Chân trước mới rời khỏi bộ phận thư ký.
Chỗ chân sau lại bắt đầu ồn ào náo nhiệt.
“Này! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Cố Tích Niên rốt cuộc đã cho tổng giám đốc uống thuốc mê gì? Ngày hôm qua thì thôi đi, vậy mà hôm nay tổng giám đốc lại gọi đích danh cô ta? Có phải có nhầm lẫn gì không?”
“Đúng là hồ ly tinh, hôm qua vừa đến tôi đã biết cô ta là một con hồ ly tinh!”
“Đừng tranh cãi nữa!” Hồng Anh đập tay xuống bàn làm việc, biểu cảm cứng đờ trên khuôn mắt.
“Chị Hồng Anh, lẽ nào chị cam tâm sao? Người phụ nữ này vừa đến đã cướp việc của chị. Nếu cứ như thế này, nói không chừng một ngày nào đó, vị trí tổng thư ký…”
“Thì làm sao!” Ánh mắt của Hồng Anh trở nên sắc bén.
“Không, không có gì.” Người đang nói chuyện bị ánh mắt của cô ta dọa sợ, cúi đầu không dám nói gì.
“Hừ, các người cả ngày chỉ biết tán gẫu, làm tốt nhiệm vụ của mình đi!” Hồng Anh hét lên một câu, sau đó lắc đầu rời đi.
Tích Niên đi tới bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, ngẩng đầu nhìn bóng đèn, rồi lại cúi đầu nhìn tấm thảm, gục đầu vào bức tường bên cạnh, không muốn gõ cửa phòng tổng giám đốc.
Đổi sang cách nói khác, chính là không muốn nhìn thấy anh.
Nhưng hiện giờ là thư ký của anh, lại phải nghe anh sai khiến, đi cũng không được, ở cũng không xong, cô chỉ có thể đứng tại chỗ đi đi lại lại, quay ra quay vào.
“Cô còn muốn đứng ở ngoài bao lâu nữa, vào đi!” Bên trong phòng tổng giám đốc đột nhiên truyền đến giọng nói nam tính trầm thấp.
Cả người cô cứng đờ, trong lòng rủa thầm mấy câu rồi mới đẩy cửa phòng làm việc ra, lập tức trong mắt bao phủ một tầng sương lạnh giá, ngẩng đầu ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Gọi tôi đến đây có việc gì?”
“Lại đây!”
Tích Niên lạnh lùng đi tới, nếu như không phải thân phận hiện giờ của cô là thư ký, cô thực sự hận không thể bước tới tát cho anh hai phát: “Tổng giám đốc, có chuyện gì muốn dặn dò tôi sao?”
“Đây là tài liệu công ty cần trong hai ngày nay, cô cầm đi photo thành hai bản.” Hạ Ngôn đưa tập tài liệu trên bàn cho Tích Niên.
“Vâng ạ.”
“Cuối tuần sau là lễ kỷ niệm thành lập công ty. Chuyện này giao cho cô xử lý.” Anh lạnh lùng nói, không có gì khác biệt so với ngày thường.
“Biết rồi.” Tích Niên cũng không hỏi tại sao, anh đã lựa chọn công việc, vậy nên cô cũng sẽ dùng thái độ làm việc để đối mặt với anh, không cần thiết phải nhắc đến những chuyện khác.
“Có điều gì không hiểu thì cứ trực tiếp hỏi Hồng Anh.”
“Được.” Gật đầu, đối mặt với sự lạnh lùng của anh, cô lại càng lạnh lẽo như băng, cầm tài liệu trên tay: “Vậy tổng giám đốc, nếu không có chuyện gì khác, bây giờ tôi đi photo tài liệu nhé.”
“Còn nữa.” Anh nghiêm nghị đứng lên, đi vòng qua bàn làm việc đến trước mặt cô.
“Có chuyện gì?”
Hạ Ngôn đứng trước mặt cô, cô nghiêng đầu về phía sau một chút, trong giây tiếp theo, anh vươn bàn tay to lớn ra, nắm lấy cổ áo cô, rong chốc lát liền cúi xuống. Đôi môi lạnh lẽo khiến cô trở tay không kịp, hung hăng hôn lên môi cô.
“Hừm!” Tích Niên mở to mắt, quá đột ngột, cô gần như không có thời gian phản ứng lại, vào khoảnh khắc này tim cô gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Đôi môi dính chặt, tùy ý ma sát, hôn điên cuồng.
“Hừm ưm ưm!” Cô vùng vẫy thoát khỏi sự trói buộc của anh.
Tuy nhiên, vị trí eo bị bàn tay to kia vồ vập, càng khiến thân thể cô áp vào ngực anh. Qua lớp vải mỏng, da tiếp xúc thân mật…
Mang theo sự độc đoán kiêu ngạo, kẻ mạnh gần như coi tất cả mọi thứ của cô là của riêng mình, đôi môi ma sát trở nên nóng như lửa đốt.
