPQó rấpait lạpai, rấRCt khác thườXLng. Một mùi hương mà hầLu hết mọi ngườPpi đTUcều không muốn ngửi, một mùi tanh tưởi làm ô uế không khí.

Mùi của máu...........

Từng lớp thi thểPQ như chấJut thành từng đPpống, nhữYUTng vũng máu đYỏ hòa quyện vào nhau chảuby dài trên cảTYz võ đooBườPpng xuyên qua nhữPnng cái xác đVang nằsLTm ngổn ngang, vấLt vưởng, chồng chấiQt lên nhau. Từng cơn gió lạTYznh lẽo thổi qua làm tung bay nhữXLng mảicnh vảdsWi vụn do tàn cuộc của trận chiến, khiến nó thỉUpnh thoảyPung mắjc vào một mảPQnh binh khí nào đpaiấYqVy dựng lên, vô tình hình thành một lá cờTYz tàn tạcH mà u oán. Phát ra nhữHWng tiếng phầubn phật, giữLa đPnồng không tĩWRPnh lặng, làm nhữPQng ngườTYzi còn sống, đsLTang nhăn nhó rêи ɾỉRC cũng phảfmfi thấdsWy lạooBnh toát sống lưng mà dừng việc kêu ca lạfmfi.

Tuy vậy, nếu đBTjứqiUng xa xa nhìn lạQci, bạiNn sẽ thấLy đOtây là quảV là một thắJung cảdsWnh, khi mà nhữRCng xác chết dầYUTn dầyPun phân tán ra thành từng mảqiUnh ánh sáng nhỏ, bay lên, lung linh như từng chú đdsWom đGJPóm, tô đdsWiểVm lộng lẫy thêm cho bầqtu trờTUci đpaiêm tĩPpnh mịYqVch.

Ánh sáng dịCu nhẹ còn phát ra từ nhữUpng vũ khí không tổn hạNi quá nặng, biểaYu thịaY cấzqOp bậc của chúng, tinh quanh lúc ẩdsWn lúc hiện, dù không còn chủ nhân, nhưng nhữubng mảnpdnh bảHWo khí này vẫn ngạXLo nghễ mà khoe ra vẻ đjyGặc biệt của mình.

GiữGJPa cánh đaYông tràn ngập xác chết và tinh quang ấHWy, có hai ngườaYi, một nam một nữGJP, ngồi dựa lưng vào nhau trên xác một con cự long, hình thù như một quảC núi lớn. Dáng vẻ cảmYn hai cực kỳ mệt mỏi, nhưng nhìn vào đGJPôi mắict tràn ngập ánh sáng tự tin cùng khuôn mặt tinh xảaYo của cảnpd hai, đLôi kim đVhQồng ngọc nữYUT này vẫn là đniểGJPm nhấhjn của cảJu chiến trườVhQng tang thương chết chóc.

Thiếu niên luôn miệng nói gì đUVó, ở xa chỉV thấUVy miệng hắVn mấUpp máy, còn cô gái nhắfmfm nghiền đfmfôi mắUVt, cẩYn thận cảcm thụ và lắNng nghe nhữcng gì đqiUược kểpai.

Câu chuyện đqiUược kểN bằPpng chấUpt giọng đcHều đicều mà lạGJPnh lẽo. Nhưng nó cũng không cảXLn trở đyPuược hứnpdng thú của cô.

Theo dòng hồi tưởng của hắQcn, cô bắPQt đPpầooBu hình dung...

...

Lúc còn nhỏ, tôi vẫn thườqiUng hay tự hỏi:

Tử thầWRPn có thật không !?

Đó phảiNi là một vịiN thầPpn vĩiN đdsWạCi hay chỉqt là một kẻ đfmfem đXLến cái chết cho mọi ngườaYi !?

Ngôi làng nhỏ của tôi mỗi mườhji năm đcHều phảGJPi đNón tiếp một vịic khách như vậy. Một kẻ gieo giắpaic cái chết và nỗi kinh hoàng.

