Cuộc sống vợ chồng Sở Thị ngọt ngào bỗng chốc biến thành chiến tranh lạnh, nói đúng hơn, cũng không nên gọi là chiến tranh lạnh.Chiến tranh lạnh như vậy, hai bên vợ chồng chính là không nói chuyện, không tiếp xúc, nhưng trong lòng đều đang tức giận.
Nhưng bọn họ lại không giống, Ngưng Lộ đột nhiên trở nên rất bình tĩnh, giống như ngày thường, ăn cơm, ngủ, dẫn tiểu công chúa đến lớp múa.
Sở Mạnh cũng rất bình tĩnh, bồi "em xã" ăn cơm, tản bộ, ngủ, thỉnh thoảng đến chỗ A Tự, tất cả đều như trước kia, nhưng kỳ thật, cái gì cũng không giống.
Không khí quái dị như vậy làm hai bạn nhỏ nhà họ Sở cũng nhạy cảm phát hiện ba mẹ khác thường.
Ba mẹ của bọn họ, cùng nhau ngồi trên ghế sa lon mềm mại xem ti vi nhưng không còn có tiếng làm nũng ngọt ngào, bốc đồng ăn vạ của mẹ, cũng không có tiếng ba dịu dàng dụ dỗ cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Vậy bây giờ phải làm sao mới được? Bây giờ nhìn lại bọn họ, giống như là người xa lạ, đã từng quen thuộc nhất, hôm nay đã thành xa lạ.
"Nguyệt Nhi, em đi gọi mẹ đi." Bóng dáng một lớn một nhỏ ở cầu thang lầu hai lặng lẽ nhìn xuống.
"Anh hai, em không muốn. Em thấy ba mất hứng rồi!" Sở Dao Nguyệt mới hơn 2 tuổi đã biết vẻ mặt ba không cười như vậy chính là tức giận. Mặc dù bình thường ba rất cưng cô bé, nhưng thấy như vậy cô vẫn không dám đi xuống.
"Vậy chúng ta đi ngủ thôi." Sở Trí Tu kéo tay em gái đi về phòng cô bé. Mặc dù lá gan rất lớn, nhưng muốn chọc giận ba cậu, da cậu cũng căng cứng ra rồi.
"Anh hai, kể chuyện em nghe đi."
"Được. Nguyệt Nhi muốn nghe cái gì?"
"Em muốn nghe. . . . . ." Âm thanh đoạn hội thoại nho nhỏ dần dần mất hẳn trong màn đêm yên tĩnh.
Ngưng Lộ biết các con đều lo cho cô, nhưng bọn nhỏ lo cái gì chứ? Cô là người lớn, cô tất cả đều bình thường, ăn ngon ngủ được, cô chỉ là, chỉ là không muốn nói chuyện mà thôi, cô muốn suy nghĩ, nghĩ kĩ chuyện của mình, đợi cô suy nghĩ rồi là tốt thôi.
Muốn trách thì trách tố chất thần kinh cô là được, trước kia rõ ràng không cần, tại sao sau khi đã kết hôn nhiều năm chợt đi so đo chuyện như vậy?
Sở Mạnh cũng không cách nào mở miệng, anh không biết phải nói cái gì, phải nói thế nào. Thật ra thì bây giờ anh đang ở trong nỗi sợ hãi vô cùng xa lạ, đây tất cả đã phát triển đến mức anh không cách nào nắm trong tay.
Mà anh ghét nhất chính là không cách nào nắm trong tay, như vậy khiến anh bất lực, rất thất bại.
Ban đêm yên tĩnh, mấy đứa nhỏ trong nhà đã sớm ngủ, đã không biết trên TV chiếu chương trình gì. Hai người lớn cứ như vậy lẳng lặng ngồi nơi đó, không có ai mở miệng nói chuyện, cũng không có ai chủ động về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Trầm mặc, trở thành đại danh từ duy nhất giữa bọn họ.
Anh như vậy tính là gì? Không giải thích, không tức giận, cũng không để ý tới cô, chỉ là thâm trầm nhìn cô. Bầu không khí ngột ngạt như vậy khiến Ngưng Lộ không chịu được nữa, ném điều khiển trong tay xuống, đứng dậy đi lên lầu.
