Edit: MegNgày hôm sau Mộ Cẩm Ngọc còn phải vào triều, nên khi trời chưa sáng hắn đã dậy trước. Bấy giờ đang là lúc đến cả gà cũng chưa gáy, song Ninh Hoàn đã nghe thấy tiếng động do vải vóc ma sát bên cạnh.
A Hỉ cũng rón rén bước vào hầu hạ.
Trong phòng rất ấm áp, trên người Ninh Hoàn đắp chăn gấm, không phải cái chăn màu đỏ rực của đêm tân hôn mà là màu xanh lục có chút khói, y thò một bên tay ra khỏi chăn, cổ tay mảnh khảnh được vải vóc trắng tinh bao quanh, còn loáng thoáng thấy được vết máu đã khô, cũng chính là tác phẩm thổ huyết đêm qua của Mộ Cẩm Ngọc.
Mộ Cẩm Ngọc liếc qua một cái.
Ninh Hoàn bỗng dưng giơ hai tay che kín lỗ tai lại: “Điện hạ ngài mau đi đi, cả đêm qua ta đều ngủ không ngon.”
A Hỉ đang hầu hạ vị đại gia này xỏ giày, hắn nghe xong thì nhịn không được mà ngẩng đầu lên.
Đêm qua Thái tử phi vậy mà lại ngủ không ngon.
Mộ Cẩm Ngọc xụ mặt xuống song cũng không nói gì, lúc ra cửa hắn khoác thêm chiếc áo choàng lông chồn lên người. Bầu trời ngoài kia vẫn còn treo một vầng trăng khuyết, nước đọng trên mặt đất đều đã kết băng, quang cảnh trong viện cũng là một màu trắng xóa, mái ngói trắng, ngay cả lá cây cành cây cũng trắng tinh, A Hỉ vừa thở ra một hơi đã thấy có ít khói bay lên, hắn không nhịn được mà nói: “Lạnh quá đi mất, điện hạ đợi nô tài một lát, để nô tài đi lấy lò sưởi tay của nương nương để ngài ôm cho ấm.”
Mộ Cẩm Ngọc lên tiếng: “Tính tình nàng ta không tốt, bây giờ ngươi đi vào nàng lại nổi giận cho xem.”
A Hỉ rón ra rón rén bước vào, thật ra Ninh Hoàn cũng nghe được tiếng động, song y nhận ra đây là tiểu thái giám lớn lên giống hệt con chuột nhỏ hay theo hầu Mộ Cẩm Ngọc nên cũng không quan tâm nữa, tiếp tục mệt mỏi ghé vào gối ngủ mất.
Sau khi rời khỏi phòng, A Hỉ nhanh chóng đưa lò sưởi tay của Ninh Hoàn cho Mộ Cẩm Ngọc: “Điện hạ ngài xem, cái thứ này còn rất thơm, đồ dùng của Thái tử phi món nào cũng có mùi hương rất dễ ngửi.”
Hắn cũng không biết phải tả như thế nào, nói chung là không giống mùi son phấn thường thấy trên người nữ tử, không quá quyến rũ cũng không quá ngọt, rất phù hợp với nam tử.
Nhưng Mộ Cẩm Ngọc không ngửi thấy, cứ thế nhét vào ống tay áo, gió lạnh thốc vào mặt khiến hắn lại ho khan vài tiếng.
Ho một lúc lại bắt đầu cáu kỉnh.
Phu nhân nhà người khác thì dậy sớm hầu hạ tướng công rời giường, nào là giúp xỏ giày giúp thay y phục, đến lượt Ninh Hoàn thì còn giỏi hơn thế, mình cũng dậy rồi mà y vẫn đang ngủ, không những vậy còn chê mình ồn ào ảnh hưởng giấc ngủ y.
A Hỉ đứng bên cạnh thận trọng khuyên bảo: “Hôm qua điện hạ cũng không ngủ phải không ạ? Sức khỏe ngài vốn không tốt, không nên ham mê sắc dục đâu ạ.”
Mộ Cẩm Ngọc biết A Hỉ hiểu lầm, nhưng hắn cũng lười giải thích với kiểu người lắm mồm như thế.
Với chức trách của A Hỉ, hắn biết thân thể Mộ Cẩm Ngọc ốm yếu thì phải có nhiệm vụ nhắc nhở vài ba câu. Nhưng thấy sắc mặt điện hạ ngày càng khó nhìn thì tiếng nói của hắn cũng nhỏ dần, một lúc sau thì im hẳn.
