Trong lớp mơ thấy nam thần đối xử với cô như vậy
Tô Dao ngủ gật trong giờ học.
Khi cô tỉnh dậy thì giáo viên và bạn học trong lớp đã không còn nữa, chỉ còn lại cô và nam thần của lớp – Nhậm Tu Viễn.
Có một cảm giác kỳ lạ trên người cô.
Mặc dù vẫn mặc đồng phục học sinh, nhưng cô vẫn có cảm giác mình như trần trụi.
Bởi vì, ánh mắt của Nhậm Tu Viễn giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Chuyện gì đã xảy ra?
Nhậm Tu Viễn là nam thần trong lớp, người vừa cao ráo lại còn đẹp trai nhưng tính cách lại rất lạnh lùng, chưa từng thấy anh nhìn qua nữ sinh nào như vậy cả.
Bây giờ, lại dùng ánh mắt này nhìn bản thân mình như thế ....
Cô chưa kịp mở miệng hỏi thì đôi bàn tay của nam thần đã sờ vào cô làm cô bất giác rêи ɾỉ một tiếng.
Mà lực tay của Nhậm Tu Viễn lại quá mạnh rồi!
Cô bất ngờ kêu lên một tiếng, bởi vì có một bàn tay đang véo núʍ ѵú của cô.
Không khỏi hít một hơi, Tô Dao muốn chuyện này dừng lại, nhưng chiếc áo sơ mi đồng phục học sinh trên ngực cô đã bị xé toạc ra, ngay cả cúc áo cũng trơ trọi rơi xuống mặt đất.
Hai bầu vυ' vừa trắng nõn vừa tròn trịa, khi bật ra hết sức chói mắt.
Đôi mắt của Nhậm Tu Viễn ngay lập tức tối sầm lại, bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh phủ lên rồi tùy ý chơi đùa với chúng.
Cặρ √υ' bự của cô bị chà đạp thành nhiều hình dạng khác nhau, mà cảm giác như ngực của cô đang bốc cháy vậy, khiến cho cô nhạy cảm đến mức muốn tan rã cả xương cốt.
Cô bất giác ngã xuống, chiếc bàn ngày thường vốn rất gọn gàng ngăn nắp nay lại có một thân hình trắng nõn của một cô gái trẻ nằm lên.
Bàn tay của Nhậm Tu Viễn sờ vào cổ cô rồi xương quai xanh và ngực cô.
Từ trên xuống dưới, anh vén váy của cô lên còn cầm chân cô gấp lại và mở rộng hai chân ra.
Thân thể của Nhậm Tu Viễn kẹp vào giữa, há miệng ngậm lấy đầṳ ѵú của cô, vừa mυ'ŧ vừa cắn làm đầṳ ѵú bị hút tê rần và bóng loáng.
Anh lại đưa hai tay vào giữa hai chân cô không ngừng trêu chọc móc gảy.
Tô Dao vốn đã cực kỳ thẹn thùng, tiểu huyệt nhỏ bé của cô run rẩy phun ra dâʍ ŧᏂủy̠, làm ướt đẫm một mảnh trong qυầи ɭóŧ.
Nhưng mà, thân thể của cô vô thức đón nhận động tác của Nhậm Tu Viễn, đầu óc cô rối bời hoàn toàn bị quá nhiều kɧoáı ©ảʍ áp đảo rồi.
Đợi cho ngón tay của Nhậm Tu Viễn chọc vào bên trong qυầи ɭóŧ của mình, anh chậm rãi xoa miệng huyệt hai lần.
Khi hai đầu ngón tay đã dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ ướŧ áŧ bèn đột nhiên đâm vào!
Cuối cùng, Tô Dao không nhịn được mà kêu thành tiếng, giống như cảm giác được mình phóng đãng nên lập tức che miệng lại. Dù sao nơi đây cũng là trong phòng học, tuy rằng trống rỗng, cũng không phải là không có người.
Cô cắn đầu lưỡi, vì sợ mình sẽ hét lên lần nữa, nhưng dù vậy, cảm giác xấu hổ vẫn dâng lên tột đỉnh.
Nhưng mà âm thanh rất nhỏ vừa rồi gợi lên một phản ứng cân nhắc hiếm thấy của Nhậm Tu Viễn.
Anh đứng đó cúi đầu nhìn cô từ trên cao xuống với đôi mắt đen láy không rõ.
"Sao chặt thế?"
Trong khi vừa nói chuyện, anh vừa thọc vào tiểu huyệt của cô.
Khuôn mặt của Nhậm Tu Viễn vẫn lạnh lùng và cấm dục như trước còn cô thì đã trầm luân trong du͙© vọиɠ.
Cô muốn rời đi, nhưng cô không thể thoát ra, chỉ có thể đỏ mặt và nỉ non.
"Không ... Đừng nhìn mà ..."
Trên thực tế, làm sao mà người ta không muốn ngắm dáng vẻ gương mặt đỏ ửng và đôi mắt đẫm nước thẹn thùng của cô chứ?
Nhậm Tu Viễn ngậm miệng không nói, chỉ dùng hành động để nói cho cô biết – cô sẽ càng nhộn nhạo hơn.
Anh dùng ngón tay của mình để mở to ra tiểu huyệt không ngừng chảy nước của cô.
Hoa huyệt không ngừng run rẩy, nhưng anh lại không hề thương tiếc, rút ra cắm vào khuếch trương còn liên tục thay đổi góc độ.
Dường như anh biết tất cả những điểm nhạy cảm của cô, vì vậy anh chọn những nơi cô không thể chịu được và đâm mạnh vào đó!
"Không … Đừng mà!”
Cơn kɧoáı ©ảʍ chồng chất không ngừng, từ hạ thể truyền lên đến cơ thể như nhấn chìm cả con người cô.