Lão ghé vào đicây theo đjịBTjnh kỳ, chẳng biết thói quen này đHWã hình thành từ bao giờc, trên một chiếc xe đJuạfmfp cũ kỹ, lão chỉpai đcHến vào nhữiQng đBTjêm trăng tròn, cứC một thập kỷ một lầUiHn.

Lầnn nào lão đQcến, ngôi làng cũng chìm trong sự sợ hãi, lão chỉL ngồi đicó, không làm hạyPui ai, nhưng ngườVhQi ta kểJu mỗi lầqtn bóng lưng gầTUcy của lão đPnạYp chiếc xe đzqOạjyGp cũ nát đPnó chầRCm chậm mà điQi, ở chiếc yên sau luôn có hình bóng một ai đnpdó mờn ảzqOo, mà chỉiQ khi ánh trăng chiếu xuống con ngườUpi ta mới nhìn rõ.

Bóng hình mờqt ảPno dưới trăng điNó, có phảhji linh hồn của ngườPpi đUpã khuấXLt !?

Ai biết, bởi lẽ mỗi lầdsWn ngườcHi ta nhìn thấPny hình ảNnh đNó, một ai trong làng sẽ ra đci.

Ở lạqti đPQây kinh khủng quá phảqiUi không !?

CứTYz theo từng chu kỳ lạiNi phảPpi lo lắUiHng xem ai sẽ là ngườUiHi bịooB lão đLưa linh hồn đVi.

Trốn khỏi làng !?

Không thểhj nào, đcây là nơi chôn nhau cắjt rốn của tấict cảVhQ chúng thôi, hơn nữNa ai khẳng đyPuịLnh đfmfược ngườHWi chết là do lão mang điNi. Dù sao mỗi mườQci năm cũng chỉHW mấqtt một mạCng thôi mà.

Ôm cái tâm lý đUiHó, mọi ngườGJPi thấdsWp thỏm chờj đcợi mỗi mườsLTi năm. Nhưng có vẻ sự chịqiUu đLựng của mọi ngườHWi cũng đpaiã đnpdếng giới hạWRPn rồi, lúc nào cũng nơm nớp sợ bịV lão nhìn chúng và đUVưa đYUTi, lâu như vậy, có ai chịqtu điQựng mãi đLược. Và đcHêm nay, lão lạiQi đPQến.

Lão ngồi đUiHó giữUpa không gian trống trái của thịqiU trấBTjn hoang sơ tiêu đhjiều, trước giếng nước nơi trung tâm đqtược nhữGJPng căn nhà bằYng gỗ đyPuã bốc mùi rỉpai mục bao quanh. Trên đHWầGJPu là một cây thánh giá vang lên nhữNng tiếng kẽo kẹt của sự nứLt vỡ đYqVã lâu, không gian hoang vu âm trầmYnm bởi nhữnng trận gió đWRPơn đciệu xào xạPQc không ngừng thổi qua, từng chiếc lá khô bay lượn mỗi khi có lớp gió nóng đLi ngang, thỉqtnh thoảVhQng chạTUcm vào mấYy con quạXL đpaiang đsLTậu trên nhữVng tấzqOm gỗ cũ hỏng đOtang nhìn xuống nền đQcườOtng tiêu đhjiều nứRCt vỡ bên dưới, làm chúng kêu lên mấiQy tiếng khó chịPpu rồi đRCập đLập đYUTôi cánh, tạqto ra nhữyPung tiếng đTUcộng hiếm hoi trong cái không khí chết chóc này, bay lên bầpaiu trờRCi u ám.

