Cuộc Sống Hàng Ngày Sau Khi Xuyên Đến Thế Giới Thị Văn

Chương 16: Đánh huyệt đến bị thương, tiểu huyệt cao trào đến phun nước, Ꮯôn Ŧhịt cái gì cũng không phun ra, bị ca ca cưỡng ép cắm huyệt (H)

Ha lâu mọi người, vì dạo này khá bận nên mình đã tuyển một vài bạn Editor để làm, do nhiều bạn làm nên truyện có lỗi sai gì thì mọi người góp ý ở phần bình luận để mình biết để sửa ạ.

“Không được, ngứa quá!” Tô Kỳ chống tay lên cửa thở hổn hển, sau khi dùng sức đẩy cửa liền quỳ rạp xuống đất, hai chân vô lực run rẩy, cậu cảm thấy cúc huyệt giống như bị vô số con sâu nhỏ bò lên, khó chịu muốn chết. Hắn kéo qυầи ɭóŧ xuống, ngón tay trực tiếp đâm vào, mò mẫm những cấm địa đang ngứa ngáy khó chịu, bên trong cảm thấy có dị vật xâm nhập vào thì nhiệt tình quấn lấy, Tô Kỳ bất chấp cảm giác kì quái khi bị ngón tay thọc vào, lung tung sờ soạng những cấm địa khó chịu, dùng sức cọ xát, cố gắng làm mình cảm thấy dễ chịu hơn.

Nơi bị cọ xát lúc đầu còn vừa nóng vừa đau rát, thành huyệt yếu đuối mỏng manh chịu được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy quả thực là không tầm thường, nước mắt Tô Kỳ lập tức trào ra:

Đau quá!

Cậu hít một ngụm không khí, thắt lưng đau đến mức mềm nhũn không đứng dậy được, càng xấu hổ hơn là, dâʍ ŧᏂủy̠ trong cúc huyệt bị hắn moi ra, dâʍ ŧᏂủy̠ nhão nhão dính dính từ khẩu huyệt chảy xuống hạ bộ. Lúc đầu dâʍ ŧᏂủy̠ còn mang theo nhiệt độ cơ thể người, chất dính nhơn nhớt thì cũng không tính là quá khó chịu, một lúc sau dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc lên kẹp giữa bụng, dâʍ ŧᏂủy̠ ấm nóng trở thành chất bôi trơn, sàn nhà lạnh lẽo cùng với chiếc bụng nhỏ đang nóng như lửa đốt khiến Tô Kỳ sâu sắc cảm nhận được thế nào là băng hỏa đan xen, bao qυყ đầυ non mềm mẫn cảm bị cọ xát với lực như vậy, từ phấn hồng biến thành đỏ ửng, tựa như một quả đào nhỏ.

Sau khi cơn đau đi qua, cơn tê ngứa quen thuộc lại một lần nữa tìm về cúc huyệt, Tô Kỳ thở hổn hển, đôi mắt nhanh chóng hiện một tầng đỏ nhạt, khóe mắt đọng chút màng nước mỏng.

Không được, chịu không nổi rồi, thật sự quá khó chịu. Tô Kỳ mím môi, tất cả lí trí trong mắt đều bị du͙© vọиɠ bao phủ, cậu cảm thấy mình có lẽ đã bị cơn ngứa này làm cho phát điên rồi, cậu không quan tâm gì nữa, chỉ cần có thể giảm bớt, cho dù bảo cậu đi chết cậu cũng sẽ không do dự làm theo. Huống gì so với tra tấn người khác cậu càng dễ dàng tàn nhẫn với bản thân hơn.

Tô Kỳ dứt khoát uốn cong ngón tay, dùng móng tay gãi tiểu huyệt. Móng tay sắc nhọn lướt qua mềm mại, lúc đầu có màu phấn hồng giờ trở nên đỏ tươi như máu, phía trong bị khắc lên từng vết trầy. Phần mu nhô lên bị lòng bàn tay trực tiếp đè ép cọ xát, vừa đau vừa sướиɠ khiến cậu gào khóc kêu lên.

“A a a a... Hỏng rồi, Sắp hỏng rồi... Sướиɠ quá... A a a a a a a a a, không được, muốn, muốn...” Cậu hai chân run rẩy, eo cũng không biết lấy đâu ra sức lực mà đong đưa không ngừng, qυყ đầυ ma sát với sàn nhà và bụng nhỏ, dươиɠ ѵậŧ thấm đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ bên trong.