Đúng, cô thừa nhận là mình lòng dạ hẹp hòi. Nhưng sao anh cứ mặc cô suy nghĩ lung tung tiếp như vậy? Cho dù là lừa gạt cô cũng không được sao?
Cố nén nước mắt đi qua bên cạnh anh thì khống chế được mà rơi lệ.
"Ngưng Nhi. . . . . ." Hai tay có lực từ phía sau ôm lấy cô. Sở Mạnh ôm cô thật chặt vào ngực, không để cô nhúc nhích nửa phần. Bảo bối của anh, rốt cuộc muốn tức đến lúc nào nữa? Rốt cuộc muốn anh làm sao?
Muốn lừa gạt, muốn giấu giếm, thật ra thì rất dễ dàng. Lừa gạt cả đời, nhưng thật ra đơn giản nhất, khó khăn nhất là không muốn lừa gạt.
Anh muốn cô thấy rõ con người thật của anh, anh trước kia, anh bây giờ còn có anh tương lai. Chuyện đã qua anh không cách nào thay đổi, năm đó cô vẫn là bạn gái Sở Khương, kể từ lần đầu tiên gặp cô ở vườn hoa nhà họ Sở, anh chưa từng nghĩ tới anh và cô sẽ lại gặp nhau, dù là anh thích người ta đến chết. Nhưng ông trời an bài cho bọn họ gặp nhau lần nữa, để cho bọn họ đi vào cuộc sống hôn nhân, cũng làm cho bọn họ yêu nhau say đắm.
Nếu muốn yêu, vậy sẽ phải yêu con người anh hoàn chỉnh. Nếu như sớm biết sẽ có ngày cùng cô yêu nhau khắc sâu trong lòng thế này, anh nhất định sẽ không buông thả bản thân, quyết không. Nhưng chuyện đã qua, anh không thể thay đổi gì cả.
Điều duy nhất anh có thể cam đoan với cô là, kể từ có cô, anh chưa từng để người phụ nữ nào vào mắt, tương lai trừ cô cũng không thể có người khác.
Ngưng Nhi, không cần tiếp tục giận anh nữa, có được không?
"Em muốn đi ngủ." Người đàn ông này, thật sự là quá ghê tởm. Muốn giãy giụa, chỉ cần anh không buông tay, cô vĩnh viễn chạy không khỏi. Cái ôm quen thuộc mà ấm áp như vậy chỉ làm lòng cô thêm xót xa thôi.
"Anh cũng muốn ngủ." Cô lại khóc nữa, cô vợ nhỏ này, luôn biết dùng cách gì lăng trì trái tim anh.
"Em không muốn ngủ với anh." Sao càng khóc càng lớn tiếng thế này?
"Ngưng Nhi, đừng khóc nữa có được không? Xin lỗi em, là anh không tốt, khiến em đau lòng. Anh phải làm sao mới được em chú ý? Chuyện đã qua anh không thể thay đổi, nhưng mà, anh cam đoan, anh nhất định sẽ làm em vui vẻ. Nói cho anh biết, anh nên làm thế nào được không? Ngưng Nhi, xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." Anh vùi đầu ở đỉnh đầu cô, không ngừng nói xin lỗi .
"Em biết chuyện trước khi kết hôn em không nên nghĩ quá nhiều. Nhưng mà, sau khi kết hôn anh vẫn còn có người khác? Sao anh có thể quá đáng như vậy?" Dùng đôi mắt đẫm lệ oán hận nhìn anh. Đúng, cô chính là để ý chuyện này. Quan Ngưng Lộ, từ khi nào mày trở thành người phụ nữ tầm thường như vậy?
"Ngưng Nhi, sau khi kết hôn anh đi tìm phụ nữ khác khi nào?" Đưa tay lau đi những giọt nước mắt không ngừng khiến anh đau lòng, anh cười khổ nói. Sau khi kết hôn anh ứng phó mình cô cũng đau cả đầu, cộng thêm công việc hết sức bận rộn, ở đâu ra thời gian đi tìm đàn bà? Hơn nữa đối với hôn nhân bọn họ, anh hết sức nghiêm túc.
Như đã thề trước cha sứ, anh vĩnh viễn sẽ không phản bội. Cho dù lúc ấy quan hệ bọn họ xấu như thế nào, tưởng chừng sắp đổ vỡ.
Anh chỉ yêu một mình cô, cũng chỉ cần một mình cô.