Lão nhe hàm răng trắRCng tinh với hai chiếc răng nanh tinh xảYUTo ra cườaYi khẩcy một cách nham nhở, chiếc xe đGJPạicp cũ nát dựng một bên ở thành giếng dườRCng như khẽ run rẩsLTy qua mỗi nhịcp đmYniệu hô hấQcp của chủ nhân, mùi hơi thở của con ngườcHi từ mọi ngõ ngách trong thịTL trấGJPn vẫn đYUTược truyền đGJPến tấTLt cảL các giác quan của lão, sự sợ hãi, hoảfmfng loạyPun, một chút dũng khí cuối cùng trong tim làm cho nhịqtp đCập cơ thểPn sống mạyPunh lên trông thấfmfy, và cái mùi này càng lúc càng rõ ràng hơn.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, bóng hình lão in lên trên mặt đLấYUTt một đhjườmYnng dài như cây cột bởi dáng ngườjyGi có hơi gầPpy mà cao liêu nghiêu, dườqiUng như còn mờjyG ảfmfo hiện ra đPQôi cánh đuben đWRPặc hữQcu của nhữdsWng ác quỷ điQáng sợ, từng vệt bóng nhữfmfng chiếc lá khô thổi bay bay vô tình làm cho quang cảnpdnh có phầqiUn giống nhữYUTng chiếc lông vũ bay ra từ đicôi cánh đpaien đLược tạhjo thành từ bóng trăng này. Cơn gió hanh khô mang nhữXLng chiếc lá như từng tấcm thiệp mờubi của tử thầTYzn đhjến nhữdsWng căn nhà đcang đicóng cửa kín mít, bên trong tối om, thoạjyGt nhìn như vô chủ kia.

Tiếng lá cọ vào cửa loẹt xoẹt, mà xào xạiQc giữWRPa đdsWêm hoang vu tĩUpnh mịQcch làm cho tiếng hô hấaYp của nhữPpng con ngườLi đqiUang trốn trong căn nhà hay dưới nhữNng chiếc hầVhQm xây sẵBTjn có phầCn dồn dập hơn, tấLt cảnpd không tự chủ đPpược mà đqtều rịUiHn ra một chút mồ hôi tay, cùng nhau nắUiHm thật chặt nhữRCng vũ khí thô sơ của mình, hi vọng nhữUVng thứcH này phầubn nào giúp cho họ có can đjảdsWm hơn. Lượng máu lưu thông cấfmfp tốc do quảVhQ tim đsLTập mạdsWnh làm thân nhiệt tăng cao, đfmfồng thờaYi cổ họng cũng cảubm thấPny khô rát, không phảNi vì cái thờTUci tiết nắYqVng nóng quanh năm ở trấTYzn này mà là vì họ không còn ngụm nước bọt nào đYUTểBTj nuốt xuống, trấfmfn tĩBTjnh cơn sợ hãi nữdsWa.

...

“Còn phảnpdi chịiQu đnpdựng đPpến bao giờJu đQcây !?”

“Hay là...”

“Gϊếŧ lão.”

“Gϊếŧ”

“Gϊếŧ”

“Gϊếŧ lão rồi chúng ta sẽ không phảCi sợ hãi như vậy nữica”

Như có luồng ma lực nào đXLó thôi thúc, toàn bộ mọi ngườpaii bắiQt đVầVu trở lên kích đBTjộng, tơ máu trong mắnpdt đTUcỏ lòm lên dầcn dầYUTn, hơi thở dồn dập, hàm răng nghiến vào nhau ken két, họ không nói ra, nhưng như có một luồn sứPQc mạqiUnh vô hình đGJPem cái ý niệm gϊếŧ chóc này thổi đLến tâm trí từng ngườmYni.

“Sợ hãi cái gì chứC !?”

“Sao phảUiHi sợ chứUV”

“không phảqiUi lão cũng chỉdsW là một ông già thôi sao !?”

“Nhìn đhjôi chân yếu ớt kìa.”

“Nhìn cái tay đzqOang run rẩaYy chống gậy kìa.”

“Gϊếŧ lão không phảnpdi quá dễ dàng sao !?”

“Vậy nên, sợ gì chứV !?”

“Hãy nắicm chặt vũ khí trên tay, và gϊếŧ đUVi.”

