Sầm Tử Tranh nghe chồng hỏi vậy cả người chợt cứng đờ, trong đôi mắt đẹp không dấu được một tia nghi hoặc nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm tà tứ của hắn ...
'Quý Dương, em không hiểu ý của anh!'
Cung Quý Dương lười lĩnh tựa người nơi đầu giường, nhất cử nhất động đều không che dấu sự tao nhã nhưng nguy hiểm ngấm ngầm, hắn cười nói: 'Tranh Tranh à, trên đời này có rất ít chuyện trùng hợp đến như vậy. Tuy Tĩnh Nghiên trước đây đúng là bạn thân của em nhưng người ta vẫn thường nói lòng người khó dò, bấy nhiêu năm qua em vẫn không gặp lại cô ấy vậy mà bây giờ, sau đằng đẵng bao nhiêu năm lại lần nữa xuất hiện, hơn nữa còn trùng hợp đến mức để cho riêng mình em gặp được, chẳng lẽ em không cảm thấy chuyện này rất đáng nghi hay sao?'
'Không ...'
Sầm Tử Tranh vội lắc đầu: 'Em biết Tĩnh Nghiên có nhiều hiểu lầm với em mà những hiểu lầm này bấy lâu vẫn chưa hóa giải được nhưng em tin rồi sẽ có ngày hóa giải hết những hiểu lầm này, dù sao em với cô ấy cũng là bạn tốt nhất của nhau!'
'Em đó ...'
Cung Quý Dương sủng nịch cọ tay lên mũi cô, 'Đã là mẹ người ta rồi mà suy nghĩ sao vẫn còn đơn giản quá vậy. Em tưởng ai cũng đơn thuần như em cả sao? Một người sẽ thay đổi theo thời gian, theo hoàn cảnh, đây là chuyện rất bình thường!'
Sầm Tử Tranh hơi nhú mày, trong mắt lộ ra vẻ suy tư nhưng chỉ trong chớp mắt nỗi nghi hoặc liền tan biến hết, cô khẽ khàng tựa đầu vào ngực chồng, nhẹ giọng nói: 'Em tin Tĩnh Nghiên sẽ không vậy đâu. Theo em thấy thì do anh quá đa nghi mà thôi!'
Cung Quý Dương nhún vai, bàn tay vẫn đặt sau lưng cô, 'Không nghe lời ông xã, chịu thiệt sẽ là em thôi!'
Sầm Tử Tranh bật cười, 'Câu nói này của anh nói thật xuôi tai!'
Cung Quý Dương bật cười ha hả: 'Bà xã là người Đài Loan, anh cũng phải rèn luyện tiếng Trung nhiều mới được chứ!'
Sầm Tử Tranh lại huých hắn một cái nhưng nét mặt và cả động tác đều cực kỳ nhu hòa, cô vòng tay qua cổ hắn: 'Quý Dương, chuyện em nhờ anh, anh có giúp em được không?'
Cô tự biết với khả năng của mình muốn tìm một người quả thật như mò kim đáy bể nhưng Cung Quý Dương thì khác, hắn chẳng những có thể tìm mà hơn nữa còn tìm rất nhanh.
Cung Quý Dương nhẹ nâng cằm cô lên, nhè nhẹ vuốt ve làn da mềm mịn của cô, trong mắt ẩn hiện một thoáng suy tư.
'Tranh Tranh, anh nghĩ là em không cần phải gặp lại cô ấy đâu!'
'Quý Dương ...'
Sầm Tử Tranh nghe hắn nói vậy thoáng có chút hoảng hốt, cô vội nói: 'Em biết anh nhất định cho rằng bạn ấy có mục đích nhưng ... nhưng đó cũng chỉ là suy đoán thôi mà. Hơn nữa cô ấy làm sao đoán được hôm đó em sẽ đi con đường đó, sẽ bị kẹt xe chứ. Quý Dương, năn nỉ anh đó, giúp em một chút được không? Bằng không cả đời này em cũng sẽ không an lòng!'
Ánh mắt Cung Quý Dương rơi trên gương mặt xinh xắn của cô, đôi mắt thâm trầm không lộ rõ tâm tư hắn đang suy nghĩ gì. Bất chợt hắn cười khẽ, chỉ tay vào môi mình ...
'Hôn anh một cái!'
'Đáng ghét!'
Sầm Tử Tranh biết hắn đã ngầm đồng ý, gương mặt xinh xắn hồng lên một mảnh, cô nhỏm người nhẹ nhàng đặt đôi môi hồng nhuận phủ lên môi hắn, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước khiến Cung Quý Dương tức tối rên khẽ một tiếng.
