Chung Tử Yên liếc mắt về căn nhà phía xa xa, quay đầu đưa bát salad hoa quả cao cấp cho Vệ Hàm Yên: “Anh rể lại muốn xuất bản sách mới ư?”
Vệ Hàm Yên nhận lấy bát salad, nghe vậy ngước lên, nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy, cả ngày ba cháu bận bịu, làm việc đến ba bốn giờ đêm không chịu ngủ, mẹ cháu la mắng nhiều lần rồi.”
“Gần đây truyền ra rất nhiều tin tức bản thảo bị lấy cắp, đạo văn….” Chung Tử Yên thản nhiên nói: “Bảo ba cháu để ý đến bản thảo một chút!”
“Ba cháu bừa bộn lắm, máy tính, bản thảo mỗi thứ để một chỗ, cháu nhắc nhở nhiều lần rồi.” Vệ Hàm Yên nghĩ ngợi, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Cái này đơn giản lắm, cháu sẽ đặt mật khẩu trong máy tính của ba, sau đó mua một cái két sắt đựng bản thảo chuyên môn là được rồi!”
Chung Tử Yên nhớ lại kế hoạch cô nhìn thấy khi đọc tâm trí Vệ Đạc Hải, nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu: “Được đó, nhanh chóng một chút.”
“Củ khoai này có thù với mình ư?!?!” Tiếng gầm gừ của Vệ Tử Khiêm vang lên, cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người, cậu ta cáu kỉnh nhìn vào củ khoai cháy đen thứ sáu của mình, ánh mắt chán ghét, căm phẫn.
Tuy bà nội và mẹ Vệ không nướng ra những củ khoai hoàn hảo, nhưng ít nhất cũng đã hoàn thành, không như sát thủ phòng bếp Vệ Tử Khiêm, tất cả mọi lần đều thất bại.
Vệ Hàm Yên liếc nhìn, đồng tình thở dài: “Em trai, sau này cố gắng tìm bạn gái nhé! Không biết cô gái nhà lành nào sẽ xui xẻo vớ phải em nữa….” Vế sau cô bé hạ giọng, chỉ đủ để Chung Tử Yên đứng cạnh nghe thấy.
Chung Tử Yên dĩ nhiên nghe được, mím môi nén chặt nụ cười, cảm thấy với bối cảnh gia đình hào nhoáng của Vệ Tử Khiêm, làm gì có cô gái nào dám nói không chứ?!”
“Trước kia, mọi người đều cảm thấy là ngoài chú nhỏ ra, chẳng ai có thể chung sống hòa bình với Tử Khiêm cả” Vệ Hàm Yên liếc mắt, đích thân bóc mẽ em trai mình: “Kể cả khi có bạn gái, chắc chắn cô bé đó sẽ chẳng thể nhẫn nhịn nó đủ một tuần đâu, sớm hay muộn cũng sẽ chia tay!”
Chung Tử Yên: “.....”
“Các chú đều đã kết hôn rồi, chỉ còn em trai cháu thôi. Cứ như thế này, không biết bao giờ mình mới được bế cháu nữa.” Vệ Hàm Yên lặng lẽ thở dài: “Em trai thật đáng thương, không biết bao giờ mới có thể thoát khỏi cuộc sống cẩu độc thân nữa..”
Chung Tử Yên thuận nước đẩy thuyền, nhanh chóng góp giọng: “Cố lên, trước năm ba mươi tuổi nếu may mắn có thể tìm được bạn gái đó!”
Vệ Hàm Yên đương nhiên chỉ coi đây là lời an ủi, mặt mày ủ dột, múc một miếng salad bỏ vào trong miệng: “Nếu được vậy thì tốt, mong ông trời phù hộ cho em trai mình…”
Hoạt động gia đình kết thúc trong thảm hại, cả nhà vốn tự tin là thế, cuối cùng chẳng ai có thể làm ra món khoai nướng mềm ngọt, nóng hổi, mật vẫn còn chảy bên trong như cái tiệm nhỏ xập xệ bên vệ đường, mặt mày ai cũng ủ rũ. Cuối cùng vẫn là bếp trưởng dự kiến trước được kết quả, ra tay giúp cả nhà lấp đầy bụng bằng món BBQ.
Bà cụ Dư thở ngắn than dài, thề rằng sẽ theo học người đầu bếp trong một tuần cho đến khi học được cách làm khoai nướng.
Chung Tử Yên im lặng, hiển nhiên cảm thấy không cần thiết, đây chỉ là hôn nhân hợp đồng, chưa chắc cô sẽ quay lại Vệ Gia thêm lần nữa.
Mọi người vây quanh chiếc bàn tròn ăn hoa quả nhập khẩu, người quản ra vội vã chạy tới, thông báo: “Vệ tiên sinh đã trở về rồi.”
Chung Tử Yên cảm thấy gia đình này xưng hô thật kỳ quái, sao không theo kịch bản xưng hô như với thân thích bình thường, mà lại dùng những lời nói khách sáo như thế này…!!!
Ví dụ như, Vệ Hàn Vân còn có mấy anh trai cùng cha khác mẹ, mà Vệ Hàm Yên và Vệ Tử Khiêm lại gọi anh là chú nhỏ, không giống như gọi mấy người khác, ý vị thân thiết hơn rất nhiều.
Đầu bếp và quản gia cũng không theo trình tự xưng hô mà lại gọi Hàn Vệ Vân là “Tiên sinh”, khách sáo như thể anh là khách trong chính căn nhà của mình.
Chung Tử Yên nghĩ ngợi, cuối cùng chằng phải do Vệ lão tam thê tứ thϊếp, biến gia đình này thành dòng dõi bán thân, thứ tự xưng hô loạn đến không thể tưởng tượng.
Vệ Hàn Vân xuất hiện, trên tay cầm theo một cái hộp giữ nhiệt, đặt lên bàn rồi chào hỏi từng người một.
“Chú nhỏ mang cái gì tới đấy ạ?” Vệ Hàm Yên tò mò dò hỏi: “Là đồ ăn sao?”
Mang trong mình dòng máu tinh linh, giác quan nhạy bén hơn người, Chung Tử Yên đương nhiên đã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng bay ra từ chiếc hộp cách nhiệt được niêm phong kín.
…….Là mùi khoai nướng.
“Nghe nói buổi trưa mọi người nướng khoai không thành công.” Vệ Hàn Vân thản nhiên mở hộp, trả lời: “Trên đường trở về con thuận tiện mua.”
Anh nhấc nắp hộp lên, mùi hương thơm ngọt nhanh chóng bay ra, bao quanh khắp căn phòng.
Đó chính là mùi vị mà cả nhà làm việc quần quật cả buổi trưa cũng không thể làm ra được.
Vệ Hàm Yên nhanh chóng cầm lấy miếng khoai, không cam lòng lột vỏ: “Chỉ là mấy củ khoai, có gì to tát chứ! Lần sau cháu nhất định sẽ thành công!”
Chung Tử Yên bóc vỏ, lễ phép đưa tới bà cụ Dư, rồi lấy một củ khác, tùy ý lột vỏ, đưa lên miệng.
“Mùi vị ổn chứ?” Vệ Hàn Vân nhanh chóng hỏi.