"Anh còn không thừa nhận? Đêm hôm đó anh đã nói thế nào?" Sao anh có thể nói có thành không chứ? Chuyện đã làm còn không thừa nhận? Anh căn bản không phải người như vậy.
"Đêm hôm đó?" Anh lúc nào thì đi tìm phụ nữ? Đầu óc nhanh chóng hoạt động, hình như là từng có chuyện như thế. Nhưng anh căn bản cũng không có đυ.ng cô gái đó có được chưa? Trong mắt, trong lòng anh trừ cô, ai có thể vào mắt anh chứ?
"Ngưng Nhi, không có. Sau khi kết hôn anh chưa từng có chạm qua người đàn bà khác, cả tay đều không có nắm." Trên phương diện xã giao thì không tính.
"Vậy anh còn nói có? Anh thật đáng ghét, vì sao luôn ức hϊếp em chứ?" Vung quả đấm dùng sức đánh.
"Khi đó, anh chỉ là giận. Giận em đối với người nào cũng có thể cười, chỉ lạnh nhạt với mình anh, anh không chịu nổi. Cho nên, anh muốn để em cũng khó chịu. Xin lỗi, Ngưng Nhi, anh không biết chuyện kia lại tổn thương em lớn như vậy. Em muốn anh làm gì cũng được, có được không? Không cần tức giận nữa, em như vậy, anh rất đau lòng." Vuốt ve khuôn mặt rõ ràng gầy đi trông thấy của cô, bảo bối của anh! Ở bên cạnh anh sao vừa không vui, lại vừa chịu uất ức vậy?
"Sở Mạnh, em không biết." Lần nữa vùi đầu trong ngực anh. Cô thật là mâu thuẫn, cũng đáng xấu hổ! Anh đối tốt với cô, tại sao cô có thể hoài nghi chứ? Trên đời này còn ai có thể thương cô như vậy, cưng chiều cô đến nhập tâm thế không?
Không có! Nhưng mà, càng như vậy, trong lòng cô mới có thể càng khó chịu sao?
"Ngưng Nhi, anh không buộc em lập tức chấp nhận quá khứ không tốt của anh. Nhưng mà, không cần tiếp tục hành hạ mình được không? Em như vậy, anh rất khó chịu."
Mỗi người đều có quá khứ, nhưng anh lại có thể ở trước mặt cô thẳng thắn như vậy, không sợ như vậy.
"Sở Mạnh, ôm em về." Cô không thể nghĩ nữa, tiếp tục nghĩ chỉ bức mình vào ngõ cụt mà thôi. Tại sao chuyện nhỏ như vậy, cô có thể nghĩ lâu thế chứ?
"Được, đồng ý anh, không cần khóc nữa được không?" Ôm lấy cô vợ một chút sức nặng cũng không có, anh chỉ muốn cô vui vẻ mà thôi.
"Sở Mạnh, nơi này cho tới bây giờ chỉ có một mình em, có phải không?" Lúc anh đặt cô xuống giường, muốn kéo chăn đắp thì bàn tay nhỏ xoa vị trí ngực anh.
"Đúng, vẫn chỉ có em." Tình cảm sâu đậm của anh, cô hiểu! Vẫn luôn hiểu.
"Sở Mạnh, bên ngoài nhất định có rất nhiều phụ nữ thích anh, có đúng không?" Tay nhỏ từ ngực anh đi lên, xoa lên dung mạo khiến cô động lòng không dứt, một người đàn ông tuấn mỹ vô song như vậy, có ai không thích chứ? Chỉ thuộc về một mình cô có phải quá tham lam không? Nhưng trong thế giới tình cảm thật sự là không chấp nhận một chút tỳ vết nào! Yêu càng sâu lại càng muốn độc chiếm, lúc này cô hiểu anh tại sao không thích cô cùng đàn ông khác có lui tới như vậy, bởi vì quá yêu, cho nên không muốn cùng người khác chia sẻ sự tốt đẹp của đối phương. Thì ra cô càng ngày càng yêu anh, mới có thể đi so đo nhiều như vậy.
"Chuyện phụ nữ khác thích liên quan gì tới anh? Đối với người, đối với chuyện, cho tới bây giờ anh chỉ cần thứ trong lòng anh muốn thôi." Anh cười khẽ, cô vợ ngốc này, thế nhưng lại hỏi vấn đề thế này.