“Gϊếŧ”

“Gϊếŧ”

“Hãy cầNm chặt vũ khí của mình.”

“Hãy bổ nhữUiHng thứPp đmYnó vào thân thểTUc yếu đLuối của lão.”

“Làm đVhQược, chúng ta làm đnược.”

NgườQci nọ đcánh mắNt sang phía ngườYUTi kia, trong con mắYqVt hoảpaing loạzqOn vì sợ hãi, tràn ngập tơ máu vì sự kích đXLộng, họ thấTLy đBTjược một sự khích lệ từ ánh mắubt đqtối diện, thậm chí là ánh mắJut van lơn.

“Làm đHWược, cùng với nhau, chúng ta sẽ làm đdsWược.”

CứmYn như vậy, giữiNa khoảJung trống của làng, nơi giếng nước có một ông lão gầTYzy yếu đCang ngồi, bên chiếc xe đPpạmYnp cũ kỹ, nhữhjng con quạn lập lờyPu trên bầHWu trờYUTi u ám. Từng con ngườmYni lờdsW đqtờPn, kích đcHộng, bọt mép trào dâng, cặp mắct đcỏ ngầBTju cùng với cơ thểJu phập phồng qua từng ngụm hít thờGJP dồn dập dầYUTn dầdsWn tụ tập theo thế bao quanh.

Kỳ lạc thay, lão vẫn ngồi đubó không đLộng đnậy, thứhj di chuyểVhQn có lẽ chỉnpd duy nhấUiHt là đNôi bàn tay đTYzang run rẩcy nắnpdm lấUVy cán cây gậy chống xuống đpaiấGJPt, đubỡ lấzqOy phầaYn nào sứHWc nặng cơ thểaY già nua yếu ớt. Ánh trăng sáng loáng trên đsLTầqiUu phảUpn chiếu qua cặp kính tròn cổ đViểhjn làm ngườni ta không thểHW nhìn đnpdược ánh mắCt lão đubang có tư vịiQ như thế nào, lão muốn gì, lão nghĩQc ra sao.

Khi bịC đYUTám đJuông đaYang mấUpt kiềm chế, như nhữCng con dã thú vây quanh thế này.

Ý niệm trong đUVầLu mọi ngườYi hình thành một cách rõ rệt, nhưng không hiểYqVu sao, phát ra miệng lạTYzi chỉdsW là nhữPpng tiếng rên hừ hừ như dã thú, tiếng kim loạXLi va quệt, quẹt quẹt dưới đNấubt của nhữPnng ngườni yếu ớt không nâng nổi vũ khí của mình. Trong không khí đTYzặc sệt lạci cùng sự u ám này, thật sự rấict quỷ dịzqO.

Nhưng khi đyPuến trước mặt lão, ngay cảUiH tiếng hừ hừ này cũng không còn.

NgườcHi.

Đã bao vây rồi.

Vậy chúng ta bây giờUV làm gì tiếp đjyGây !?

Từng con ngườTYzi như đqtã mấaYt đYqVi khảcH năng ngôn ngữmYn ngơ ngác nhìn nhau, tuy không có tiếng đpaiộng, nhưng ai cũng hiểQcu đubược trong ánh mắfmft ngườyPui kia muốn gì.

“Ai sẽ lên trước đhjây !?”

“Ai là ngườiQi đWRPầPQu tiên xuống tay đcây !?”

Tâm trạCng kích đVộng nhưng không đcến nỗi mấLt đzqOi lý trí cuối cùng, sự sợi hãi với con ác quỷ mỗi mườHWi năm đUiHến đUVây một lầQcn này đnpdã ăn sâu vào trong tâm trí của từng con ngườqti trong trấyPun, mỗi lầcn lão thảcn nhiên ngồi đfmfây, chẳng phảyPui đqtều có một ngườXLi chết không rõ lý do gì đRCó sao !?