Tổng cộng điện hạ chỉ mới làm hai lần, dù sao cũng vừa thành thân, tần suất như này cũng không quá thường xuyên nhỉ?
Mộ Cẩm Ngọc xoay người lên ngựa vào triều.
Bấy giờ vẫn chưa tới giờ Mẹo, song các quan viên cũng đã đứng xếp hàng ngay ngắn đều tăm tắp, hầu hết những người ở đây đều chưa nghe thấy tiếng chuông Ngọ Môn[1] vang, trái lại âm thanh Thái tử điện hạ ho khan mấy hồi thì lại lọt tai không thiếu tiếng nào.
[1]
Bọn họ cũng biết thân thể Thái tử không tốt, trong lòng đã sớm có suy tính riêng. Một vị Thái tử với tình trạng sức khỏe không khác gì ma ốm như này, khả năng ngồi được cái ngai vàng kia cũng không khả quan cho lắm.
Cửa cung điện mở ra, tất cả mọi người đều lục tục bước vào, quan ngự sử[2] đang đứng quan sát xem vị nào không đủ ổn trọng, biểu hiện không tốt, Thái tử ho khan nhiều như thế kiểu gì cũng sẽ bị chú ý.
Một giấc này Ninh Hoàn ngủ tới tận lúc mặt trời lên cao.
Nửa đêm y ngủ không yên giấc, bây giờ mới từ từ tỉnh dậy, y giơ tay kéo chuông xong đã thấy Điệp Thanh nhanh nhẹn tiến vào: “Tiểu thư.”
Ninh Hoàn vẫn đang nhắm mắt ôm gối, lạnh nhạt lên tiếng: “Chuẩn bị nước, ta muốn tắm gội.”
Y rất ít khi tắm rửa vào buổi sáng, Điệp Thanh cũng biết y không có thói quen này, nhưng nàng suy nghĩ một chút thì tự nhủ, chắc là do tối hôm qua Thái tử ngủ ở đây, tiểu thư cảm thấy cả người dơ bẩn không sạch sẽ nên mới muốn tắm rửa đây mà.
Nghĩ xong nàng bèn nhanh chân cho người đi đun nước.
Ninh Hoàn lấy nước muối súc miệng, dùng cành liễu đã ngâm nước để đánh răng xong lại cầm khăn lau khô mặt và tay.
Điệp Thanh phát hiện trên y phục Ninh Hoàn có vết máu thì giật mình: “Máu này là —”
Ninh Hoàn không để ý: “Của Thái tử.”
Điệp Thanh nhẹ nhàng thở ra: “Điểm tâm sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Sau khi ăn sáng xong, Ninh Hoàn viết ra một đơn thuốc rồi đưa cho Điệp Thanh: “Ngươi đi lấy những loại dược này về đây.”
Điệp Thanh vào phủ muộn hơn những người khác, đâm ra nàng chưa thấy Ninh Hoàn viết chữ bao giờ.
Bây giờ nhìn vào tờ giấy mà y đưa, nàng miễn cưỡng hiểu được vài từ đơn giản, còn lại cũng không rõ là viết cái gì, chỉ cảm thấy nét chữ của tiểu thư vừa mảnh khảnh mà vẫn cứng cáp có khí khái, mỗi nét hạ xuống đều rất xinh đẹp, đẹp tới mức không nói nên lời.
Ninh Hoàn vẫn nghĩ Điệp Thanh biết chữ, bởi vì hạ nhân theo hầu y hồi trước đều phải học cách đọc sách hơn một năm, thấy Điệp Thanh cầm giấy ngược y cũng không nhắc nhở, nói tiếp: “Ta còn cần một con dao để sắc thuốc, cối xay, nồi và cả chày nữa…”
Y lần lượt liệt kê rất nhiều thứ, Điệp Thanh kinh ngạc: “Tiểu thư cần những thứ này làm gì ạ?”
Ninh Hoàn nói: “Còn nhớ rõ mấy phương thuốc, muốn sắc thử.”
Điệp Thanh gật đầu: “Vâng ạ.”
Trong phủ Thái tử nhiều thị thϊếp như vậy, Điệp Thanh còn nghĩ cuối cùng tiểu thư cũng có đất dụng võ[3], chuẩn bị chèn ép đám người này tới mức không dám ngẩng đầu.
Vậy mà sau khi gả qua đây tiểu thư chỉ quan tâm xem sáng trưa tối ba bữa ăn gì, nên cắm loại hoa nào để trông lịch sự tao nhã, mặc y phục màu nào mới đẹp.