"Nhưng mà, ai bảo dáng dấp anh đẹp mắt như vậy?" Đây coi như là ca ngợi sao? Hay là. . . . . .
"Vậy muốn làm thế nào?" Đi hủy dung sao? Nếu như cô hài lòng, anh sẽ bảo A Tự tìm bác sĩ chỉnh hình đến khi cô hài lòng mới thôi.
"Một người đàn ông, tại sao có thể có dáng dấp đẹp mắt như vậy chứ?" Từ lông mày rậm đến mũi cao thẳng cuối cùng dừng trên đôi môi hôn cô toàn thân nóng lên. Ừ, cái miệng này cũng hôn qua người đàn bà khác. Lại nghĩ tới, thật là ...
"Ngưng Nhi. . . . . ." Sở Mạnh thật sự dở khóc dở cười, lúc nào thì cô chú ý đến ngoại hình anh như vậy rồi chứ? Ngủ chung với nhau nhiều năm như vậy, hôm nay cô mới phát hiện sao? Có phải đã quá muộn không?
"Sở Mạnh, ôm em, dùng sức ôm em, không cần buông em ra." Đôi mắt ê ẩm lại muốn khóc, lúc này cô cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ những chuyện đau lòng kia, chỉ muốn hòa tan trong ngực anh, không tách ra nữa. Anh là của cô, cô thực sự chỉ muốn anh là của một mình cô
Đây coi là cô đã tha thứ cho anh rồi sao? Yêu cầu như thế sao anh có thể không hài lòng chứ?
Du͙© vọиɠ tán loạn bị hấp dẫn, anh nhìn cô, im lặng lại nghiêm túc, sau đó, anh giống như điên rồi, hôn cô, vuốt ve cô, kéo cô vào một màn hoan ái điên cuồng. . . . . .
Hai người giống như xa cách lâu ngày, bọn họ chỉ có thể ở trong ngực nhau mới có thể hạnh phúc.
Tất cả yêu kiều cùng tiếng thở từ từ bình thường lại, anh nặng nề hô hấp lật người lại.
"Sở Mạnh. . . . . ." Tóc dài đen tuyền xõa ra lộn xộn trên gối, nổi bật lên đôi mắt trong như nước của cô, gương mặt đỏ ửng, đôi môi xinh tươi cắn thật chặt, giống như hoa anh đào trưởng thành, nở ra xinh đẹp, quyến rũ, động lòng người. Non mềm như vậy, yêu kiều như vậy khiến anh không thể dời tầm mắt.
Cô là người phụ nữ anh sủng ái nhất, cô khiến anh không cách nào buông tay, cô là thuốc độc anh đời này khó giải.
"Ngưng Nhi, Ngưng Nhi của anh." Bảo bối như thế này, anh còn phải yêu thế nào, cưng chiều thế nào, thương yêu thế nào cô mới có thể mãi mãi vui vẻ?
"Đồng ý với em, chỉ có một mình em, chỉ cần một mình em."
"Được." Đây là cam kết sâu nặng nhất mà một người đàn ông dành cho người phụ nữ, đủ rồi, thật đủ rồi.
Bọn họ thế này có tính là đình chiến hòa bình không?
Vì không để cho hai trẻ vị thành niên bị gia đình không khí ảnh hưởng, ngày thứ hai, Ngưng Lộ còn chưa tỉnh lại, Sở Mạnh đã đưa hai đứa nhỏ đến nhà họ Quan vào sáng sớm.
Những năm này, Quan Minh Quyền đã đem hết tinh thần và sức lực dành cho cuộc sống gia đình, nửa đời trước bận rộn đổi về sự nhẹ nhõm cho đời sau. Hai cháu ngoại đến là chuyện bọn họ vui vẻ nhất.
Sau khi từ nhà họ Quan ra ngoài, trên đường xe đang về nhà, cô lại gọi điện tới.
"Ông xã, em muốn đi ra ngoài một chuyến, có được không?" Bên đầu kia điện thoại là giọng nói mềm mại vừa thức dậy đặc biệt của cô.
"Được. Anh mới từ nhà ba mẹ ra ngoài. Bây giờ về đón em, muốn đi đâu, anh đi với em." Đeo tai nghe Bluetooth lên, Sở Mạnh quay tay lái xe chuyển hướng đường về nhà.
