Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ

Chương 46: Con

Sau khi vào bệnh viện  kiểm tra kĩ lưỡng, chứng minh trong bụng cô đã mang thai chín tuần  tuổi. Đối chiếu thời gian, hẳn là lần đầu bọn họ quan hệ sau khi cô dừng  thuốc thì đã có cái thai. Thật là nhanh, hóa ra một sinh mệnh sinh ra  và trưởng thành lại có thể đến dễ dàng như vậy.     Ngồi trước mặt bác sĩ phụ khoa hiền lành, nghe bác sĩ nhắc nhở những  việc cần chú ý, suy nghĩ của cô từ từ bay theo gió, cuối cùng cũng không  biết bác sĩ đang nói cái gì.

"Cô Sở, cô có gì không rõ không?" Bác sĩ nhìn thấy sự lơ đãng của  Ngưng Lộ, quan tâm hỏi. Nếu không phải vì cháu trai yêu quý của bà nhờ  vả, nói cô gái trẻ tuổi này là vợ của bạn tốt nó thì bà cũng không bỏ  công việc đến đây để gặp người không muốn nghe bà nói.

"Xin lỗi, tạm thời không có." Thấy chính mình có chút mất hồn, cô vội  xin lỗi.

"Tôi có." Một giọng nam trầm thấp vang lên từ cửa phía sau. Lại là  anh ta? Không hiểu vì sao sắc mặt Ngưng Lộ sau khi thấy Sở Mạnh từ tái  nhợt chuyển sang hồng nhạt. Là thím Trương thông báo với anh ta ư? Anh  ta không phải đang làm việc sao? Làm sao lại tới nhanh như vây?     Đang viết đơn thuốc, bác sĩ Tống dùng ánh mắt không thể tin được nhìn  hành động đẩy cửa bước vào của người đàn ông kia, đây chính là cậu Sở  mà cháu mình nói đến sao? Quả nhiên là tuấn tú lịch sự, dường như đối  với cô gái trẻ này lại có chút phóng túng không kiềm chế được, có chút  không giống với cháu mình. Đây thực sự là người đàn ông chững chạc, mà  Tống Tử Tự lại có chút tùy tiện.

"Anh Sở, có vấn đề gì sao?" Bác sĩ Tống để cây viết trên tay xuống,  đưa mắt hỏi.     Ngưng Lộ cúi tầm mắt không dám nhìn anh, người có con cũng không phải  là anh ta, vậy mà anh có cái để hỏi chứ! Người đàn ông này thực sự rất  kì quái.

"Tôi muốn biết sau khi có thai có thể tiếp tục sinh hoạt vợ chồng  bình thường hay không?" Sở Mạnh cúi thân hình cao lớn xuống trước mặt  Ngưng Lộ, hỏi câu hỏi làm người ta xấu hổ đến đỏ cả hai tai, anh ta làm  sao lại có thể hỏi chuyện riêng tư kia chứ? Thật là mất mặt!

"Trước khi thai nhi được ba tháng thì chưa ổn định, cho nên tốt nhất  là không. Thêm vào đó, thân thể cô Sở tương đối yếu, cần được chăm sóc  tốt. Sinh hoạt vợ chồng ít đi vẫn tốt hơn, càng không thể quá kịch  liệt." Bác sĩ vẫn là bác sĩ, đối với vấn đề này đã quá quen thuộc.

"Cám ơn bác sĩ Tống." Sở Mạnh vừa nói vừa ôm vai Ngưng Lộ đang cúi  đầu đứng dậy.

"Không có gì, nhớ đúng hẹn đến khám thai." Bác sĩ Tống mỉm cười, đưa  mắt nhìn họ ra khỏi cửa. Tống Tử Tự nhà bà cùng tuổi với người ta, người  ta đã có con, nhưng một nửa của A Tự thì lại chẳng biết đang ở nơi nào.

"Cô không vui sao?" Trên hành lang bệnh viện, Sở Mạnh vẫn nhìn Ngưng  Lộ không nói gì cả. Sau khi nhận được điện thoại của thím Trương, anh bỏ  lại công việc, chạy đến đây xem cô. Suốt đường đi, tâm trạng của anh  lên lên xuống xuống; trong khoảng thời gian này anh không ngừng cố gắng,  chính là có thể để cô mang thai con anh. Nhưng bây giờ ước muốn đã  thành sự thật, tại sao ngay cả một chút biểu hiện vui sướиɠ cô cũng  không có? Điều này làm cho tâm trạng vô cùng vui vẻ của anh trong nháy  mắt đã trở nên ảm đạm.

"Tôi không biết." Ngưng Lộ không dám nhìn ánh mắt anh. Vui sao? Làm  sao mà có thể vui? Đây đâu phải là đứa con trong dự tính của cô, tâm  trạng nặng nề của cô cũng không thể biểu hiện ra bên ngoài. Cô không  biết cô có thể là người mẹ tốt hay không, cô không xác định được mình có  yêu đứa nhỏ trong bụng hay không?

