Chương 46
CứIknu tinh thườkng chỉyX điến vào phút chót
Cơn đORcau quằWlyn quạjAi ở bụng làm cho Frozen choáng váng một lúc lâu sau mới có thểor cử điộng đTtkược.
“Tên khốn này, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì cảhok.” Frozen cắXn môi hậm hực.
Cảjbm giác đNau đlXớn âm ỉNB ở vùng bụng làm cô nhớ đWkến hồi bé bịIx đkhau ruột thừa gầTItn chết phảwi vào viện cấcWnp cứvvIu trong tình trạDFpng nguy kịzich, nhờIoL đWlyó mà khảTtk năng sử dụng mana mới đIoLược phát hiện bởi một vịX giáo sư kiêm bác sĩTIt ma thuật.
Nếu không phảkhi có lớp hàn khí bảBo vệ cơ thểlX, triệt tiêu một phầWkn lực đNBánh, dám cá cơ thểzi cô đDFpã bịIx chia ra làm hai nửa lắzim. Dù vậy, chắkDhc tim gan bèo phổi cũng bịLF gõ cho loạRIvn xạjb cảvw lên mấXt rồi.
Frozen cũng muốn nằwm dưỡng sứkDc thêm một chút, nhưng nhìn kẻ gây họa cho mình đkang nằlXm dài bấIknt đvNộng ở đkDhó, tuy đIxã thoi thóp nhưng còn chưa chết hẳn, cô cũng cố gắORcng nhịNBn đFZau, chống tay đzOzứvWSng dậy. Thanh băng kiếm nhanh như chớp vẽ lên một trận pháp hình ngôi sao sáu cánh trong vòng tròn khác trên mặt băng.
Xong đWkâu đvwấyXy cô mới thở phào môt hơi, nheo nheo ánh mắHt nhìn về phía tấMkt cảtTI nhữlXng ngườowi còn lạjbi.
Khí lạkDhnh vốn đRIvã đIvzược King triệt tiêu một lầwn nữzOza lan tỏa khắRIvp mặt hồ, chỉMk cầcWnn Frozen muốn, toàn bộ mặt hồ đNBều sẽ là gai băng như trước. Cô ta đTItã lấNBy lạwi quyền đRIviều khiểORcn cánh đkDhồng băng.
Lầbn này thì ăn chắXc rồi.
...
Bên trong trận pháp cũ mà King đkDhã đnhảNo ngược.
Kịb sĩSH lúc này mới nhận ra sai sót của mình.
“Chết cha rồi, ngu quá sao lúc nãy không tranh thủ chọc cho con nhãi này một kiếm nhỉIx ?.”
GiờvvI thì hay rồi, ông sắMkp thành ngườIkni đRIvá.
Tiếc thì tiếc, hắvvIn vẫn phảIkni vận dụng toàn bộ đNBấkhu khí của mình lên đIknểORc chống lạNi khí lạRIvnh khủng khϊếp từ cánh đnUvồng băng, tuy vậy toàn thân vẫn cảkm thấtTIy rét run cầBm cập. Dù Frozen chưa ra tay thật sự, nhưng thứWWT khí lạkDnh này không phảMki cái mà hắXn có thểX chịWlyu đkDhựng đpdược lúc này.
Thê thảDFpm nhấIoLt là Linh, khí lạWknh này quá sứkc chịXu điựng với ngườWki thườvWSng, khuôn mặt cô chưa đHầvWSy 30 giây sau điã trở lên xám ngoét, toàn thân run rẩWky. Nếu không phảtTIi từ cơ thểb King vẫn còn một luồng hơi ấTtkm duy trì chắorc hẳn giờyX này cô cũng đDFpã “lên đUbNườFZng “ rồi. Theo bảxn năng vì vậy mà Linh lạkDhi càng ôm chặt thiếu niên trong lòng hơn.
KịSH sĩvWS nhìn qua không hiểIknu cho lắTItm nhưng bực bội muốn xỉiu, mẹ kiếp, sắTItp chết đziến nơi rồi còn tình tứIoL đkến vậy, nhìn ngứFZa mắtMjt quá.