Thậm chí bây giờ còn muốn sắc cả thuốc, nhưng dù sao thì hiện tại tiểu thư cũng không còn xuống tay đánh đập hạ nhân các nàng nữa, với Điệp Thanh thì đó là chuyện rất tốt, hơn nữa tiểu thư rất kĩ tính ở khoản ăn uống, đám hạ nhân theo hầu bên người cũng được hưởng ké đồ ăn ngon.
Nàng nhận bạc Ninh Hoàn đưa rồi nhanh chân đi làm việc.
Ninh Hoàn dùng điểm tâm sáng xong, chờ hạ nhân chuẩn bị nước nóng rồi đi tắm.
Y cứ có cảm giác tắm nước ở đây xong da y có phần thô ráp hơn, trong lòng cũng càng thêm nhớ nhung hồi còn ở nhà, tắm rửa toàn dùng nước suối từ trên núi đem xuống.
Còn chưa hòa li với Mộ Cẩm Ngọc mà Ninh Hoàn cũng đã bắt đầu suy nghĩ xem ngả bài xong y sẽ ở chỗ nào.
Máu từ đêm qua thấm xuống y phục, dính vào đùi y khiến cả đùi đều là vệt máu khô, song sau khi được kì cọ thì nơi ấy lại trở về màu sắc trắng trẻo. Ninh Hoàn khoác y phục lên người, đứng tựa bên cửa sổ, bắt đầu thưởng thức đoản kiếm mà y lấy được từ Mộ Cẩm Ngọc.
Thân kiếm hơi tỏa ra khí lạnh, Ninh Hoàn thả một sợi tóc xuống, sợi tóc vừa chạm vào lưỡi kiếm đã lập tức đứt thành hai đoạn. Vì Điệp Thanh hiện đang không ở đây, nên người rót trà cho Ninh Hoàn là một ma ma theo từ phủ Định Viễn Hầu đến.
Ninh Hoàn nhìn qua nàng.
Lý ma ma này rất khéo léo, người cũng trung thực an phận, không ỷ mình lớn tuổi mà bắt nạt các nha hoàn khác.
Y gõ nhẹ lên mặt bàn: “Ma ma lại đây.”
Lý ma ma nhanh nhẹn đi qua: “Tiểu thư có gì sai bảo ạ?”
“Dựa theo vóc dáng của ta mà cho người đi may hai bộ y phục của nam tử đi, bắt đầu làm trong tháng này.” Y giải thích thêm, “Sắp tới ta định qua xem cửa tiệm một chút, ăn mặc giống nam tử sẽ tiện hơn.”
“Dạ vâng.”
Ninh Hoàn phất tay cho nàng lui xuống.
Bấy giờ Mộ Cẩm Ngọc cũng vừa về, hắn mới bị người ta chọc cho phải ôm một bụng tức giận ở trên triều, không ngờ lại có đại thần dám tấu hắn ngày thường sống bừa bãi phóng túng, mới dẫn đến việc cơ thể ốm yếu bệnh tật.
Song mặc kệ nguyên nhân là gì, thì việc thân thể Thái tử gầy yếu thiếu sức sống cũng không phải là chuyện tốt, mỗi hành động cử chỉ của hắn đều sẽ bị phóng đại lên, chỉ cần hắn ho khan một tiếng thôi cũng sẽ bị kẻ khác đoán già đoán non, kêu hắn làm việc không đứng đắn.
Tuy Mộ Cẩm Ngọc đã phải mất một khoảng thời gian để nghỉ ngơi chữa thương, song thế lực trong triều của hắn vẫn không thể loại trừ triệt để được.
Hơn nữa hắn còn vừa thành hôn cùng Thái tử phi, một người mắt cao hơn đầu lại chẳng bao giờ tỏ ra hiền hòa thân thiện với người khác, từ hôm thành thân đến nay cũng phải mấy ngày rồi mà Mộ Cẩm Ngọc vẫn chưa thấy đối phương chủ động dụ dỗ lấy lòng mình.
Tình hình này rất khác với tác phong thường thấy của Ninh Hoàn.
Người khác có thể không biết chứ Mộ Cẩm Ngọc thì lại vô cùng rõ ràng, Ninh Hoàn chính là loại người mà chỉ cần được nam nhân có quyền thế chú ý một chút thôi, là sẽ lén lút làm mấy trò nhỏ để quyến rũ người ta.
Ninh Hoàn với thái độ như hiện giờ khiến hắn hết sức hoài nghi, có khi nào bản thân sắp bị phế truất đến nơi rồi.