Bởi vì đây là con của anh ta; mà cô,  dù có làm gì cũng không thoát được người đàn ông này. Nhưng một sinh  mệnh đang lớn dần lên trong bụng cô, cô không nhẫn tâm không cần đứa con  này. Cô không làm được, nếu ở bên cạnh người đàn ông này, cô nói không  cần đứa trẻ, cô thật sự không tưởng tượng nổi hậu quả. Cho nên dù có vui  hay không cô cũng phải chăm sóc tốt đứa con đến khi nó chào đời.

"Cô không biết? Cô nói cô không biết?" Nghe cô trả lời như vậy, Sở  Mạnh dùng sức đẩy cô đến vách tường hành lang bệnh viện, dùng thân hình  cao lớn của mình giam cô lại, cặp mắt nguy hiểm bắt đầu tóe ra tia lửa.  Ngưng Lộ không biết trả lời câu hỏi của anh như thế nào, tại sao anh ta  lại tức giận?

"Quan Ngưng Lộ, có phải cô không muốn sinh ra đứa trẻ này không, trả  lời tôi!" Sự trầm mặc của cô làm cho anh thêm phần tức giận, anh biết  thật ra cô không muốn có con sớm như vậy, anh thừa nhận là cố ý để cho  cô có con, cố ý làm cho cô cảm thấy khó chịu! Nhưng khi thấy biểu hiện  sau khi có con của cô vẫn thờ ơ như vậy làm anh không thể không tức  giận.

"Tôi không có!" Ngưng Lộ ngẩng đầu lên. Tính tình của anh ta đối với  cô không tính là tốt, nhưng hôm nay cô cảm giác được anh ta có chút  không giống, rốt cuộc không giống chỗ nào, cô cũng không rõ. Giống như  anh ta rất quan tâm đến đứa trẻ, bởi cô cảm thấy anh có chút vội vàng,  gấp gáp.

"Nếu không có, gương mặt cô làm vẻ khổ sở là có ý gì?" Sở Mạnh giống  như là sợ bị cô nhìn thấu tâm tư, liền khôi phục lại khuôn mặt ngang  ngược.

"Tôi..." Ngưng Lộ cười khổ trong lòng. Bất kể cô làm cái gì, anh ta  cũng cho là không đúng sao? Ngưng Lộ bây giờ làm sao mà cười cho nổi?

"Chúc mừng hai người sắp sửa chuyển sang một giai đoạn mới. Thật đáng  mừng a!" Âm thanh cười đùa vui vẻ truyền vào tai, hai người đồng thời  quay đầu lại, bác sĩ mặc áo blouse trắng không phải là Tống Tử Tự sao?  Rốt cuộc là nhìn bao lâu rồi mà cười thành ra như vậy?

"Cậu ở đây làm gì?" Sở Mạnh nghiêm mặt hỏi.

"Chào bác sĩ Tống." Ngưng Lộ nở nụ cười nhẹ, đối với bác sĩ Tống  thích pha trò này, cô thật tò mò, bọn họ rõ ràng không hề giống nhau,  sao lại có thể trở thành bạn tốt?

"Xin chào! Tôi có thể gọi cô là Ngưng Lộ không? Lần sau đừng gọi tôi  là bác sĩ Tống, cứ gọi là A Tự đi! Tôi lớn tuổi hơn cô, có thể gọi tôi  là A Tự ca ca!" Không để ý người đàn ông bên cạnh đang giận đến xanh  mặt, Tống Tử Tự bước đến gần Ngưng Lộ, gương mặt vui vẻ cười. Haha, anh  biết lấy thái độ cùng vẻ dịu dàng như vậy làm sao có thể không làm người  khác thích chứ! Xem đi, cô gái có danh nghĩa bà Sở này không phải đang  mỉm cười với anh sao!

"Như vậy e là không được." Ngưng Lộ không dám gọi thẳng "A Tự", gọi  "anh A Tự" cũng không được, gọi tên đầy đủ lại có chút không lễ phép.

"Không có gì đâu Ngưng Lộ, về sau thường ra ngoài chơi cùng mọi người  là được rồi. " Tống Tử Tự tiếp tục trêu chọc cô.

"Đi về!" Ai rảnh cùng cậu ta chơi đùa? Sở Mạnh kéo tay Ngưng Lộ hướng  về phía thang máy. Trước mặt anh dám cùng người đàn ông khác cười đùa  vui vẻ, cô muốn cái gì chứ?

"Hẹn gặp lại." Ngưng Lộ nhìn người đàn ông giống như đang giận, cô  lại chọc tới anh ta sao?

"Hẹn gặp lại. Ngưng Lộ, văn phòng tôi ở tầng 26. Hoan nghênh cô đến  tìm tôi nói chuyện phiếm. " Tống Tử Tự cười đến ngoác cả miệng.     Đúng là gặp quỷ, ai muốn cùng cậu nói chuyện phiếm? Thang máy vừa  đến, Sở Mạnh kéo Ngưng Lộ bước vào, không hề quay đầu lại.