Tiền với tình yêu đvwúng là làm cho con ngườyXi ta biến chấUbNt mà. Robert cảvWSm thán thầMkm nghĩSH trong khi hai hàm răng vẫn đjbập liên hồi vào nhau vì lạvvInh, nước mũi đSHóng băng, chân lông kết tủa.
Thật ra hắtMjn cũng muốn có ai đWkó đIknểX ôm trong lúc này lắTtkm.
Ai cũng đtMjược.
À, không tính hai thằSHng kia. Robert trán toàn vạXch đMken nhìn Trung Thành đziang ôm chặt cứWkng lấvvIy Claude vì tên lò sưởi này thật sự rấIknt ấwm, cơ thểjA hắown có thểUbN chống lạIvzi khí lạWlynh từ cánh đWWTồng băng này ở một mứic đIvzộ nhấbt đlXịnUvnh.
Claude thì muốn đXiên tiết, hắIknn thật sự muốn đTtkạyXp tên khốn này ra cho thành đzOzá cục mới hảzi dại, nhưng nhớ đbến ánh mắDFpt dọa ngườWki của Frozen lúc đhokó, lò sưởi vẫn cố gắnhng nhẫn nhịIknn.
LạkDi còn phảBi khống chế nhiệt đkhộ cơ thểx ở mứtMjc vừa đvNủ đtMjểN Trung Thành không bịLF bỏng nữhoka. Clade nuốt ngược nước mắLFt. Rồi sẽ có ngày...
Quân tử trảWly thù 10 năm vẫn chưa muộn mà.
...
“Sao rồi, cảtTIm thấkDy dễ chịowu chứk !? Nếu các ngườMki giao hắtTIn ra ta sẽ giảUbNm bớt khí lạknh.” Frozen đjbắzic ý xoa xoa vùng bụng bịlX King đhokánh một gậy lúc trước, lúc này ruột gan vẫn có chút lộn xộn làm cô ta thấWWTy buồn nôn khó tảk, nhưng vẫn trong khảSH năng chịvvIu đvWSựng.
“Nếu cô không giảhokm bớt khí lạvWSnh ngay lập tứIvzc thì ta cam đORcoan đkhầtMju cô sẽ nở hoa ngay !” Tiếng nói yếu ớt của Trung Thành vang lên nhưng không gian đzOzang cực kỳ yên ắNBng vì vậy mà truyền điến tai mọi ngườUbNi rõ mồn một.
Frozen ngạxc nhiên nhìn lạwi thì thấjby khẩRIvu TIMI trên lưng Trung Thành đUbNã đxược hắcWnn cầkDhm tay từ lúc nào, nòng súng đpdang chĩBa về phía mình. SứDFpc tập trung cao đhokộ từ ánh mắtTIt hắwn làm cô cảpdm nhận thấFZy có chút uy hϊếp, dù không nhiều lắim.
“Sao lạNBi phảtTIi bảSHo vệ hắtMjn !? CứX ở yên bên cạXnh Claude đUbNi, khí lạIxnh không ảWWTnh hưởng đkhến chỗ anh đtTIâu !” Frozen dùng giọng khó hiểowu nói.
“Em gái ta... đjbang ở đkhó.” Trung Thành giơ ngón tay cứowng ngắWkc ra chỉjb chỉor.
Frozen ồ một tiếng hiểORcu ra.
“Xin lỗi, nhưng ta cầkDhn năng lực ánh sáng kia, chỉw cầnhn họ giao ra tên đvWSó, ta lập tứkDc loạSHi bỏ khí lạhoknh ngay. “ Frozen nhún vai bấkht đXắLFc dĩvN đBáp. VịB trí vòng tròn trận pháp cũ gai băng vẫn không thểnUv mọc lên đvwược, nếu không sự việc đIvzã đIoLơn giảIxn rồi, tùy tiện đpdểNB một gai băng mọc lên cũng có thểzi xiên táo kẻ thù.
Còn lạWki một là ép chúng ra khỏi trận pháp, hai là tự mình lao vào, chỉb là lúc này cô không muốn lạbi gầxn giao chiến với kịvN sĩWk chút nào. NgườlXi ở học viện pháp thuật ai mà không biết đorểX đvvIám kịb sĩzOz áp sát cận thân chiến đcWnấpdu sẽ có hậu quảIkn gì. Không nên mạvwo hiểWlym.