"Em chỉ muốn một mình ra ngoài, có thể không?" Chân không đi tới kéo cửa sổ sát đất ra, hôm nay thời tiết rất tốt, mà cô muốn một mình ra ngoài đi dạo, làm rõ những thứ ngổn ngang trong lòng. Anh ở bên cạnh, sao mà suy nghĩ chứ?
"Ừ." Giống như là im lặng thật lâu, Ngưng Lộ mới nghe được từ trong sóng điện truyền ra tiếng "ừ" giống như thở dài.
"Tối nay gọi điện thoại cho anh ... anh đi đón em được không?" Cô gái nhỏ cuối cùng cũng phải trưởng thành. Sao anh có thể ích kỷ mà vây cô trong l*иg giam của anh được?
Cô không còn là thiếu nữ 17 tuổi trước mặt anh khi đó nữa, sẽ không đối với anh sự đùa giỡn của anh mà tức giận, tránh anh như rắn rết. Cô không còn là người con gái đơn thuần như nước lúc ban đầu kết hôn, đối với một cái hôn nhẹ nhàng của anh còn có thể đỏ mặt nửa ngày.
Thời gian trôi qua đến nay, bọn họ đã dây dưa gần 10 năm. Hôm nay cô đã là người phụ nữ 27 tuổi. Mười năm như một ngày làm dao động trái tim anh, khiến anh vì cô cười mà cười, vì cô khóc mà chua xót.
Ngưng Nhi của anh, là bảo bối một tay anh hình thành. Phải lớn lên rồi. Ngưng Nhi, mặc kệ em lớn thế nào, đều là bảo bối anh muốn nâng trong lòng bàn tay mà thương yêu, cưng chiều.
Nếu muốn ở bên nhau, vậy sẽ phải thật vui vẻ. Em vui vẻ mới là điều cuối cùng anh muốn.
Tắt tai nghe, Sở Mạnh quyết định đến Tống thị nhìn bác sĩ Tống đáng thương, cậu ta thật sự không phải là người nhàn hạ.
Cao ốc tập đoàn Tống Thị.
Trong phòng tổng giám đốc, hai người đàn ông đang nhàn nhã ngồi, hưởng thụ thời gian trà chiều hiếm có.
Bọn họ vừa mới đánh giá văn kiện thu mua công ty Á Thái, đang đợi báo cáo phân tích của A Chính tới đây mới có thể ra quyết định cuối cùng, cho nên hôm nay tạm thời không có chuyện khẩn cấp gì phải xử lý.
"A Tự, thật ra cậu không làm bác sĩ cũng tốt." Sở Mạnh uống một ngụm cà phê đen không đường, vị đắng từ cổ họng tràn đến dạ dày anh, giống như tâm trạng anh lúc này vậy.
Hết giờ làm việc, hôm nay cô gọi tới nói muốn một mình ra ngoài đi dạo lại bắt đầu vang lên trong đầu, quanh quẩn trong lòng. Vẫn còn để ý sao? Nếu không sao lại không muốn anh đi chung? Những năm này ở Luân Đôn cô dính chặt lấy anh, còn bây giờ thì đang lảng tránh anh sao? Anh cho là tối hôm qua bọn họ đã hòa hợp lại rồi.
"Mình đã thề "chăm sóc người bị thương" rồi, sao có thể nói không làm là không làm được? Bây giờ là thời kỳ phi thường, chỉ có thể như vậy trước." Nhưng anh ghê tởm việc ngồi trong phòng làm việc sang trọng, như nhà tù vậy.
Cúi đầu cười nhạt, Sở Mạnh không trả lời, ánh mắt chuyển ra phía ngoài cửa sổ, mặt trời đã bắt đầu ngã về tây rồi, không biết bây giờ cô ấy đang ở đâu?Một mình sao? Anh không có ở bên người cô, có phải cô sẽ nghĩ thông suốt không? Nếu như không, vậy cuộc sống bọn họ thật là là bi thương!
Đây không phải là thứ anh muốn. Anh chỉ muốn cô thỏa sức ăn vạ, la lối om sòm với anh, trải qua cuộc sống cô mong muốn.
