Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ

Chương 2: Yên tâm, tôi sẽ không xuống tay với cô nữa.

Xoay người một cái,  Sở Mạnh che cái miệng nhỏ của cô lại, kéo cô đang sửng sốt vào chỗ sâu  trong vườn hoa, đem cô chống đỡ trên thân cây, cuồng loạn nhào đầu về  phía trước mà hôn, một bàn tay nam tính kéo xuống qυầи ɭóŧ trắng của cô  .........

"Không được không được . . . . ." Quan Ngưng Lộ sợ hãi, người đàn ông  này thật sự muốn cưỡиɠ ɧϊếp cô, ai tới cứu cô?

"Lộ Lộ. . . . . . Em đang ở đâu?"     Phía xa, truyền đến giọng nói lo lắng của Sở Khương. Sở Mạnh đang  muốn kéo lễ phục của cô xuống phải dừng lại, cũng làm cho Quan Ngưng Lộ  có cơ hội thoát khỏi sự kiềm chế của anh, lảo đảo chạy về hướng phát ra  tiếng.

"Sở Khương, đưa em về nhà. Đưa em về nhà." Quan Ngưng Lộ nhào vào  lòng ngực quen thuộc của Sở Khương, nước mắt hốt hoảng làm ướt áo sơ mi  bên trong lễ phục của anh. Trời ạ, nếu như trễ một chút, cô sẽ bị người  đàn ông kia cưỡng bức. Mà người muốn cưỡng bức cô lại là anh trai của Sở  Khương. Bây giờ cô chỉ muốn về nhà mình, về nơi quen thuộc mới không  thấy sợ hãi như vậy.

"Lộ Lộ, sao vậy?"

Sở Khương kinh ngạc vì bạn gái sợ hãi và hốt hoảng.  Mới vừa rồi anh luôn ở bên trong tìm cô nhưng không tìm được, cho đến  một nữ hầu trong nhà nói hình như thấy cô đi ra ngoài. Nhưng sau khi anh  ra ngoài thì thấy cô chật vật nhào vào lòng anh khóc không ngừng, còn  muốn anh đưa về? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cô bị người khác  ức hϊếp sao? Nơi này là nhà họ Sở, có ai dám ức hϊếp cô?

"Sở Khương, em muốn về nhà. Em không muốn ở đây nữa." Quan Ngưng Lộ  không cách nào nói rõ, chỉ muốn nhanh nhanh đi khỏi chỗ này.

"Chờ anh cắt xong bánh kem rồi về có được không?" Sắp phải cắt bánh  kem, anh là chủ bữa tiệc, sao có thể rời đi. Nhưng bộ dáng này của Lộ Lộ  làm anh không yên lòng.

"Sở Khương, sắp phải cắt bánh kem rồi, vào đi!" Một giọng nam điềm  tĩnh vang lên sau lưng bọn họ. Là anh hai Sở Mạnh.

"Anh hai, sao anh lại ở đây?" Sở Khương nhạy cảm cảm giác được Quan  Ngưng Lộ trong ngực sau khi nghe được giọng anh hai lại run hơn. Nhưng,  anh tin tưởng anh hai sẽ không làm chuyện tổn thương Quan Ngưng Lộ.  (Ling: tin lầm người rồi đệ ơi, người ta cướp vợ của đệ bây giờ á)

"Mới vừa rồi cô ấy bị một con mèo hoang dọa sợ, vừa đúng lúc anh đi  qua." Giọng điệu Sở Mạnh từ tốn, một chút cũng không giống người nói  dối. Nhưng, thấy Quan Ngưng Lộ dựa vào vào lòng em trai anh, ỷ lại như  vậy, trong lòng không hiểu sao lại tức giận.

"Lộ Lộ, không sao. Chỉ là một con mèo thôi mà!" Sở Khương trẻ người  non dạ liền tin lời nói của người anh hai mà anh tôn kính nhất.

"Sở Khương, xin lỗi. Em không thoải mái, muốn về nhà!" Quan Ngưng Lộ  không dám đưa mắt nhìn anh ta, người này thật sự xấu xa vô cũng, rõ  ràng mới vừa rồi anh ta muốn ......... Bây giờ còn có thể nói láo thành như  vậy? Nhưng, cô không dám cũng không thể nói được. Cô chỉ muốn cách anh  ta thật xa.

"Lộ Lộ, đợi thêm mấy phút nữa là được rồi. Anh sẽ đưa em về có được  không?" Sở Khương thương tiếc vuốt khuôn mặt tái nhợt của cô.

Sở Mạnh ở bên cạnh nhìn, trong lòng lại đố kị! Nghĩ đến vừa rồi thân  thể nhỏ nhắn của cô còn dán chặt trong lòng anh, cái miệng nhỏ ngọt ngào  kia làm anh muốn nếm thêm lần nữa. Nhưng bây giờ cô tránh anh như rắn  rết, ngay cả nhìn anh một cái cũng không chịu, điều đó làm anh vô cùng  tức giận. Bạn gái của em trai? Anh vậy mà lại có suy nghĩ không nên có  với bạn gái của em trai. Sở Mạnh, mày điên rồi. Đúng vậy, Sở Mạnh cảm  giác mình sắp điên rồi.

