Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 59

p/s: Mình chưa đọc xong bản dịch trước nên phần xưng hô còn chưa thống nhất lại được, vậy nên có thể xưng hô giữa các nhân vật không được đúng. Mình sẽ cố gắng cập nhật đúng trong thời gian sớm nhất. Mong độc giả thông cảm ^^

_______

"Thật vậy sao?!"

Nhan Thời Oanh lập tức vừa vừa mừng vừa sợ mà nhìn anh ta. Thấy Hạ Phồn Dịch gật đầu, cô lập tức đổi sang vẻ mặt như được tắm trong nắng xuân. “Vậy thì chuyện lúc nãy tôi sẽ tha thứ cho anh.”

Thái độ khác hẳn so với lúc nãy.

Hạ Phồn Dịch nhìn mà suýt thì nôn ra máu, lúc nãy anh ta năn nỉ đủ kiểu, hóa ra lại không bằng câu nói này, tình cảm ra là anh ta còn nhờ ánh hào quang của Tế Lạc Thanh mà khiến cô hết giận?

Càng nghĩ càng khó chịu, nhưng nụ cười trên mặt Hạ Phồn Dịch vẫn được bảo trì không chê vào đâu được.

Dù có hơi tùy tiện và thẳng thắn, nhưng dù sao anh ta cũng là con nhà danh giá, ở giới thượng lưu, đeo mặt nạ để che giấu cảm xúc gần như là một môn học bắt buộc.

“Cô cũng biết tôi thích Tần Thư Dao mà, chắc chắn sẽ ủng hộ cô theo đuổi hắn, nên sau này có chuyện gì không thể nói với cô ấy, thì cứ đến tìm nói cho tôi nhé.”

Hạ Phồn Dịch nở nụ cười rạng rỡ, đưa tay về phía Nhan Thời Oanh, “Liên minh tương trợ.”

Nhan Thời Oanh do dự đưa tay ra, nắm lấy tay anh ta.

Lòng bàn tay ấm áp và mềm mại, Hạ Phồn Dịch cố gắng kìm nén nhẹ nhàng véo nhẹ.

Lúc này mà lợi dụng danh nghĩa của Tần Thư Dao, cô ấy dù thế nào cũng sẽ không nghi ngờ.

Nghĩ vậy, Hạ Phồn Dịch hơi luyến tiếc buông tay cô ra, cẩn thận lưu giữ cảm giác mềm mại dịu dàng trong khoảnh khắc ấy.

Chỉ khi Nhan Thời Oanh quay đầu đi, anh ta mới hơi ảm đạm liếʍ liếʍ môi.

Không biết nụ hôn ấy... khi nào mới có được.

Sau khi ăn trưa tại sân tập, còn lại gần một giờ nghỉ trưa.

Buổi sáng tập luyện cường độ cao, rất nhiều người lúc này không phải đang chơi game để giải tỏa căng thẳng, thì cũng là đang ngủ trưa ở các nơi khác nhau.

Nhan Thời Oanh đi đến trước cửa một căn phòng, còn chưa kịp xoay nắm cửa đã đột nhiên nghe thấy hệ thống thông báo.

【“Việt Tu Ninh đang ở trong phòng.”】

Nhan Thời Oanh chỉ dừng lại một chút rồi liền đi vào.

Hệ thống thông báo có một nhược điểm, đó là biết trước vị trí của đối phương, phản ứng sẽ có sự khác biệt nhỏ, phạm vi thông báo của hệ thống lại khá nhỏ, nếu là người quan sát tinh ý như Cảnh Văn An, rất dễ dàng phát hiện ra chỗ kỳ lạ.

Đối với người đa nghi như Việt Tu Ninh, cũng phải hết sức cẩn thận.

Nhan Thời Oanh điều chỉnh lại biểu cảm rồi mới bước vào phòng, thấy Việt Tu Ninh thì sững sờ, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng với anh ta.

Nụ cười của cô vẫn như thường lệ, dường như đã quên mất cuộc tranh cãi với anh ta lần trước.

Việt Tu Ninh vốn đang còn hơi căng thẳng, nhìn thấy nụ cười của cô thì mới nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cũng không cảm thấy có gì bất thường khi cô nhanh chóng quên đi cuộc tranh cãi trước đó.

Cho đến khi Nhan Thời Oanh ngồi xuống bên cạnh anh ta, anh ta mới hơi lúng túng nắm lấy tay cô.

“Anh đã suy nghĩ kỹ rồi, em muốn đi chơi với bạn bè nào anh đều không quản, nhưng chỉ cần đi chơi là phải nói cho anh biết đi đâu, về nhà lúc nào, như vậy anh mới yên tâm.” Anh ta đưa ra yêu cầu mà chỉ có người yêu mới có thể đưa ra.

“Em có thể hứa với anh không? Đừng vì chuyện lần trước mà giận anh nữa?”