Sầm Tử Tranh cười thật ngọt, 'Này, hôn cũng đã hôn rồi, anh không được nuốt lời đâu đấy!'
'Vật nhỏ, dám trêu ghẹo anh hở, nụ hôn của em chỉ có thể gọi là chuồn chuồn lướt nước thôi để anh dạy em thế nào mới là một nụ hôn thật sự!'
Nói chưa dứt lời thì thân hình cao lớn của hắn đã áp về phía cô, cuồng nhiệt cắn nuốt đôi môi anh đào của cô, tham lam hưởng thụ sự ngọt ngào của cô như thưởng thức một món ăn ngon nhất trên đời ...
'Quý Dương ...'
Thần trí Sầm Tử Tranh càng lúc càng mê li, cô vươn tay vòng qua cổ hắn, như người sắp chết đuối vừa tìm được một cọc gỗ cứu mạng.
Nụ hôn nóng rực dần trở nên ướŧ áŧ, môi Cung Quý Dương câu lên một đường cong tà tứ thường thấy, tinh tế mà đầy tính xâm lược chậm rãi dời xuống, đôi tay cũng thuần thục lướt theo những đường cong của cô.
Tuy Sầm Tử Tranh đã là một bà mẹ của ba đứa nhỏ nhưng năm tháng vẫn chưa lưu lại nhiều dấu vết trên người cô, ngược lại, thời gian chỉ giúp thân thể cô trở nên càng đầy đặn và mượt mà, làn da vẫn trắng nõn, xúc cảm mềm mại như một loại tơ lụa thượng hạng,qua bảy năm vẫn khiến Cung Quý Dương mê đắm không thôi.
Hắn không thể không thừa nhận có lẽ đời này số phận đã định hắn thua trong tay cô, mê luyến tất cả những gì thuộc về cô, mê luyến nụ cười, ánh mắt, mê luyến cô ngay cả lúc tức giận hay vui vẻ, mê luyến giọng nói của cô, thân thể của cô, tất cả, tất cả đều khiến hắn yêu đến điên cuồng.
Sầm Tử Tranh cảm thấy toàn thân càng lúc càng nóng, thân thể dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của hắn như phủ lên một tầng hồng nhạt, cô thấp giọng rên khẽ, đôi gò đầy đặn phập phù theo từng hơi thở dồn dập rồi rất nhanh bị Cung Quý Dương ngậm lấy ...
'Aaa ...' Sầm Tử Tranh yêu kiều bật ra một tiếng rên khẽ, cả người mềm nhũn như vừa bị rút hết sức lực ...
'Tranh Tranh, em thật đúng là yêu tinh mê người ...'
Đôi mắt vốn đã thâm thúy của Cung Quý Dương càng thêm trầm xuống, giọng nói trầm thấp bởi vì du͙© vọиɠ mà trở thên thô ráp, ngay cả hơi thở cũng dần trở nên dồn dập.
Bàn tay to rất không an phận mà không ngừng châm lửa trên người cô, môi mỏng mang theo một sức mạnh như muốn cắn nuốt cô hoàn toàn.
Cảm giác cơ thể được lấp đầy khiến Sầm Tử Tranh khó mà nén được bật ra một tiếng ngâm nga kiều mị khiến cả gian phòng xuân sắc khôn cùng...
***
Cung thị tài phiệt vào buổi sáng sớm đầy những bóng người bận rộn tới lui, không khí làm việc nghiêm cẩn phủ trùm cả tòa nhà rộng lớn.
Không khí trong phòng tổng giám đốc vốn yên ắng bị phá vỡ bởi những tiếng gõ cửa nhè nhẹ ...
'Vào đi!'
Cung Quý Dương ngồi yên trên ghế vẫn chăm chú nhìn văn kiện, chỉ ra lệnh ngắn gọn bằng giọng trầm thấp của mình, thân thể tráng kiện trong bộ Tây trang được cắt đo thủ công càng hiển lộ khí phách bất phàm của hắn.
Trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc tiến vào, trên tay là một phần văn kiện.
'Cung tiên sinh, đây là tư liệu về người mà ngài muốn điều tra!'
Cung Quý Dương gật đầu, chậm rãi mở phần tư liệu vừa được đưa lên ...
Trên gương mặt anh tuấn chợt thoáng qua một vẻ thâm trầm, đôi mày rậm cũng theo đó nhíu chặt.
Sao lại như thế chứ?