“Linh, nghe thấtTIy chưa, ném em rểNB ra ngoài đTtki, không là chết hết cảORc đvvIám bây giờSH.” Trung Thành thở ra một hơi nói lớn, hắHn biết Frozen đcWnã nhượng bộ lắTtkm rồi, có lẽ là nểWly mặt hắown bắpdn một phát súng cứMku cô ta lúc nãy.
“Em rểH cái đorầcWnu anh...” Linh lúc này toàn thân đSHã xám ngoét, nhưng khuôn mặt đjAột nhiên có chút huyết sắvwc phớt phớt hồng lên một chút, ngẩIxng mặt lên cãi.
GiờORc này cô mới bắTtkt đlXầnUvu có chút chột dạpd, mình bỏ quên anh trai từ nãy. Nhưng căn bảjAn tạFZi vì ổng đWlyang ở cùng một chỗ với cục than hồng kia, chắTtkc là ấkDhm phát sướиɠ, đtMjâu cầUbNn mình đxểkDh ý nhiều.
“Không phảzOzi em rểMk thì ném nó ra ngoài đvvIi, tiếc cái gì.” Trung Thành bắRIvt đnUvầjbu khuyên giảTIti.
“Không.”
“Em đTtkiên à, muốn chết không !?” Trung Thành trán đtMjã nổi gân xanh quát.
“Không.” Linh vẫn cố chấzip đziáp.
“Mẹ của con ơi, chịow hai, chịjA làm ơn ném nó ra đvNi cho em nhờN...” Trung Thành bấnUvt lực chỉWk còn cách xuống nước.
“Anh à, cậu ấvWSy cứIvzu em không biết bao nhiêu lầIoLn, làm ngườFZi ai làm thế.” Linh đDFpáp một cách dứBt khoát.
“Không làm thế thì em khỏi làm ngườBi luôn bây giờWly đBấORcy.” Trung Thành phẫn nộ quát. Nhưng nhìn ánh mắtTIt kiên quyết của em gái, hắwn biết có nói nữjba cũng vô dụng, đhokành đHánh mắXt qua kịSH sĩnh.
Nào ngờcWn Robert cũng nhún vai đowáp:
“VứXt hắkDn ra ta cũng chết, mà không vứkt ra ta cũng chết. Thôi, vì tinh thầORcn kịtMj sĩi vĩIvz đWkạpdi, vì vua Arthun trên cao (nếu có)...” HắvvIn dừng câu nói lấNBy hơi, rồi cao giọng hét:
“AI ĐÓ CỨU VỚI !!!!!!!!!!!!”
Trung Thành mặt cứBng đIvzờyX với lờzOzi thoạpdi đvvIặc biệt của kịWk sĩx, Claude cũng tí nữowa thì cắLFn phảUbNi lưỡi, nhưng rồi nhanh chóng chuyểSHn thành ôm bụng cườbi lăn lộn.
Frozen ngây ra như phỗng với câu cuối của hắbn, nửa trước bi tráng là vậy mà nửa sau... cô cũng muốn cườIvzi, nhưng mỗi lầjbn cơ bụng nhẽ nhích là vết thương lạxi đBau nhói. ChỉIvz đTItành kìm nén, cảkh ngườvwi rung rinh không ngừng. Nhưng nhờIkn vậy mà hàn khí có dao đtMjộng, giảnUvm đbi một chút. Nhược đTItiểzOzm của các pháp sư là nếu không duy trì tỉinh táo đkhểWly đMkiều hành hệ thống trận pháp chuyểorn đpdổi năng lượng liên tục, thì cườxng đkDộ chuyểcWnn hóa yếu đHi rấORct nhiều.
Robert lập tứkhc bắNt lấzOzy cơ hội cuối cùng, hắlXn đvwã chờIvz giây phút này từ lâu, toàn thân rực sáng, thanh trườvWSng kiếm nhanh chóng xuấTItt hiện trên đyXôi tay vạcWnm vỡ, ánh sáng từ cơ thểUbN nhanh chóng chạXy lên lưỡi kiếm làm nó đSHược bao phủ trong một màn ánh sáng xanh nhạowt, năng lượng dồn vào thật nhiều khiến thân kiếm rung lên ông ông như muốn nứlXt vỡ.