"Mạnh, sao vậy? Có phải là bảo bối nhà cậu lại xảy ra vấn đề không?" Nét mặt bạn tốt làm sao có thể giấu giếm mắt thần của anh chứ? Giao tình vài chục năm cũng không phải là giả. Chỉ là, vợ chồng Sở thị bọn họ không phải luôn là kiểu mẫu "phu thê ân ái" sao?
Nếu như không xảy ra vấn đề, Mạnh hôm nay sẽ không chủ động tới tìm anh. Anh là quá mức vui mừng mới có thể coi thường.
"Là vấn đề của mình." Sở Mạnh rũ mắt xuống. Ai, nếu như cô vẫn nghĩ không thông, vấn đề này thật sự là không có cách nào giải quyết. Vốn là muốn tính toán cô, kết quả lại để cho mình bị bẽ mặt nơi đầu sóng ngọn gió thế này.
Những năm gần đây, cô chưa từng hỏi cuộc sống riêng trước kia của anh, anh cho là cô không quan tâm, mà anh căn bản không nghĩ nếu như cô biết thì sẽ như thế nào.
Nhưng mà, vấn đề đã xuất hiện, cũng phải tìm biện pháp giải quyết chứ? Giải quyết, nói dễ như vậy sao? Đây là khúc mắt của cô, anh dùng nhiều tình yêu như vậy đi đền bù vẫn không thể hóa giải.
Đúng là người phụ nữ làm cho người ta đau đầu.
"Vấn đề của cậu? Chẳng lẽ cô ấy phát hiện cậu. . . . . ." Thiếu chút nữa Tống Tử Tự đã phun cà phê trong miệng ra. Chuyện này không thể nào, chuyện này trừ anh với Mạnh ra thì trời biết đất biết, trừ phi chính miệng Mạnh nói với Ngưng Lộ, bằng không sẽ không ai biết. Vậy thì là vì chuyện gì?
"Không phải." Chuyện kia, anh chưa bao giờ nghĩ tới phải nói cho cô. Mặc dù cô biết sẽ có khả năng tức giận, nhưng cũng không giống như bây giờ. Cô cũng chưa nói là giận anh, chỉ là trong lòng khó chịu. Là anh ép quá chặt sao? Dù là không phải, cũng là họa do anh gây nên. Cho nên, chuyện lần này coi như anh gieo gió gặt bão.
"Vậy là vì cái gì?" Còn có chuyện gì có thể khiến cho vợ chồng Sở thị vất vả lắm mới yêu nhau lại ầm ĩ lớn thế? Mạnh có thể có chuyện gì làm cho bà xã cậu ta nâng trên tay tức giận như vậy chứ?
"Chẳng lẽ là phụ nữ?" Tống Tử Tự to gan đoán.
"Đúng. Phụ nữ." Hơn nữa còn là phụ nữ bao nhiêu năm trước anh chưa từng chú ý.
"Mạnh, cậu ở bên ngoài ... ?" Không thể nào! Cậu ta không phải đàn ông như vậy. Nhưng mà cậu ta thừa nhận là vì chuyện phụ nữ.
"Không có. Trước kia lận. Có thuốc không?" Vừa nói đến đây, tật nghiện thuốc lá đã bỏ mấy năm chợt tới lại.
"Không có." Chỉ cần chuyện gì có liên quan đến bà xã thì không lúc nào Mạnh bình tĩnh được. Mặc dù bây giờ anh không hút thuốc lá , nhưng Tống thị lớn như vậy sẽ không có thuốc sao?
"Tống Thanh Phong, đem bao thuốc đến phòng làm việc của anh." Gọi nội tuyến, Tống Tử Tự gọi em họ trực tiếp đem tới. Gần đây con cháu Tống gia cũng rất đáng thương, mọi người đều bị bức về Tống thị nhậm chức, không chỉ bác sĩ như anh, ngay cả Tống Thanh Phong mở tiệm cơm cũng bị gọi về. Sao lại thảm thế chứ?
"Phụ nữ trước kia?" Phụ nữ trước kia của Mạnh sao? Nói đùa sao? Phải quay về năm nào tháng nào đây? Quá dài lâu chứ?
"Đúng. Bây giờ cô ấy đang nghĩ về chuyện này. . . . . ." Nhìn về phía chân trời xanh bao la, một chút tạp chất cũng không có. Cô khát vọng anh, cũng giống như bầu trời trong xanh này sao? Nhưng mà, làm sao có thể? Cuộc sống đi qua sẽ không quay lại được!