“Ah ah ah ah ah --”

Tô Kỳ ngẩng cao đầu thét chói tai, cậu cứ như thế nhưng đạt đến cao trào kɧoáı ©ảʍ, nhưng dươиɠ ѵậŧ đến cả nướ© ŧıểυ cũng đã cạn kiệt, không thể bắn ra được cái gì nữa. Qua nửa ngày, chỉ có một bong bóng nhỏ chảy ra từ dâʍ ŧᏂủy̠. Mà cúc huyệt cậu cũng phun ra một dòng nước, vừa lúc phun lên khe cửa không biết đã bị mở ra từ bao giờ. Tô Mộc vươn tay chạm được dâʍ ŧᏂủy̠ của đệ đệ, hắn bị ma xui quỷ khiến thế nào lại cúi đầu xuống ngửi mùi dâʍ ŧᏂủy̠ bị bắn tung tóe trên quần áo, hương nước hoa Cologne nhàn nhạt bị bao trùm bởi một mùi thơm ngọt ngào.

Rõ ràng chỉ là thứ mùi gây ảo giác, Tô Mộc tự biết khứu giác của mình không tốt như vậy, hương vị của dịch thể người hoặc là không có mùi vị gì cả, hoặc là mùi vị tanh nồng, nhưng vô tình hắn lại ngửi được hương thơm dâʍ ɖu͙© khiến người điên cuồng kia. Đúng vậy, hắn có một loại trực giác, mùi vị dụ dỗ này thực ra rất nhẹ và cũng rất đậm, chẳng qua nó lại phản ánh được du͙© vọиɠ của hắn với Tô Kỳ, đó là một loại du͙© vọиɠ mà hắn vẫn luôn kiên nhẫn tìm kiếm hơn hai mươi năm. Cho đến một ngày tất cả chúng đồng loạt bùng nổ, là một thứ sức mạnh khiến chính hắn cũng phải kinh ngạc.

Cho dù bị hỏa dục thiêu đốt, Tô Mộc vẫn giữ được sự bình tĩnh mà hắn lấy làm tự hào, hoặc có thể bởi vì hỏa dục đáng sợ này, hắn càng trở nên bình tĩnh hơn bình thường, càng khiến người khác sợ hãi hơn.

Hai mắt hắn càng ngày càng sáng, nếu Tô Kỳ nhìn thấy bộ dạng này của Tô Mộc, cậu nhất định sẽ bị dọa sợ đến mức bỏ chạy cho dù Tô Mộc là một trong hai người thân thiết với cậu nhất trên thế giới này, bởi vì thời điểm Tô Mộc để lộ ra ánh mắt thế này, nhất định sẽ có người gặp xui xẻo.

Tô Kỳ còn nhớ rõ lần trước hắn để lộ ra ánh mắt này là khi một địa phương được Tô Thị nhìn trúng bị một công ty hợp mất, bọn họ một lòng muốn kéo Tô Thị xuống cho suy tàn. Lúc ấy, Tô Kỳ lo lắng muốn chết được, cậu còn có ý định chuyển một ít tiền túi của mình đi, nếu Tô Thị thật sự gặp khó khăn, tiền của cậu ít ra còn có thể giúp đỡ được chút đỉnh. Lúc đó cậu chạy tới nói với Tô Mộc suy nghĩ của mình, mà Tô Mộc chỉ xoa đầu cậu cười cười, kêu cậu không cần lo lắng. Sau đó vài tháng, công ty vẫn luôn đối đầu với Tô Thị không biết vì lí do gì bị cuốn vào chiến tranh chính trị rồi bị sáp nhập, Tô Thị nhân cơ hội cướp được miếng đất kia. Không lâu sau, phía trên bắt đầu xuống điều tra, chỉ cần dính líu đến công ty kia đều bị điều tra một lượt, chỉ có Tô Thị chẳng những không bị gì mà còn chiếm được rất nhiều cơ hội.