Cô bị hôn đến mức đầu nóng bừng.
Còn lúc này, đôi môi của Hạ Ngôn miễn cưỡng rời khỏi khuôn miệng nhỏ nhắn mềm mại màu hồng đào của cô.
Tích Niên rũ mắt xuống, nhìn cái eo bị ôm, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tổng giám đốc Hạ, ngài không cảm thấy rất mất lịch sự sao? Xin ngài buông tôi ra.”
“Hả? Vậy việc hôm qua cô làm thì rất lịch sự sao?”
Anh nói có lý, hơn nữa cô cũng không muốn lộ ra vẻ yếu đuối, khóe miệng nhếch lên một tia chế nhạo: “Làm loại chuyện này ở văn phòng, lẽ nào ngài không cảm thấy rất xấu hổ sao?”
“Loại chuyện này? Cô nói là loại chuyện này sao?” Hạ Ngôn giữ chặt eo cô, khiến cho eo cô áp chặt vào người anh.
Lông mày của Tích Niên khe cau lại, tiếp xúc thân mật như vậy khiến cô có thể cảm nhận được thứ ở phía dưới bụng anh.
“Tổng giám đốc Hạ, anh cảm thấy chuyện đoán này đoán nọ có thú vị không? Loại chuyện này còn cần người khác phân tích chi tiết từ mọi góc độ cho anh sao?”
“Hừ, loại chuyện này…”Anh nhếch mép khinh thường, buông bàn tay to đang ôm eo cô ra, gạt sạch bàn làm việc ở bên cạnh.
Đùng.
Đùng đùng đùng, đồ vật trên bàn làm việc gần như hơn một nửa đều bị anh gạt rơi xuống đất.
Sau đó, anh nắm lấy vai của Tích Niên, kéo cô qua, hung hăng đặt cô lên bàn làm việc, cơ thể mạnh mẽ nam tính của người đàn ông áp sát vào cô: “Vậy laoij chuyện này mà cô nói là chỉ loại chuyện này hả?”
Bị hung hăng đè chặt trên bàn, ánh mắt của cô trở nên lạnh lùng: “Tổng giám đốc, ngài không cảm thấy như thế này có chút quá đáng sao?”
“Quá đáng?” Một tay của Hạ Ngôn vẫn luôn đè cô, bàn tay còn lại theo eo cô đến góc quần áo…
Tích Niên cau mày, người đàn ông chết tiệt này nhất định là cố ý! Lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Hạ, anh đang quấy rối tìиɧ ɖu͙©!”
“Vậy nên?” Anh không ngừng kiêu ngạo.
Cô hừ lạnh một tiếng, vậy nên đương nhiên là sẽ đạp anh ra! Anh cho rằng tất cả phụ nữ trên thế giới mỗi ngày đều bò đến chiếc quần của anh, sau đó làm anh hài lòng sao?
Nghĩ đến đây, Tích Niên âm thầm xoay cổ chân, một tay nắm thành đấm, hiện tại cô coi như đang phòng vệ chính đáng!
Vừa muốn động tay.
“Cạch…” một tiếng, cửa phòng làm việc mở ra.
Hạ Ngôn và Cố Tích Niên đồng thời quay đầu, nhìn về phía cửa.
“Ơ…” ở cửa, với mái tóc xoăn buông xõa một bên vai, trên người Trương Cảnh Nhi khoác chiếc váy bông trắng, tập tài liệu đang cầm trên tay lộp bộp rơi xuống đất. Đôi mắt mở to, nhìn cảnh tượng trước mặt không chớp mắt.
Trương Cảnh Nhi? Tại sao cô ta lại đến đây?
Lông mày cô khẽ nhăn lại, nhớ tới cuộc đối đầu với Cảnh Nhi ở hành lang ngày hôm qua, trong mắt cô lóe lên một tia ranh mãnh, không quan tâm đến người đang đứng ở cửa, vòng tay qua ôm cổ Hạ Ngôn.
Cảnh tượng lúc này, thời gian ái muội có ái muội, trên bàn làm việc, cô đang nằm ở đó, còn anh đang đè lên người cô, bàn tay to lớn còn đặt trên eo của cô. Điều này khiến người ta không ngừng liên tưởng.
Cười nhẹ lộ núm đồng tiền, Tích Niên nở nụ cười: “Vậy nên, đương nhiên muốn tiếp tục xâm phạm, như vậy… mới biến thành chuyện lãng mạn được.”
Nói chuyện dễ thương, nụ cười trên mặt sáng lạn và quyến rũ, trong mắt hiện lên vẻ ngọt ngào e lệ, giống như một cô gái đang yêu.
Và tất cả những điều này, không còn nghi ngờ, chính là đặc biệt biểu diễn cho người phụ nữ đứng ngoài cửa xem.