"Em tự về được rồi. Thật xin lỗi, Sở Khương." Quan Ngưng Lộ cảm giác  được ánh mắt sắc bén từ một người đàn ông khác, người đàn ông kiêu ngạo  như vậy làm cho cô muốn tránh anh càng xa càng tốt. "Nhưng anh không yên tâm." Sở Khương trong lòng cực kỳ mâu thuẫn.  Buổi tiệc hôm nay là ba vì anh mà tổ chức, mình chưa cắt xong bánh kem  đã chạy lấy người, ông nhất định sẽ tức giận, nhưng Lộ Lộ như vậy lại  làm cho anh không thể yên tâm.

"Sở Khương, đã đến giờ rồi, đi vào nhanh một chút, lát nữa ba tìm  không được em sợ là sẽ tức giận. Về phần cô ấy, anh giúp em đưa về."  Những lời Sở Mạnh nói rất có lý, khiến Sở Khương không tìm được lý do  phản bác. Mà anh là anh hai của anh, người anh mà anh vẫn luôn sùng bái,  cho nên, anh nên tin tưởng anh hai mới đúng.

"Lộ Lộ, để anh hai đưa em về trước được không?" Sở Khương nhẹ giọng  nói với bạn gái, nhưng sau khi cô nghe anh nói những lời này xong thì  càng thêm dùng sức nắm chặt tay anh. Thân thể cũng khẽ run.

"Không cần, Sở Khương."

"Không sao đâu, anh hai là người nhà, sẽ không xúc phạm đến em. Anh  thật sự là không đi được."     "Vậy em tự về được rồi."

"Không được, đã trễ vậy rồi để em về một mình không an toàn, anh  không yên tâm."

"Vậy anh bảo tài xế đưa em về có được không?"

"Tài xế đưa làm sao yên tâm bằng anh hai. Lộ Lộ, anh hai anh mặc dù  luôn nghiêm mặt, nhưng anh ấy không xấu."

Vợ chồng son vẫn còn đang tranh chấp, Sở Mạnh không biết từ lúc nào  đã lái xe tới.     "Lên xe, tôi đưa cô về." Khẩu khí Sở Mạnh cực kỳ lạnh nhát. Đúng vậy,  anh nên lạnh nhạt. Dù mình động lòng như thế nào cô ấy vẫn là bạn gái  của em trai mình.

"Được rồi, Lộ Lộ. Để anh hai đưa em về đi! Anh đi vào cắt bánh kem  trước." Từ bức tường thủy tinh trong suốt, Sở Khương đã thấy người giúp  việc đẩy bánh kem khổng lồ đi ra. Anh phải lập tức đi vào. Sau khi nói  dứt lời, Sở Khương buông thân thể Quan Ngưng Lộ ra rồi nhanh chóng rời  đi. Đúng vậy, anh tin tưởng anh hai mình.

"Tôi nói lại lần nữa, lên xe!" Thấy sợ hãi trong mắt cô, cơn giận  trong lòng Sở Mạnh vẫn không hạ xuống được, anh đáng sợ như vậy sao?

"Tôi không muốn ngồi xe của anh!" Ban đêm vắng vẻ khiến nỗi sợ hãi  của Quang Ngưng Lộ đối với anh càng tăng thêm. Xoay người đi lướt qua xe  anh, cô mới không muốn tới gần anh ta thêm một bước, thà đi bộ về còn  hơn.

"Tôi bảo cô lên xe! Yên tâm, tôi sẽ không làm vậy với cô nữa. Cô là  bạn gái của Sở Khương không phải sao? Tôi sẽ không có hứng thú đối với  thiếu nữ vị thành niên, bằng vóc người cứng nhắc của cô tôi cũng nhìn  thấy chướng mắt. Mới vừa rồi chỉ là dọa cô một chút thôi! Thật không  nghĩ tới em trai tôi sẽ thích loại người cứng nhắc, lại nhát gan như  chuột như cô."

Sở Mạnh xuống xe, sãi bước đi về phía cô, kéo tay cô, nói lời trái  lương tâm. Nếu như nhất định phải nói như vậy cô mới bằng lòng để anh  đưa cô về.

"Anh ......." Quan Ngưng Lộ bị lời nói của anh làm cho tức giận, muốn giơ  tay lên tát vào khuôn mặt tuấn tú nhưng lại nói lời cay nghiệt giống ác  quỷ như anh. Dọa cô một chút? Thiếu chút nữa cưỡng bức cô lại nói chỉ  dọa cô một chút mà thôi sao? Nếu như lúc nãy không phải Sở Khương đi ra,  anh ta nhất định sẽ không dừng tay? Anh ta sao có thể nói những lời như  vậy, người này tính cách sao lại tầm thường đến thế chứ? Sở Khương sao  lại có loại anh hai như vậy?

"Tôi cảnh cáo cô lần nữa, đừng mơ tưởng động thủ với đàn ông." Giơ  lên bàn tay bị anh nắm chặt, bàn tay mảnh khảnh đã có chút bầm tím. Có  thể nghĩ dùng sức bao nhiêu, một cô gái yếu đuối như cô, vai không thể  gánh, tay không thể xách, làm sao thắng được anh? Một người đàn ông lớn  hơn cô mười tuổi có thể xưng là người trưởng thành.

Quan Ngưng Lộ vừa sợ hãi lại vừa không tình nguyện, cuối cùng cũng  chỉ có thể bị anh dùng sức nhét vào trong xe, chạy như điên mà đi.  (Ling: một tiếng cũng anh hai hai tiếng cũng anh hai. Sau này nhìn cũng  không thèm nhìn mặt nữa ah. Thật đúng vì tình có thể quên đi tình thân).