Hoắc Lan Thành mắt mũi chua xót, trong lòng đau đớn. Con trai của mình đang đứng ở trước mặt mình, lại không biết tiếp cận như thế nào, trong lòng có hàng ngàn hàng vạn câu nói, lại không biết làm thế nào để khiến cậu tin tưởng. Muốn ôm lấy cậu, muốn lập tức nói cho cậu biết, mình là ba của cậu, ba muốn mang cậu về nhà. Cuối cùng, Hoắc Lan Thành kiềm chế cảm xúc, vô cùng ôn hòa hỏi cậu:
“Chú có thể hỏi cháu một câu không?”
Giang Vãn nghi hoặc nhìn hắn, sau vụ án cậu phải tiếp nhận thẩm vấn của cảnh sát, nên cậu cho rằng Hoắc Lan Thành là cảnh sát.
Giang Vãn nhẹ nhàng gật đầu, Hoắc Lan Thành vui mừng trong lòng, vội vàng lui về phía sau ngồi trên ghế, vỗ vỗ vào ghế dựa bên cạnh, ý bảo cậu ngồi xuống. Thiếu niên cẩn thận đến gần, không ngồi ở bên cạnh hắn, mà ngồi cách hai cái vị trí, cách hắn rất xa.
Hoắc Lan Thành trong lòng khó chịu, khát vọng nhung nhớ mà nhìn cậu. Giang Vãn nhìn nam nhân lại bắt đầu dùng ánh mắt đầy vẻ kỳ quái nhìn mình, tâm tình bắt đầu khẩn trương, Hoắc Lan Thành kịp thời phát hiện bất an của cậu, vội vàng quay đầu đi, ho nhẹ một tiếng, hỏi:
“Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”
Giang Vãn không đáp, cảm thấy hắn rất kỳ quái, không giống cảnh sát.
Hoắc Lan Thành khẩn cầu mà nhìn cậu, hy vọng cậu có thể nói chuyện với mình, âm thanh rất nhu hòa:
“Nói cho chú biết, được không?”
Giang Vãn vẫn không nói lời nào, ánh mắt cảnh giác, biểu tình lạnh nhạt, đôi mắt to sợ hãi nhìn chăm chú, môi mấp máy, thoạt nhìn rất xa cách.
Hoắc Lan Thành nôn nóng, thân thể hơi ngồi dậy, lại muốn tới gần. Thiếu niên lập tức đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Hoắc Lan Thành hoảng loạn nên mất đi chuẩn mực, thấy cậu đứng dậy, lập tức đứng lên, chặn ở trước mặt cậu. Giang Vãn càng thêm sợ hãi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, toàn thân bắt đầu phát run, đôi mắt phượng to to tráo nước mắt, toàn thân đề phòng, giống như đối mặt với kẻ địch khủng bố. Hoắc Lan Thành ý thức được mình đã dọa cậu sợ, hoảng loạn lui về phía sau, đôi tay đung đưa, không biết làm sao, nôn nóng nói:
“Chú không có ác ý.”
Thiếu niên hiển nhiên không tin, cắn môi, sợ hãi mà khóc.
Hoắc Lan Thành hoảng hốt, không biết nên tiến lên hay là lùi lại, hoảng loạn giải thích:
“Chú thật là bạn của đội trưởng Ngô, được đội trưởng Ngô ủy thác, chuyên đến bệnh viện để bảo vệ cháu cùng mẹ cháu.”
Giang Vãn nghiêng đầu đánh giá, trong lòng hoài nghi.
Hoắc Lan Thành nỗ lực hoàn thiện lời nói dối, biểu hiện giống một cảnh sát:
“Tội phạm Trịnh Thuyên đã lẩn trốn, trong cục lo lắng hắn sẽ tới trả thù mẹ con hai người, nên phái chú tới bảo vệ hai người.”
Biểu tình của Hoắc Lan Thành nghiêm túc, giả vờ thật giống. Giang Vãn biết được Trịnh Thuyên chạy trốn, càng thêm sợ hãi, thân thể yếu ớt bắt đầu phát run.
Hoắc Lan Thành tức giận bản thân đã nói quá, lại dọa cậu sợ, vội vàng tiến lên, muốn nắm lấy bả vai cậu, nói:
“Đừng sợ, chú sẽ không để kẻ nào lại làm thương tổn cháu.”
Giang Vãn lui nhanh về phía sau, cự tuyệt tiếp xúc thân thể cùng người xa lạ.
Hoắc Lan Thành chua xót, chỉ cách vài bước, đau lòng nhìn cậu.
Bảo bảo, là ba, đừng sợ có được không?
Giang Vãn còn đang khóc, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Hoắc Lan Thành quay đầu lại, nhìn thấy Ngô Chính Sinh lo lắng đến gần. Nam nhân vui sướиɠ giữ chặt Ngô Chính Sinh, nhìn thiếu niên nói:
“Đội trưởng Ngô, mau giúp tôi giải thích, tôi là cảnh sát được cục phái đến bảo vệ bọn họ.”
Ngô Chính Sinh phối hợp biểu diễn:
“Đúng vậy, Tiểu Vãn, đây là cảnh sát trong cục phái tới, chuyên môn bảo vệ cậu và mẹ cậu an toàn, không cần sợ hãi.”