Căn nhà gần 200 mét vuông - nơi Sở Mạnh thường ở này là khu nhà độc lập ở nội thành, trang trí lấy màu đen làm chủ đạo, đơn giản mà lạnh giá như không có hơi người, giống với tính cách của anh. Tống Tử Tự đưa tay kéo nhẹ bình nước biển đầu giường, để cho chất lỏng còn sót lại trong bình có thể dễ dàng chảy xuống. Anh bĩu môi nhìn cô gái có gương mặt tái nhợt trên giường, đó không phải là cô gái lần trước gặp ở bệnh viện sao?
Tại sao cô ấy lại xuất hiện ở trong căn hộ của Mạnh? Không sai, anh là trong đêm mưa to gió lớn bị người ta uy hϊếp rời giường tới đây, người đàn ông uy hϊếp anh chính là Sở Mạnh - người bạn anh "cẩu thả" quen biết, thế nhưng lại bắt một người có tiếng là thiên tài khoa ngoại như anh phải làm công việc truyền nước biển nhỏ đến không thể nhỏ hơn thế này, nói ra thật là làm nhục thanh danh của anh. Có điều nếu Mạnh chịu nói ra quan hệ của cậu ta với cô gái nằm trên giường xem ra còn nhỏ này, anh sẽ "đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân", tạm thời tha thứ cho cậu ta.
"Cô ấy sao rồi?" Sở Mạnh từ một cánh cửa khác bước ra, trong tay còn cầm hai ly rượu, đưa một ly cho Tống Tử Tự. Tống Tử Tự nhận lấy nhưng chưa trả lời anh, ngược lại là nghiền ngẫm nhìn vẻ mặt không thay đổi của Sở Mạnh, Sở Mạnh trả lại anh ánh mắt lạnh băng. A Tự nghĩ cái gì sao anh lại không biết chứ? Nhưng mà khi anh chưa có được đáp án anh muốn sẽ không nói với cậu ta dù chỉ là một câu.
"Được, mình nhận thua. Cô ấy chỉ là mệt nhọc quá độ cộng thêm dầm mưa dẫn đến thể lực không chống đỡ nổi thôi, nhưng lát nữa cô ấy có thể sẽ sốt, thuốc hạ sốt mình đã để ở đầu giường." Tống Tử từng câu từng chữ nói ra, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt của Sở Mạnh để từ đó nhìn ra một chút sơ hở. Nhưng không có, cậu ta vẫn lộ ra vẻ mặt bình tĩnh ngàn năm không đổi.
"Không phải cậu tự xưng là thiên tài y học sao? Tại sao không làm cho cô ấy không cần phát sốt?" Sở Mạnh ngồi xuống.
"Mình ......." Tống Tử Tự im lặng không còn gì để nói. Anh là thiên tài, không sai, nhưng anh chỉ có thể dự đoán những bệnh còn chưa xảy ra, hơn nữa sở trường của anh là ngoại khoa được không? Nếu như anh có thể ngăn cản loài người không bị ốm đau bệnh tật, vậy anh cũng không chỉ đơn thuần là một bác sĩ mà thôi, mà là thượng đế, là thần tiên, là Phật tổ như lai. Bao nhiêu người chờ anh tới cửa cứu mạng chứ! Sở Mạnh không cãi cọ với anh nữa, quay mặt nhìn cô vẫn còn ngủ mê mang. Mái tóc đen nhánh xõa trên gối đầu trắng noãn làm cho sắc mặt của cô càng tái nhợt, mảnh mai hơn.
"Mạnh, nếu như mình nhớ không lầm thì cô ấy họ Quan." Tống Tử Tự ngồi đối diện với anh anh, trên mặt như đang nghiền ngẫm điều gì. Trên mặt Sở Mạnh không còn bình tỉnh nữa, anh nhìn về phía Tống Tử Tự bằng ánh mắt chất vấn, không phải nghi ngờ. Tại sao A Tự lại biết cô ấy?
"Ba cô ấy từng nhảy lầu tự sát không thành, ngày đó đúng vào ca trực của mình." Tống Tử Tự chậm rãi nói ra chuyện hôm đó.
"Quan Minh Quyền, tên đàn ông vô dụng này." Sở Mạnh đối với hành động mềm yếu, ích kỷ này của Quan Minh Quyền rất khinh thường. Nhưng nếu không phải vì sự ích kỷ của ông ta thì anh cũng không có cơ hội tìm được người con gái đang nằm trên giường - người con gái mà mỗi lần anh nghĩ đến thì toàn thân đều đau nhức?
"Cậu không phải giậu đổ bìm leo mà ép buộc cô ấy chứ?" Mặt Tống Tử Tự nở một nụ cười quỷ dị.
"A Tự, không có việc gì nữa cậu có thể đi rồi." Sở Mạnh cảm giác mình không cần phải trả lời vấn đề của cậu ta, dù sao bệnh cũng đã khám xong; vả lại cũng đã không sao, cậu ta có thể cút.
"Cậu qua cầu rút ván." Tống Tử Tự kêu gào. Mạnh cũng thật quá đáng chứ? Lợi dụng xong liền một cước đá văng anh? Tống Tự Tự anh có thể dễ dàng để cho người ta đá văng ra thì sẽ không gọi là Tống Tử Tự.