ThờTIti gian không đRIvợi ngườwi, Robert không đvvIểtTI thanh kiếm hấkDhp thu đRIvược đjAấIknu khí của mình nhiều hơn vì còn muốn chớp cơ hội, hắFZn vung hai tay chém ra một kiếm lăng lệ về phía Frozen
Kiếm khí như thực chấkht mang theo toàn bộ lực lượng cuối cùng mà kịw sĩw có thểlX sử dụng, hình vòng cung bán nguyệt với ánh sáng sanh đxậm đWlyặc lao vυ't đIvzi cùng với tiếng gió rít lạkDhnh ngườXi.
Uỳnh Uỳnh Uỳnh.
Nhưng một loạtTIt tườxng băng mọc lên làm ý đFZồ cuối cùng của kịzOz sĩFZ cũng tan thành mây khói. ĐạXo kiếm khí chỉx có thểX phá tan tành bứkc tườnhng băng thứH tư và không cam lòng tiêu tán trước khi đzOzến đkDược chỗ Frozen, khi tiếp xúc với lớp băng sương quanh ngườvWSi cô ta, chỉN còn là một cơn gió nhẹ.
KịMk sĩIx nhổ một bãi nước bọt, nhún vai, khuôn mặt giảH lảTIt, rồi chỉH thiếu nước quỳ xuống nói mấvWSy câu kinh đziiểown của bọn lưu manh trong các phim truyền hình:
“Anh hùng, xin tha mạORcng...”
Hết cách, trước sứvWSc mạownh tuyệt đkhối, tiểLFu xảWlyo có vẻ hơi vô dụng.
“Trên đyXảnho này đziúng là chẳng có kẻ nào lương thiện hay ngu ngốc hoàn toàn cảNB.” Frozen thở dài nói. Vừa rồi nếu cô không duy trì một chút cảTtknh giác, dám chắORcc lĩRIvnh đvvIủ toàn bộ một kiếm kia lắSHm.
Có kinh nghiệm một lầkDn, kẻ ngốc cũng biết đowêm dài lắnUvm mộng, càng câu giờWly thì ngườRIvi thiệt thòi sẽ là mình.
“Được rồi, không phí thờIvzi gian với các ngườowi nữvWSa.” Một lầkDhn nữowa thanh kiếm băng lạzOzi tiếp xúc với mặt đowấWlyt phát ra nhữRIvng tiếng đIxinh đjAang vui tai, vòng tròn dưới chân Frozen rực sáng, từng trụ băng liên tiếp mọc lên với nhữvNng góc nhỏ hơn 45 đLFộ, hướng về phía l*иg đbấWWTu khí của Robert.
“Thôi xong, vua kịvvI sĩX và cha già vĩUbN đIoLạtMji, Robert lên gặp các ngài đIknây !” kịNB sĩvN nhắjAm mắhokt thầkhm nghĩLF.
...
CrắSHc. Có tiếng nứxt vỡ.
Một lúc khá lâu sau, Robert mới mở mắXt ra, nhéo nhéo má hai cái, chưa đMkủ, còn nhéo nhéo má cô gái bên dưới 2 cái, rồi thu bàn tay có vết răng sâu hoắlXm về, lẩpdm bẩowm nói:
“Không phảzOzi mơ à, ông vẫn chưa chết !? “
“Ôi nữjb hiệp, cứtMju mạHng với !!!!”
Robert như bắwt đXược cọng rơm cuối cùng hoan hỉWly nói với cô gái với mái tóc nhuộm màu hạtMjt dẻ đhokứHng chắDFpn trước mặt hắkDn, xung quanh, từng trụ băng bịkh một lực lượng kỳ dịWly ép sát xuống mặt đWWTấkDt, không thểnUv dựng lên đxược chút nào. Cô gái thu tay lạcWni, cây băng trụ lớn nhấIknt hướng về phía hắTtkn bắtTIt đTtkầcWnu phát ra từng tiếng nứkDht vỡ thê thảRIvm và tan rã thành từng mảRIvnh băng nhỏ lấTtkp lánh như kim cương.
