Tô Dao chấn động, không không ... Cô tuyệt đối không có ý này!
Bây giờ đã quá muộn, Tô Dao biết rõ cũng chẳng làm đâu, cái giá phải trả quá lớn là trực tiếp bị làm cho ngất đi, may mà ngày hôm sau tỉnh lại thì trên người đã sạch sẽ, hình như đêm qua bất tỉnh, nam thần đã ôm cô đi tắm rửa.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, đột nhiên cảm thấy tính cách của Nhậm Tu Viễn rất lạnh lùng, nhưng nội tâm vẫn khá dịu dàng.
Nhưng Tô Dao mừng thầm không được bao lâu, vừa vén chăn bông lên, cô phát hiện toàn thân vẫn trần như nhộng, từ trên xuống dưới phủ đầy dấu vết do anh để lại, nhìn cực kỳ mập mờ. Hóa ra lúc nam thần động dục cũng như ai, khó có thể chống đỡ được.
Đây không phải là điều đáng xấu hổ nhất mà thẹn thùng nhất chính là nơi mà cô có thể nhìn thấy bây giờ - ngực của Nhậm Tu Viễn.
Cô được ôm trong vòng tay của Nhậm Tu Viễn, cơ ngực trước mặt rắn chắc và đàn hồi, không khoa trương lắm, nhưng lại phập phồng lên xuống theo nhịp thở đều đặn của nam thần, lộ ra một loại thản nhiên và hoang dã đầy gợi cảm không thường thấy. Đặc biệt nam thần còn tỏa ra một cỗ lạnh lẽo thấu xương, như có như không nhưng quả thật khiến Tô Dao cảm thấy như sắp bị hơi thở này chiếm lấy.
Tô Dao ấn tay vào cơ ngực, cố đẩy anh ra xa hơn, nhưng một bàn tay mảnh khảnh rõ ràng khớp xương đã nắm lấy cổ tay cô - Nhậm Tu Viễn đã thức dậy!
Tô Dao giương mắt vừa thấy Nhậm Tu Viễn tóc tai bù xù, trên mắt có vài sợi tóc lòa xòa, khiến anh hơi híp mắt lại, không có vẻ lạnh lùng và cao ngạo của ngày thường, mà chỉ có một loại độc đoán và hung hãn nguyên thủy của người đàn ông.
Sáng sớm, đàn ông đều … Đầy tính công kích như vậy à?
Tô Dao rụt rè muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay to lớn của người đàn ông, nhưng cô lại bị anh giữ chặt hơn và bám chặt vào cơ ngực, cô định nói gì đó thì bị anh hỏi ngược lại. "Không ngủ được à?"
Sáng sớm, cổ họng anh còn chưa thông lại đột nhiên cất tiếng nói với chất giọng khàn khàn và trầm thấp, cộng với sự lười biếng và mãn nguyện và hơi thở nhuốm đầy du͙© vọиɠ, khiến cô không thể nhớ lại cơn điên cuồng của đêm hôm trước.
Bầu không khí hiện tại luôn cảm thấy có chút nguy hiểm, cô muốn rời giường nên đáp lời: "Ừm..."
“Vậy thì làm những gì cần làm bây giờ.” Nhậm Tu Viễn thản nhiên nói.
“A? Cái gì?” Tô Dao còn chưa phản ứng kịp, đã bị người đàn ông chen vào giữa hai chân cô, côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ với khí thế bừng bừng áp vào nơi tư mật của cô. Cô muốn che lại cũng đã muộn rồi, bởi vì hôm qua chính Thẩm Tu Viễn ôm cô đi tắm, ai mà biết được qυầи ɭóŧ bị anh ném ở đâu!
Tóm lại, tình hình bây giờ rất nguy cấp, cô không muốn bị Nhậm Tu Viễn hành hạ thêm lần nữa! Vì vậy, Tô Dao nhanh chóng suy nghĩ rồi đáng thương nói, "Ngày hôm qua, tiểu huyệt đã bị cậu đâm sưng lên rồi! Cậu xem này, không thể dùng nữa!”
Tô Dao ngây thơ kéo lấy tay người đàn ông, mở ra hai mảnh hoa môi mềm mại lộ ra cửa huyệt đỏ mọng, lấp lánh vì được người đàn ông tắm táp, trông còn hấp dẫn hơn ngày hôm qua.
Nhưng Tô Dao không biết gì về chuyện đó, cô nghĩ nhờ vẻ tội nghiệp của mình có thể thoát khỏi, lại không để ý rằng bàn tay của người đàn ông đang vân vê cánh hoa môi càng thêm dùng sức. Dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt như tơ dần dần chảy ra làm đôi mắt của anh dần trở nên sắc bén và thâm sâu hơn.
Nếu Tô Dao bị anh làm nhiều hơn thì càng biết rõ đây là dấu hiệu sự hưng phấn của đàn ông. Bề ngoài càng bình tĩnh thì trong lòng càng điên cuồng, quả nhiên, anh nguy hiểm áp sát rồi dùng ngón tay không ngừng quấy lên tiểu huyệt, lời nói khiến người ta mơ màng:
"Xem ra là ngày hôm qua tôi không cho em ăn no."