Tôi bị làm sao vậy? Tô Kỳ hai mắt vô hồn, khẽ nhếch môi lộ ra một chút đầu lưỡi, nước miếng từ đầu lưỡi chảy xuống mặt đất làm người ta nhịn không được muốn hung hăng hôn cậu, quấn lấy đầu lưỡi của cậu, mυ'ŧ đến tê dại, hút hết nước miếng của cậu, để cậu nuốt xuống nước bọt của mình.

Cậu hồn nhiên không biết, cánh cửa đang đóng chặt lặng lẽ bị đẩy lộ ra một khe nhỏ, nhất cử nhất động của cậu đều bị Tô Mộc thu vào trong mắt, bao gồm cả việc cậu làm thế nào để gãi ngứa cúc huyệt khiến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra, vặn vẹo vòng eo, tưởng rằng người khác không biết cậu đã lén lút cọ vào dươиɠ ѵậŧ của mình.

Tô Mộc dám cam đoan, phía dưới tầng một nhất định có thể nghe được âm thanh dâʍ ɖu͙© Tô Kỳ kêu lên, hắn bất mãn nhíu mày, thấy Tô Kỳ lại thống khổ lăn lộn trên sàn nhà, đầṳ ѵú bị ma sát đỏ bừng, bốn ngón tay toàn bộ cắm vào cúc huyệt, ra ra vào vào, cổ tay ma sát với mặt đất đỏ bừng cũng không màng, phần thịt ở huyệt khẩu bị cọ xát đến mở ra, bên trong đỏ tươi hiện lên vết cào cấu rõ ràng.

Hắn dứt khoát đẩy cửa vào, bắt lấy tay Tô Kỳ, giữa lông mày nhuốm một sắc thái lo lắng nôn nóng, một bộ dạng anh trai tốt lo lắng cho đệ đệ hoàn toàn khác xa bộ dáng đáng sợ khi bị hỏa dục thiêu đốt vừa rồi ở bên ngoài “A Kỳ, em sao vậy?” Hắn rút tay cậu từ trong hậu huyệt ra, vờ như lơ đãng mà ở bên ngoài huyệt thịt ấn ấn ma sát một chút, làm cho ngón chân của Tô Kỳ đều cuộn tròn lên, “Em như vậy sẽ làm mình bị thương, có chuyện gì nói với ca ca được không? Đừng làm tổn thương chính mình.”

Nghe được giọng nói của Tô Mộc, Tô Kỳ giống như bắt được sợi dây cứu mạng, cậu bắt lấy tay Tô Mộc, kéo tay hắn ấn lên cúc huyệt. Tô Mộc ‘giãy dụa’ vài cái, sau đó ngoan ngoãn nghe lời Tô Kỳ đưa tay ấn lên trên tiểu huyệt, lợi dụng lực đẩy khớp đầu tiên của ngón trỏ vào trong cúc huyệt của Tô Kỳ.

“Ngứa, rất ngứa...” Tô Kỳ lặp đi lặp lại những lời này, cúc huyệt tựa như một cái miệng nhỏ xinh, chiếm lấy ngón tay Tô Mộc, muốn hắn tiến vào cấm địa sâu hơn nữa. Thành huyệt mềm mại vội vàng không đợi được mυ'ŧ ngón tay Tô Mộc vào, ấn ký còn lưu lại trên thành huyệt khiến Tô Mộc có chút đau lòng, nhưng du͙© vọиɠ chiếm hữu và bạo ngược càng nhiều hơn.

Một ngón tay vẫn còn không đủ, Tô Kỳ bất mãn lắc mông, muốn các ngón tay vuốt ve tất cả bộ phận trên thành huyệt, ngón tay nam nhân tuy đã làm giảm bớt một chút du͙© vọиɠ của cậu, nhưng vẫn không thể chạm tới sâu bên trong cúc huyệt càng thêm tê ngứa khiến người khó có thể nhẫn nại được.

Ánh mắt Tô Mộc ngày càng tối hơn, hắn cong lưng bế Tô Kỳ lên, dùng một chân đá văng cửa phòng tắm, “A Kỳ, chúng ta làm như vậy là không đúng, em ngứa chỗ nào, ca ca giúp em làm sạch được không?”

Tô Kỳ vẫn còn mơ hồ, chỉ nghe thấy hai từ ‘sạch sẽ’ và ‘ca ca’, cậu theo bản năng ôm lấy cổ Tô Mộc, “A a a a a... Thật khó chịu, ca ca... Anh nhanh lên... A a a..”