Cô gái xoay ngườki lạIoLi khiến cho Robert cảzOzm thấnhy choáng váng mà hít một hơi thật sâu.
“Mẹ của con ơi, cuối cùng cũng điến rồi !!” KịIkn sĩN thiếu chút nữvwa không kìm đkược xúc đSHộng mà quỳ xuống ôm chân cô gái này đwểvN khóc lóc kểIkn khổ. Bao nhiêu công sứhokc chiến đwấwu, hắyXn cảDFpm thấLFy mình sắNBp đjAược huân chương danh dự rồi cũng nên.
Trước mặt Robert lúc này, Ren với đbôi chân mày như đvNuôi phượng khẽ nhíu lạnhi, nhìn qua vai Robert cô thấLFy rõ tình trạWkng yếu ớt của King. Khuôn mặt tinh xảMko tràn ngập vẻ lo lắORcng, đDFpôi mắowt như hai viên pha lê lúc này tràn ngập lửa giân, hàm răng trắNBng như ngọc dưới đbôi môi đkDầyXy đUbNặn hấBp dẫn nghiến chặt lạjbi.
Bỏ mặc Robert với khuôn mặt tràn đIoLầzOzy cảkm xúc đlXang ưỡn ngực tự hào chờORc tuyên dương cảjAm kích, Ren như không hề thấvvIy lớp bảIxo vệ bằjAng đTtkấLFu khí, một bước xuyên qua, lấvNy từ trong ngườzOzi ra một viên nhỏ hình tròn, một tay ngưng tụ quảvw cầvvIu ánh sáng trắNBng chói mắORct, ấMkn vào ngườWki King.
Nhìn qua cô gái đTItang run lẩMky bẩIvzy bên cạIxnh, ánh mắNt cô có hơi sáng lên một chút với vẻ ngạXc nhiên, nhưng cũng không nói gì thêm, ngẫm nghĩi một chút rồi lấvNy ra trong ngườyXi một chiếc đIvzai lưng màu trắTItng.
“BạXch hổ, ngươi bảtMjo vệ cô gái này một chút !” Ren nhắbm mắNBt, dùng ý niệm kêu gọi.
Chiếc thắjAt lưng này cũng là một trong bốn bảLFo vật đlXứTtkng đIvzầNBu của trườLFng sinh đvwảIkno, Stellar vì không an tâm đTItểUbN Ren đTtki một mình, dù có Huyền vũ thủ tuy già dặn kinh nghiệm nhưng thứNB này chưa bao giờMk cãi lạzOzi chủ nhân mà còn thườhokng theo cô bé này làm loạIknn. Vậy nên bạvNch hổ vĩN tiên ẩjbn dưới hình dạNBng chiếc thắNBt lưng này đFZược nhồi nhét mang theo đTtkểIx đWWTề phòng bấhokt trắvWSc.
Chiếc thắTItt lưng rờFZi khỏi tay Ren tự đorộng bay đTItến vừa vặn đoreo vào eo Linh, từ đWlyó một luồng ánh sáng trắIvzng như có như không bao bọc quanh cơ thểhok cô gái. Toàn bộ hơi lạkDhnh biến mấWlyy, Linh cảtTIm thấpdy thểjb trạkDng của mình trở lên tốt hơn bao giờX hết. Nên dù thấcWny vô cùng kỳ lạSH, cô vẫn chân thành nói:
“Cám ơn.”
Dù cảIxm thấtTIy vô cùng ngạlXc nhiên trước sự xuấvWSt hiện của Ren, nhưng cô không biết lúc này nên nói gì cho phảSHi.
Tưởng tượng nếu bạkDhn là một ngườjbi bình thườIvzng, đDFpột nhiên có ngày mở mắIoLt ra thấXy tổng thống Mỹ mỉkDhm cườjbi móm mém tặng mình một món quà, chắnhc cũng phảXi ngớ ra 5 phút não bộ mới có thểvN tiếp nhận sự việc.
NhữyXng con ngườIxi ở nhữIknng thế giới khác nhau tưởng chừng không hề có giao đIoLiểwm nào giờjb đyXều tụ tập ở một chỗ.
Ren cũng không đbịIoLnh đziểpd Linh nói gì, cô chỉor chăm chú nhìn thật kỹ thiếu niên tóc trắXng đowang mê man trong lòng cô gái.
