Nam nhân ngồi ở ghế nghỉ chân, che lại đôi mắt, kiên nhẫn chờ Ngô Chính Sinh đi ra. Chiếc ghế kim loại phát ra thanh âm lạnh lẽo, bên cạnh có người ngồi xuống. Hoắc Lan Thành ngẩng đầu, vô tình nhìn thấy đứa con trai mà mình tâm tâm niệm niệm đang ngồi bên cạnh mình, cách một vị trí.
Giang Vãn cúi đầu, tay đặt ở trên đầu gối, trầm mặc an tĩnh. Tóc cậu hơi dài, tóc mái che lại mí mắt, lông mi rũ xuống, quầng thâm mắt có chút rõ ràng. Gương mặt gầy ốm, nhưng vẫn rất đẹp, làn da rất trắng, môi cũng hơi trắng bệch, khóe môi có chút khô nứt, thoạt nhìn rất mệt mỏi. Cậu đích thực mệt mỏi, sự kiện kia đã qua một tháng, cơ hồ hàng đêm cậu vẫn gặp ác mộng, khoảng thời gian trước mẹ nuôi ở tại phòng chăm sóc đặc biệt, cậu sợ về nhà, không chỗ để đi, ngày ngày ngủ ở hành lang bệnh viện. Sợ hãi, đau thương, cảm xúc cực đoan không ngừng tra tấn tâm hồn yếu ớt, sợ hãi đến phát điên. Cậu không dám cùng người khác nói chuyện, không dám rời khỏi mẹ nuôi một bước.
Hoắc Lan Thành ngơ ngác nhìn con trai mình. Đôi mắt khô cạn lại chảy nước mắt, trong lòng khó chịu, khóc đến đau thương.
Giang Vãn chú ý tới hắn. Nam nhân mặc tây trang màu đen, tóc hơi loạn, khuôn mặt tiều tụy, hốc mắt sưng đỏ, môi run rẩy, thống khổ lại bi thương nhìn mình. Giang Vãn sợ hãi, cảnh giác thu chân, chăm chú nhìn nam nhân kỳ quái bên cạnh. Nam nhân thoạt nhìn rất thương tâm, giống như có người thân qua đời, đau đớn kịch liệt mà nhìn cậu. Nam nhân vẫn không nhúc nhích chăm chú nhìn, Giang Vãn càng ngày càng bất an, nội tâm hoảng loạn, do dự muốn lập tức rời đi.
Hoắc Lan Thành thấy cậu bất an như thế, trong lòng càng đau, nước mắt tuôn trào, há miệng, vài lần muốn nói lại thôi. Cằm run rẩy đầy nước mắt, nam nhân khóc đến vô cùng tuyệt vọng, đôi tay run rẩy, muốn ôm lấy con trai mình. Giang Vãn thấy nam nhân kỳ quái đang tới gần mình, đột nhiên đứng lên, giống như chú chim nhỏ sợ hãi, vẫy cánh, lập tức chạy đi.
Cõi lòng Hoắc Lan Thành tan nát nhìn bóng dáng thiếu niên bỏ chạy, chẳng qua là nhìn cậu vài cái, lại khiến cho cậu sợ hãi như thế, sự kiện kia rốt cuộc để lại cho cậu bóng ma lớn thế nào? Hoắc Lan Thành đứng lên, nhìn hành lang lúc lâu, thống khổ trầm giọng khóc.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, hai người phòng trong kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt Giang Vãn trắng bệch, sợ hãi chạy tới. Ngô Chính Sinh không biết đã phát sinh chuyện gì, lo lắng khẩn trương nhìn thiếu niên, thiếu niên nhào tới bên người mẹ nuôi, bắt lấy tay cô, ôm chặt lấy thân thể của cô. Giang Mỹ Liên lo lắng vuốt tóc cậu, ôn nhu hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?”
Sau sự kiện kia, đứa nhỏ này thường xuyên như thế, đi lấy thuốc cũng bị người xa lạ dọa sợ.
Giang Vãn nhẹ nhàng lắc đầu, cánh tay siết chặt, càng ôm chặt mẹ nuôi, giống như chú chim non ỷ lại. Giang Mỹ Liên khổ sở, ôn nhu vuốt ve, nói:
“Vãn Vãn không sợ.”
Giang Vãn nhắm mắt lại khóc.
Tâm tình Ngô Chính Sinh phức tạp, khổ sở mà nhìn thiếu niên một cái, đứng dậy cáo từ:
“Vậy cô nghỉ ngồi cho tốt, Tôi… Ngày mai tôi lại đến.”
Giang Mỹ Liên do dự một hồi, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
Ngô Chính Sinh ra cửa, khi đóng cửa vẫn còn nhìn thấy thiếu niên kia gắt gao ôm mẹ nuôi, bả vai run rẩy.
Khi tìm được Hoắc Lan Thành, Ngô Chính Sinh lắp bắp kinh hãi. Nam nhân ôm đầu, khóc đến ghê người. Lưng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bả vai run rẩy, hàm răng cắn nắm tay, yết hầu khàn khàn nức nở. Nam nhân bình thường trầm ổn lại khóc đến chật vật, Ngô Chính Sinh đến gần, thở dài vỗ nhẹ bả vai hắn.