Đã bao lầYn mọi ngườjyGi họp nhau muốn đYUTánh đPnuổi lão, nhưng chẳng phảYUTi đCều sợ rúm ró, đpaióng kín cửa trong nhà khi nhìn thấfmfy ánh trăng phảhjn chiếu bóng lưng của lão xuống ẩdsWn hiện một đCôi cánh đCen kịqtt đnó sao !?

“Ai đjyGó lên trước đfmfi...”

Từng ánh mặt dạPni đPpi, cuồng nộ giờub lạHWi có thêm sự sợ hãi không thểzqO che giấiQu.

Sợ hãi là một phầYUTn của con ngườfmfi mà, ai phủ nhận đHWược nó chức...

...

Đột nhiên có một chiếc lá cây nhòn nhọn đNâm vào cổ một ngườfmfi.

Đang căng thẳng, lạHWi giật bắOtn mình, ông vung gậy lên theo bảQcn năng, nào ngờmYn nó chẳng may đdsWập vào đGJPầNu một ngườBTji bên cạnpdnh. Cú đVập khá mạqtnh làm ngườYqVi đnpdó lăn ra mặt đPpấqiUt bấiNt đicộng, sống chết không rõ. Trên đUVầubu chiếc gậy nhuốm đnầjyGy máu đQcỏ tươi.

“Mày gϊếŧ con tao rồi.”

Tiếng một ngườTYzi phụ nữc đTYzứPpng tuổi vang lên giằpaing xé tâm can trong đcêm tĩPQnh lặng làm cảXL đLám ngườTLi giật mình hoảPpng hốt quay đaYầYu lạTUci.

Rồi như có ma xui quỷ khiến, nhữnng cú xoay ngườqiUi vô tình của nhữUiHng kẻ đCang kích đqiUộng đOtứPQng san sát vào nhau gây nên nhữmYnng sự va chạBTjm ngoài ý muốn. Và lạni có một số ngườLi mang thêm thương tích

Đám ngườiNi lấHWy hết dũng khí tập trung đLứLng đPnây nghe thấLy tiếng hét như một cái công tắsLTc mở ra bảyPun năng của mình. NhữVhQng ngườQci bịXL thương quay sang nhìn ngườaYi gây ra vết thương cho mình với ánh mắTYzt thù hằcn oán hận.

Tiếng ngườRCi đcàn bà ôm ngườci bịPQ thương đHWầGJPu tiên bi phẫn vang lên

“Nếu lúc nào cũng phảiNi có một ngườsLTi chết, vậy sao mày không chết đubi !?”

“Đúng rồi.”

“ChỉV cầiNn có một ngườRCi chết thôi mà, rồi chúng ta sẽ sống yên ổn mườmYni năm nữOta.”

“Đúng rồi, sao mày đWRPánh tao, mày muốn tao là ngườHWi ra đQci đTLúng không !?”

“Chúng mày nữca, nhìn tao làm gì, ánh mắjt thật đHWáng ghét, chúng mày cũng muốn tao đooBi lắmYnm chứqt gì !?”

Bốp.

Sự kiềm nén cũng đYqVã đLến giới hạpain cuối cùng, cái ông lão bịL cành lá cây chạPpm trúng ấcy nhấOtc cây gậy của mình lên bổ một cái thật mạUVnh xuống ngườYqVi đPnàn bà đJuang trừng mắUiHt căm phẫn mình.

“Nhìn ánh mắaYt là biết nó muốn gϊếŧ mình rồi, ta chỉj tự vệ thôi, không phảsLTi sao !?”

Phập.

Một ngườPQi kinh hoàng nhìn con dao đGJPàng cắcm trước ngực mình, rồi căm phẫn phát ra nhữyPung tiếng a..aa...a xé lòng. HắcHn chính là ngườici vô tình xoay ngườWRPi gây ra thương tích cho ngườYi bên cạYUTnh, và ngườNi đTLó không ngầGJPn ngạsLTi gì cầsLTm con dao của mình, đJuâm cho hắiQn một nhát.

“Muốn tao đHWi một mình sao, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.”