Nhìn các vết thương của hắDFpn bắNt đnUvầORcu ngừng chảIxy máu, khuôn mặt đIknang khôi phục huyết sắUbNc trở lạjAi, cô mới thở ra một hơi giảDFpm bớt lo lắorng. Quay đDFpầvvIu nhìn kịIkn sĩMk với đkDôi mắIknt phẫn nộ làm hắkn có cảTtkm giác như mình đTItột nhiên trở lạii thành thằjAng nhỏ yếu ớt năm nào bịx ném vào rừng đkối mặt với con thú dữow đFZầiu tiên trong đkDhờkhi – ngườori cũng khẽ run lên một chút, Ren hỏi với giọng trầzOzm thấSHp:
“Là ai làm !?”
Robert theo bảwn năng chỉhok chỉLF ngón tay về phía Frozen đDFpằvvIng xa, hắlXn cuối cùng cũng hiếu tạBi sao lúc trước hai tên ngườjAi chim của Vatican lạtTIi sợ hãi cô gái này đTtkến vậy. Mẹ, thà cho hắlXn đLFối mặt cùng một con quái thú, hắIknn vẫn tình nguyện hơn là cùng cô gái này giao đwấFZu luận bàn gì gì đnhó.
Nhưng khi sự chú ý của Ren bịjA dờWWTi đtMji, Robert đhokột nhiên như nghĩpd thông cái gì, nhếch mép cườORci nham hiểMkm, chỉzi sợ phen này Frozen thê thảkDhm rồi.
“Ồ, không đWlyược, nghĩzOz về nhữwng đORciều xấkDhu xa là không hợp với tinh thầpdn kịtTI sĩi, chính trực, chính trực lên nào.” Robert khoái trá nhìn về phía Frozen mặt đUbNang tái mét đorằMkng xa. Ưỡn ngực, ngẩIvzng cao đNầWlyu kiêu hãnh.
...
Khuôn mặt vốn dĩcWn rấwt trắkDhng của Frozen lúc này có hơi chuyểUbNn sang màu tái.
Trụ Băng.
Không mọc lên đnhược.
Rõ ràng mana chuyểBn vào trận pháp vẫn có tiêu hao, nhưng dườLFng như nhữjbng trụ băng vốn dĩkD phảhoki mọc lên ngạnho nghễ, đIoLâm xuyên ngườRIvi đnhối thủ đNBem lạTtki chiến thắIknng như thườXng lệ đWlyang bịlX một sứkDc mạvNnh kỳ quái ép xuống, làm cho không thểjA nhô lên khỏi măt đowấhokt.
“SứWlyc mạSHnh quái đWkảvwn gì đkhây chứNB !?” Frozen cắkhn môi gấtMjp gáp nghĩIx, ánh mắhokt tập trung từ xa của Ren đxem lạNi cho cô cảjbm giác uy hϊếp mãnh liệt, còn hơn cảORc việc bịSH khẩkDhu TIMI ngắMkm trúng lúc nãy nữkDha. Giống như bịORc một con quái thú rình rập sẵkn sàng lúc nào cũng có thểnh vồ lấRIvy bạUbNn đIoLem nhai ngấNu nghiến vậy.
Dù không muốn thừa nhận nhưng quảN thật đUbNôi tay cầNBm băng kiếm của cô đIvzang run rẩvvIy.
Không phảvWSi là do phấzOzn khích khi gặp đtMjược đpdối thủ ngang hay trên cơ mình, mà chỉLF thuầTItn túy là sợ hãi.
Là sợ hãi.
Sợ hãi với cô gái nhìn qua còn trẻ hơn mình, trang phục đhokơn giảHn, tay không tấxc sắWkt, thong dong đvWSứUbNng đLFằXng xa kia.
...
Đột nhiên.
Từ trên cao, đvWSột nhiên một bóng ngườFZi khác nữcWna hạIoL xuống. Trên lưng đweo một cái ba lô to đvNùng nhìn cực kỳ bắtMjt mắMkt, hắSHn hơi nhíu nhíu mày với hơi lạBnh của cánh đorồng băng, vận sứorc một cái, cảcWn cơ thểMk đtTIược bao bọc trong một lớp ánh sáng màu trắkng rồi thảzOzn nhiên đvNứzing đvWSó quan sát hoàn cảFZnh xung quanh.
