Không phải cứ yêu thật nhiều sẽ được đền đáp lại bằng một tình cảm trọn vẹn.Cuộc đời thiên biến vạn hóa, tưởng như đã có được những điều quý giá ấy nhưng hóa ra chỉ là những ảo tưởng nhất thời.Nguyệt, là cái tên bố mẹ đặt cho tôi từ khi tôi còn đỏ hỏn vừa mới cất tiếng khóc chào đời đầu tiên. Ý nghĩa của cái tên cũng rất đặc biệt :sáng như trăng,ấm áp như trăng non và đẹp như trăng rằm.Hồi còn nhỏ biết nhận thức nhiều điều mẹ đã dạy tôi rằng những điều vốn không thuộc về mình sẽ mãi mãi không phải của mình, đôi khi có quyền được mơ ước nhưng không nên ôm 1 hy vọng hão huyền để rồi sự thất vọng sẽ vùi dập ta. Đến độ tuổi đẹp nhất của thiếu nữ, tuổi 15 như đóa bách hợp mơn mởn căng tràn sức sống dưới ánh mặt trời, tôi khi đó biết rằng hình như tôi đã yêu rồi.Tình cảm non nớt ấy bén rễ khi tôi gặp Cậu,1 thiếu niên thư sinh và đẹp mã, vẻ đẹp hiền hòa với cặp kính tạo nên khuôn mặt 1 vẻ tri thức khác người, khuôn mặt thanh tú ấy đã khắc sâu trong tim tôi,như một khoảng trời riêng của mình. Tôi nhớ lần đầu gặp cậu,khi đó cậu chuyển đến khu chung cư cạnh nhà tôi,chúng ta lướt qua nhau khi mẹ tôi sang chào hỏi người hàng xóm mới chuyển đến.Không phải tự nhiên tôi thích cậu, bởi mọi thứ đều có lý do cả, cậu hiền lành, ham học hỏi, thích nghiên cứu về thiên văn học, về bí ẩn tiềm tàng trong vũ trụ rộng lớn. Đêm đầy sao ấy, cậu rủ tôi lên gác mái nhà cậu ngồi ngắm bầu trời về đêm, cậu thao thao bất tuyệt về chủ đề ấy mà không biết rằng,tôi ngắm nhìn cậu, lắng nghe cậu dù không phải điều tôi thích,bờ vai của cậu dài rộng, tôi thấy thích mỗi khi cậu quay lưng trước mặt tôi, làm tôi muốn vòng tay ôm lấy eo, tựa đầu vào tấm lưng ấy.Trải qua 3 năm cấp 3, tôi biết thêm về con người cậu,sẵn sàng trải lòng với cậu,dựa dẫm vào cậu như một thói quen.Nhưng tình cảm của tôi chưa kịp thổ lộ, cậu đã nói rằng cậu có bạn gái rồi, vẻ mặt khi ấy còn tươi sáng hơn những khi cậu trò chuyện với tôi, ánh mắt cậu sáng lên không ngừng kể lể cho tôi về cô gái cậu quen,khi ấy tôi mới biết thì ra không phải mỗi tôi yêu cậu mà nhiều người khác, không phải mỗi tôi coi cậu là 1 khoảng trời riêng mà cô ấy cũng vậy. Nhưng cậu lại chọn cô ấy... mà không phải là tôi. Tâm trạng tôi xuống dốc thậm tệ,vì cả thế giới của tôi đã ở bên người con gái khác,nếu bây giờ tôi nói ra tình cảm ấy liệu còn giữ nổi tình bạn này không?Thà làm bạn với Cậu còn hơn tình bạn giữa hai ta bị cắt đứt.Sau này, cậu càng ít trò chuyện với tôi hơn, càng ít chủ động gọi tôi hơn nhưng tôi hiểu điều đó,tôi tự ngặm nhấm nỗi đau ấy vì một người không yêu mình thì mãi mãi không nhìn phía mình, cho dù có biểu hiện, có thổ lộ, có để tâm thì sao chứ?Suy cho cùng người ấy vẫn không bao giờ đáp lại tình yêu của bạn...