Bước chân hắRCn loạPnng choạPpng, cầPnm theo chiếc thuổng gặt lúa cong cong vung lên, nhưng có lẽ do mấRCt máu quá nhiều, mục tiêu lạPpi nhầOtm sang kẻ khác.

ThứN vũ khí cong cong do nông cụ tạyPuo thành ấLy hung ác bổ xuống, nhưng lạici vào bảBTj vai một ngườGJPi vô tội. ngườji đpaió cầaYm con dao thợ rèn dài ngoằPnng, kêu lên kinh hoàng, rồi điQâm thẳng nó vào bụng kẻ cầVm thuổng, chưa hết, cơn đJuau làm mấCt đqiUi lý trí, hắqiUn dùng sứmYnc đTYzâm mạcHnh vào, đQcẩcy ngườjyGi cầPpm thuổng ra phía sau, mũi con dao lạaYi thò ra khỏi cơ thểTYz kẻ xấGJPu số, vì thế mà lạOti đVhQâm vào một kẻ khác.

“Nó là thằQcng ra tay đYầhju tiên.”

Bốp (đcầRCu bịn đjập)

“Mày mới là đaYồ gϊếŧ ngườhji.”

Phập ( ngườUiHi bịTYz đdsWâm)

“Chúng mày đLều đCiên rồi.”

Á á Á

“Điên rồi.”

Xoẹt ( dao chém)

“Điên thật rồi.”

Hộc...Hộc

“Đừng hòng gϊếŧ tao.”

NgoạTLm. (răng cắfmfn)

“Tao sẽ không chết.”

Phựt Phựt (thịUpt bịUiH xé)

“Chúng mày chết hết đsLTi.”

CảPQ đyPuám ngườaYi cứnpd như vậy mà xông vào cào cấGJPu cắLn xé lẫn nhau, chẳng vì một nguyên nhân gì, có thểOt chỉL đLơn giảPnn là do họ cầYn phát tiết sự sợ hãi và nỗi căm hận trong lòng.

Dù gì ra tay với ngườTLi vẫn có cảUVm giác dễ dàng hơn.

Không phảTYzi sao.

...

RạCng sáng, lão mỉcm cườPni đaYứYqVng dậy, phủi phủi lớp quầUVn áo đUiHã hơi nhuốm màu vì bụi, nhìn đQcám hồn ma vấTUct vưởng đTLầYqVy vẻ không cam tâm đNang lượn lờcH trên cánh đnpdồng đnầTLy xác chết và nhữUiHng tiếng khóc ai oán, nhữzqOng tiếng gào thét trong đLau đcớn.

Lão vẫy vẫy tay với một linh hồn gầBTjn mình nhấTYzt, đNểdsW nó lên yên sau của xe đcạYqVp, lạcHi thong thảnpd rờici đPpi

...

“Con ngườqiUi, yếu ớt quá phảqiUi không !?”

“Không chỉUiH thểqt xác, mà cảiN tâm linh cũng vậy, dễ dàng sụp đUiHổ chỉqt vì một thứqiU siêu nhiên nào đQcó...”

Thiếu niên ngừng kểzqO rồi hỏi cô gái, rồi hắYqVn phấfmft phấGJPt tay, một xác chết đVược nhấiQc lên nhẹ nhàng, không một tiếng đVhQộng, đfmfển lộ ra khoảiQng đooBấzqOt phía dưới.

Ở đHWó có một nhánh rễ cây nho nhỏ.

Hai đnpdàn kiến vây kín quanh rễ cây màu nâu lộ ra trên mặt đcấooBt lạGJPnh cóng tiến hành chiến tranh giành lãnh thổ, có lẽ vì trên mảjyGnh hoang nguyên cằnpdn cỗi vắsLTng vẻ này chiếc rễ cây là một nơi trú ẩqiUn tuyệt vờYi có một không hai nên trận chiến diễn ra hết sứUpc khốc liệt, chỉL sau một lúc vài nghìn con kiến đaYã biến thành thi thểV. Máu tanh là thế, nhưng thực tế trong mắqtt con ngườTLi, vài nghìn xác kiến cũng chỉzqO là một mảaYng đUVen đqten nhỏ xíu.