"Tùy cậu nói sao cũng được." Sở Mạnh không để ý đến Tống Tử Tự, đi đến trước giường nhìn tiểu tiên nữ vẫn đang ngủ mê, mặc dù sắc mặt có kém một chút nhưng vẫn xinh đẹp làm anh phải động lòng.
"Mạnh, nếu như cậu và cô ấy không có quan hệ gì thì mình đối với cô ấy rất có hứng thú." Tống Tử Tự đi đến cửa chợt quay đầu lại cười nói.
"Cút!" Sở Mạnh bước một bước dài vọt tới cửa phòng dùng sức đóng lại. Mẹ kiếp, phụ nữ của anh anh ta cũng dám mơ tưởng. Có cần phải phản ứng dữ dội như thế không? Tống Tử Tự sờ sờ mũi, cũng may nhanh chân tránh kịp nếu không khuôn mặt đẹp trai của anh sẽ bị thương rồi. Tiếng đóng cửa quá lớn làm Ngưng Lộ đang ngủ mê man giật mình, nhưng chỉ nghiêng đầu qua một bên lại tiếp tục im lặng ngủ say. Sở Mạnh ngồi lại bên giường lần nữa, bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô, cảm giác mềm mại đó làm anh không buông tay được.
Sau khi truyền xong nước biển, miệng cô khôi phục lại màu hồng hồng, sưng lên rất đáng yêu làm cho người ta muốn âu yếm. Mà anh cuối cùng cũng không kiềm chế được mà hôn lên. Rõ ràng thân thể đã kêu gào muốn cô thế nhưng anh lại không dám tiến tới thêm một bước, bởi vì giờ phút này cô ngủ trông mảnh mai như vậy làm người ta rất đau lòng.
Nặng nề thở gấp, Sở Mạnh nằm xuống bên cạnh cô, thân thể mềm mại trong ngực chân thật như vậy, anh không phải là đang nằm mơ, cô thật sự đang nằm trong ngực anh, lần đầu tiên hai người gần gũi đến thế, gần đến nỗi nghe được tiếng tim đập của nhau. Sở Mạnh ở trên mặt Ngưng Lộ hôn rồi lại hôn, không đành lòng đi ngủ.
Ở trong mưa, khi anh nghe được chính miệng cô nói đồng ý cùng anh ở chung một chỗ thì tim anh rất hưng phấn, giống như một ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt, làm sao cũng không thể dập tắt. Cô nói muốn anh cưới cô, vậy anh sẽ cưới cô về nhà. Nhưng anh biết cô cũng không thương anh. Nhưng cũng không sao, nếu anh đã lấy được người của cô nhất định có biện pháp chiếm được tim của cô.
"Ngưng Nhi, quên đi Sở Khương có được không?" Sở Mạnh trước khi tiến vào mộng đẹp thì thầm bên tai cô. Nửa đêm, Sở Mạnh bị những lời nói nhảm của cô đánh thức. Đưa tay mở đèn ngủ, phát hiện Ngưng Lộ hô hấp dồn dập, khuôn mặt đỏ rực, đưa tay sờ trán cô, nhiệt độ nóng đến dọa người. Đáng chết, thật sự phát sốt! Tên khốn Tống Tử Tự kia nhất định là cố ý.
Sở Mạnh vội vàng đứng dậy, lấy ra nhiệt kế đo nhiệt độ, 39o6. Một hồi luống cuống tay chân lấy nước ấm và thuốc, nhưng người trên giường nửa tỉnh nửa mê cũng không chịu lép vế, làm sao cũng không chịu há miệng uống thuốc.
Dưới tình thế cấp bách đó, Sở Mạnh không thể làm gì khác hơn là đem thuốc ngậm vào miệng mình, từng chút từng chút trút vào trong miệng cô để cô nuốt xuống. Cuối cùng sau khi đem thuốc đút xong, người không phát sốt cũng không khỏi một thân mồ hôi. Tắm vội thay xong quần áo trở lại bên giường, Ngưng Lộ đã uống thuốc lại ra mồ hôi, áo sơ mi lớn của anh mặc trên người cũng đã ướt đẫm, bất đắt dĩ không thể làm gì khác hơn là giúp cô thay, người phụ nữ này cố ý không để anh sống dễ chịu, Sở Mạnh vừa thay quần áo vừa hít thở đều, thật sự muốn cứ như vậy nhào lên "ăn" cô.
Mà cũng chỉ là nghĩ mà thôi, thân thể của cô lúc này căn bản là không thể tiếp nhận nhu cần mãnh liệt của anh. Diễn đàn Diễn đàn Sau khi hạ sốt, Ngưng Lộ ngủ được sâu hơn, trong mơ mơ màng màng hai cái đùi trắng noãn tự động gác lên bụng Sở Mạnh, mà trên người cô giờ phút này ngoại trừ chiếc áo sơ mi của anh ra, không còn dư thừa một mảnh vải nào, điều này làm cho du͙© vọиɠ của Sở Mạnh thật vất vả mới có thể đè nén xuống lại cháy bừng lên. Ngưng Lộ đang ngủ say không biết người đàn ông bên cạnh bởi vì du͙© vọиɠ khó nhịn mà thức đến trời sáng. Thật là một đêm dày vò!