Mộ Cẩm Ngọc vừa vào cửa đã thấy Ninh Hoàn đang mải ngắm nghía thanh đoản kiếm hôm qua, dường như y cũng có hứng thú với binh khí, còn làm ra hành động nguy hiểm như giơ ngón tay lên sờ lưỡi kiếm, hắn vừa thấy đã vội ho khan một tiếng.
Ninh Hoàn ngẩng đầu lên nhưng cũng không rút tay về, trong nháy mắt đầu ngón tay y đã cắt một vết, y lên tiếng: “Sao tự dưng điện hạ lại qua đây?”
Máu tươi vẫn đang thi nhau rỉ ra từ miệng vết thương, song Ninh Hoàn lại cứ như không biết đau mà chỉ cầm khăn thấm nhẹ. Song y có lau cũng nữa vô dụng, miệng vết cắt không hề nông nên đâm ra máu vẫn cứ chảy.
Mộ Cẩm Ngọc bảo A Hỉ: “Lấy thuốc trị thương tới đây.”
A Hỉ hỏi lại: “Món Hoàng hậu nương nương ban thưởng ạ?”
Mộ Cẩm Ngọc gật đầu.
A Hỉ nhanh chân chạy đi.
Ninh Hoàn chỉ đơn giản há miệng ngậm ngón tay, bên môi y lập tức dính một vệt máu nhỏ, dạo gần đây y hoàn toàn không dùng chút phấn son nào cả, bờ môi thoạt nhìn càng thêm đỏ.
Mộ Cẩm Ngọc cũng không nhìn y, tự rót cho mình một ly trà.
Trà là trà hoa mai, nước trà có màu xanh biếc như ngọc bích, bên trên còn có vài cánh hoa đang trôi nhè nhẹ, tỏa hương thơm dịu dàng.
Ninh Hoàn đang ngậm ngón tay lại bắt đầu nhớ nhà, nếu giờ này y mà ở nhà thì chắc hẳn sẽ cùng hai ba vị bằng hữu thân thiết tổ chức một yến tiệc hoa mai, trà hoa mai rượu hoa mai bánh hoa mai, sau đó nướng thêm một con hươu sao.
Y có hơi mất tập trung, thậm chí lúc ánh mắt Mộ Cẩm Ngọc dừng trên mặt mình y cũng không phát hiện.
Lê Tuyết Đường cách viện của Mộ Cẩm Ngọc rất gần, một lúc sau A Hỉ đã vừa thở phì phò vừa chạy lại, đưa một lọ thuốc mỡ đến trước mặt Ninh Hoàn: “Thái tử phi nương nương, của người.”
Ninh Hoàn xoa nhẹ ngón tay rồi nhận lọ thuốc, y mở nắp ra, ngay lập tức ngửi thấy mùi thảo dược nhàn nhạt tỏa ra từ bên trong.
Mùi này Ninh Hoàn đã ngửi thấy khá nhiều lần, y đi theo thái y học hỏi không ít năm, cho dù Ninh gia có bị phá sản thì y cũng vẫn có thể sinh sống bằng nghề thầy thuốc được, thậm chí y còn có thể liệt kê chi tiết được những loại thảo dược có trong lọ thuốc mỡ này.
Y lấy một chút thuốc mỡ, không bôi vào miệng vết thương mà lại xoa lên mu bàn tay.
A Hỉ hơi đau lòng: “Thưa Thái tử phi nương nương, thuốc mỡ này rất quý đấy ạ.”
Ninh Hoàn đột nhiên hỏi: “Đây có thật là đồ do Hoàng hậu ban thưởng không? Hoàng hậu lấy được cái này từ đâu? Trong này có một loại thảo dược gọi là nhân sâm rắn[2], có chút độc, sẽ làm miệng vết thương khi đã lành tiếp tục mưng mủ lở loét.”
[2]
A Hỉ kinh hãi lắp bắp: “Dược này là cho Thái tử điện hạ dùng… Để bôi lên miệng vết thương…”
Hắn đột nhiên nhớ lại, đúng là vết thương của điện hạ cứ liên tục lành rồi sau đó lại vỡ ra.
Nét mặt Mộ Cẩm Ngọc hơi thay đổi: “Dược này là phụ hoàng đưa cho mẫu hậu —”
Hắn không nói hết câu.
Tuy Ninh Hoàn đã đọc trước nội dung trong sách, nhưng không phải chi tiết nào cũng được viết kĩ càng, mấy việc nhỏ như này y không rõ lắm.
Hóa ra là từ lúc này Hoàng đế đã bắt đầu xuống tay với Mộ Cẩm Ngọc.