“ThầWkn tiễn.” Frozen cùng Claude ngạvWSc nhiên thốt lên.
NgườcWni mạtMjnh nhấvWSt trong năm thiếu niên có khảtTI năng chiến thắbng lầvWSn thiên tài chiến này. Không ngờN đvNột ngột xuấkDt hiện ở đziây, dưới ánh mắNBt bỡ ngỡ cùng đTItề phòng của mọi ngườvWSi hắkDhn chậm rãi từng bước đhoki về phía Ren.
Làm kịtTI sĩN mở cờow trong bụng, quân anh đWlyông, tướng anh khủng, trận này thắWkng chắwc rồi. Ôi, giá có cái ghế ngồi xem cảNnh Frozen bịtTI hành hạb nhỉWk.
ChỉWk riêng ThầkDn tiễn cũng đIxủ làm Frozen đorau đpdầLFu, dù có đWkịvWSa lợi, nhưng cơ thểIkn bịzi thương, đMkấIoLu với hắzin cô cũng không nắUbNm chắDFpc bấUbNt cứjb phầkhn thắWkng nào, Frozen đLFã hơi có chút ý đlXịFZnh buông bỏ. Nhưng chưa kịlXp mở lờbi thì hình ảjbnh trước mắkDht lạvvIi càng làm cô khϊếp sợ.
“Ren tiểyXu thư, có cầnhn tôi dọn dẹp hết đvWSám này cho cô không !?” ThầXn tiễn khom mình, có hơi cúi đLFầFZu nói với cô gái đkhang nộ hỏa xung thiên kia. HắHn biết Ren một khi không nói gì tứic là đORcang cực kỳ giận giữyX, lúc này mà còn trưng ra cái dáng kiêu ngạkDho, ngườNBi đzOzầtMju tiên nở hoa trên mặt chắNc chắyXn là mình.
Nhưng rơi vào trong mắTItt nhữbng ngườHi khác, hành vi này quảTtk thật có tính chấbn đlXộng lớn.
HắjAn khom mình.
Mẹ của ta ơi, biết thế trước khi lên đXảowo đcWni kiểvWSm tra thịtMj lực một hồi đLFã. Claude dụi dụi mắxt tràn ngập vẻ không tin nói. ThầTtkn tiễn kiêu ngạjbo có tiếng, ai ai cũng biết, sự kiêu ngạoro của hắzOzn có lẽ còn nổi danh hơn cảyX thực lực vốn cũng vô cùng mạwnh mẽ của mình.
Vậy mà hôm nay lạtTIi thấvNy hắWkn cúi đTItầiu.
“Đó là ThầLFn tiễn đSHấby hảN !?” Trung Thành lầyXn đkhầkDhu tiên đxược nhìn thấORcy nhân vật này, dù đXã nghe tiếng khá lâu, nhưng hắXn cũng muốn xác minh lạcWni.
“Ờ, nhân tiện, ngươi đjAánh ta một cái xem có đnhau không cái.” Claude mặt dạXi ra nói.
Cạbch.
“Okey” Trung Thành lôi khẩHu Air gun ra chỉtTInh chỉSHnh chốt đkDhạkDn.
“Không, đTtkược rồi, không cầbn nữkDha, mẹ kiếp, không phảDFpi mơ, thằwng đIoLó không ngờRIv cúi đFZầDFpu trước một cô gái, đhokệ nhấnUvt thiên tài hóa ra là một thằjAng dạori gái.” Claude xua xua tay, đNạXi não xoay chuyểNBn đXưa ra kết luận.
Khϊếp sợ và ngạvNc nhiên còn có Frozen, càng lúc sự việc càng chuyểnhn biến theo chiều hướng không lấXy gì làm hay ho với cô ta cho lắTItm.
“Cô gái kia là ai chứFZ !?” Ngoạhoki trừ kịx sĩk và ThầvNn tiễn, có lẽ đRIvây là câu hỏi chung của tấort cảor mọi ngườIkni đziang có mặt tạki hiện trườWkng.