Ai sẽ không vô tâm gây lỗi chứ? Ai có thể dự tính sẽ có kết quả như ngày hôm nay? Ngưng Nhi, tha thứ cho anh.
"Bây giờ mới đến truy cứu đến vấn đề này có phải đã quá muộn hay không?" Tống Tử Tự quả thật cũng không tin lời Mạnh nói. Giữa vợ chồng Sở thị này chuyện gì cũng có thể xảy ra thật! Ai, chắc cuộc sống hạnh phúc quá, cho nên mới cố tình gây chuyện. Nhưng thật sự là cố tình gây chuyện sao?
"Cô ấy không có truy cứu, chỉ là không vui." Ai đυ.ng phải chuyện như thế cũng sẽ không vui vẻ sao?
"Vậy bây giờ cô ấy thế nào?" Không phải là lại chạy trốn không thấy bóng dáng chứ? Chắc không phải, nếu mà bỏ chạy, người đàn ông này không thể nào ngồi bình tĩnh được như vậy.
"Cô ấy nói muốn yên tĩnh một mình." Cô càng bình tĩnh, anh càng hoảng hốt.
๖ۣۜdiễnđàn๖ۣۜlêquýđônۣۜ๖
"Buổi sáng, Thiên Nghiên gọi điện cho mình, nói đến trễ còn mời chúng ta gặp mặt, không bằng dẫn cô ấy theo, có lẽ tâm trạng sẽ tốt chút." Bác sĩ ngoại khoa như anh cũng thuận tiện làm bác sĩ tâm lí cho cô luôn.
"Sao Thiên Nghiên lại rảnh rỗi về vậy?" Mấy năm trước, Ngũ Thiên Nghiên cũng bị LOS bắt về lại nhà, hiện giờ con lai chạy trốn so với ai khác còn lợi hại hơn. Chỉ là kể từ khi anh đến Luân Đôn, bọn họ vẫn không có gặp mặt. Cũng tốt, có lẽ đi tham gia gặp mặt cô sẽ không còn vướng bận chuyện kia.
"Vinh quy quê cũ, phải có tiệc mời một bạn bè cũ chứ?" Tống Tử Tự cười. Không thể không bội phục LOS, lấy một phụ nữ như cô ấy về nhà sống chung lâu ngày, rất cần dũng khí chứ? Ít nhất Tống Tử Tự anh không dám.
"Ở đâu?" Nhìn đồng hồ đã sắp bốn giờ rồi, sao cô còn chưa gọi điện thoại cho anh?
"Biệt thự Tân Hải." Đó là Ngũ Thiên Nghiên vì hàng năm về nước thăm cha mẹ mà đặc biệt sắp xếp. Mạnh ở bên kia cũng có sản nghiệp vậy.
"Được. Tớ đi trước." Cầm điện thoại di động trong tay, số điện thoại quen thuộc đó ở trong đầu không dưới trăm lần, nhưng vẫn không gọi. Chỉ vì cô nói cô muốn yên tĩnh một mình, nhưng mà, đã một ngày rồi không có gặp cô, trong lòng cô có thể có thoải mái chứ?
"Mạnh, nhớ mang em ấy với mấy cháu tới đó." Tống Tử Tự nhìn bóng lưng bạn tốt rời đi, trong lòng chợt lo lắng. Cuộc sống riêng tư của anh so với Mạnh còn đặc sắc hơn trăm lần, mặc dù bà xã anh trước kia cũng biết, nhưng khó tránh khỏi có một ngày sẽ giống như Ngưng Lộ bỗng dưng nghĩ tới, lấy ra trừng phạt anh, vấn đề này thật là không nhỏ.
Không được, phải về dụ dỗ cô ấy mới được.Nếu không chờ sinh em bé trong bụng ra, lập tức "làm thêm" em nữa, để cho cô ấy không có cách nào nhớ những chuyện này nữa. Tin chắc ông nội bọn họ sẽ vui vẻ đến chết mất.
Điền Mật có bầu ba tháng đang ở trong vườn hoa nhà họ Tống, chơi chim với ông nội, căn bản là không ngờ ông xã cô nhân lúc cô còn chưa sinh đứa con trong bụng ra đã tính kế hoạch "tạo người" tiếp theo rồi.