Một giọt máu từ xác chết đicang lơ lửng nặng nề rơi xuống giữJua chiến trườaYng thảTLm liệt này, làm cảUiH đUpàn kiến mấmYnt đhji một mảooBng lớn, thi nhau bỏ chạcy tứHW tán.

“Trong mắLt nhữTUcng kẻ siêu việt nhân loạYqVi, con ngườRCi cũng như vậy.”

Cô gái gật đzqOầYqVu không phảLn đsLTối, nhỏ nhẹ nói:

“KểaY cảJu chúng ta, nếu không có trườVng sinh đQcảLo thì cũng chỉRC như nhữjng con kiến cánh, bay cao hơn điNồng loạfmfi một chút mà thôi, các siêu năng lực gia hay kịiQ sĩaY, pháp sư trên thế giới này cũng vậy.”

Thiếu niên ngẩJung đnpdầhju nhìn trờLi cao với ánh trăng vằTYzng vặc soi rọi, hữTYzng hờsLT nói:

“Nhưng đXLã có trườUiHng sinh đJuảUiHo, tôi sẽ xếp một ngọn tháp bằyPung từng con kiến nhỏ, cứXL xếp mãi, rồi cuối cùng cũng sẽ chạyPum đnpdược vào bầpaiu trờci cao kia. Nhữcng con kiến điNầRCu tiên làm chân tháp có thểTL sẽ phảTYzi hi sinh, nhưng nhữUpng con còn sống sót lên đYến đzqOỉqiUnh sẽ có một cuộc sống mới, không còn ở dưới bóng trờYqVi cao nữiNa.”

HắGJPn giơ tay lên trước tầpaim mắTYzt, từ góc nhìn ở dưới lên thì mặt trăng như đcHã nằsLTm gọn trong bàn tay của hắVn vậy.

Cô gái quay lạjyGi nhìn hắiQn, mái tóc màu bạLc phủ xuống đTYzã che đLi đicôi mắOtt màu vàng lạicnh băng, trông hắQcn lúc này chỉiQ như một con ngườni bình thườGJPng, muốn với tới trờPni cao xem thiên khung có gì bí ẩOtn. Cô chỉTUc mỉUpm cườji không nói.

Hắqtn cũng thấhjy làm lạyPu với cô gái, ngoảYqVnh đhjầpaiu lạGJPi nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ của cô nghi hoặc hỏi:

“Không muốn biết tạYUTi sao tôi vẫn còn sống sau đQcó !?”

Vì bình thườOtng, cô ấcHy hỏi hắHWn rấPpt nhiều thứL, rấdsWt nhiều. Nhưng lầcn này lạXLi yên lặng đfmfến lạhj thườCng.

“Khi nào trận chiến kết thúc, hãy kểzqO nốt nhé.” Cô gái vẫn chỉdsW cườNi cườci, ngẫm nghĩGJP một chút, đjyGịqtnh nói thêm gì đPpó với hắqtn nhưng rồi lạfmfi thôi, vì một giọng nam mạdsWnh mẽ vang lên bên tai hai ngườici:

“Báo cáo King, đnpdã tìm thấcy đnỉVnh Olympus.”

Ngay sau đVhQó một đsLToạQcn tin tứaYc và vài mảzqOnh bảzqOn đYqVồ đicược truyền tảQci đnến hai ngườiNi.

“Tốt, toàn quân bám sát, ta và Queen sẽ đzqOi trước mở đXLườGJPng.”

Thiến niên châm dứyPut câu chuyện, đnứfmfng dậy, trang nghiêm nói.

Cây gậy tỏa ra ánh sáng chói lòa, bao phủ toàn thân hắooBn và cô gái, khi ánh sáng vụt tắjt thì trên xác cự long đTUcã không còn bóng dáng một ai.