"An An. . . Đừng. . . Lão bà anh sai rồi. . . Ha ha ha ha. . ." Mặc Dương nằm ở trên giường ngẩng đầu lên, cười đến mức cơ bụng cũng đau.
Hôm qua chơi Tô Trừng An , sáng sớm Tô Trừng An đem vυ' hắn hết ngậm rồi lại cắn, cậu làm cho côn ŧᏂịŧ đang chào cờ của hắn cũng phải gục xuống, cười nghĩ rồi đẩy Tô Trừng An ra, Tô Trừng An lại giống một chú cún con ngậm núʍ ѵú hắn.
"An An, hôm nay anh còn có việc. . . Bằng không buổi tối về sẽ cho em gặm."
"Ai gặm!" Nắm tay nhỏ của Tô Trừng An đánh lên ngực hắn.
"An An sẽ đi với anh, hôm nay anh không có ở nhà, em ở một mình anh rất lo lắng ." Mặc Dương nắm lấy tay Tô Trừng An đưa lên miệng hôn một cái.
Vừa mới vào xuân, thời tiết vừa vặn có thể mặc hoodie, Tô Trừng An nhìn xuống bụng mình, hoàn toàn có thể che được, liền gật gật đầu.
Cậu cũng có tới công ty mấy lần, rất nhiều người đều biết đến sự tồn tại của cậu, Mặc Dương cũng không có e dè, trên mặt hắn đều chữ " tôi rất yêu em ấy", "em ấy chính là vợ của tôi", Tô Trừng An cũng từ từ chấp nhận việc mình là một người bạn đời chính thức của Mặc.
Tối hôm qua có làm chuyện ấy nên khi đi đường làm ma sát vô âʍ ɦộ đang sưng lên khiến cậu có chút đau, Mặc Dương trực tiếp ôm cậu, Tô Trừng An ghé vào vai của Mặc Dương, vòng tay ôm hắn.
Hôm nay có là đại hội cổ đông, có ít người ở nơi khác đều trở về, ngay cả thang máy dành riêng cho giám đốc cũng chuyển thành thang máy chung, không ít người nhìn thấy Mặc tổng đang ôm một người tới thì cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, còn những người còn lại đều biết nên chỉ im lặng mà chào hỏi.
Thẳng đến khi có một người phụ nữ tiến vào thang máy, tất cả mọi người đều cảm nhận được bầu không khí đang trầm xuống, người phụ nữ đó nhìn Mặc một cái rồi nhìn người mà hắn đang ôm, "Mặc Dương."
"Ừm." Người phụ nữ này có trong kí ức của nguyên chủ, là thanh mai trúc mã, một người bạn môn đăng hộ đối, hắn không biết "Mặc Dương" có thích người phụ nữ này hay không, nhưng dù sao hiện tại trong mắt hắn chỉ có Tô Trừng An.
Phòng họp ở trên tầng cao nhất, Mặc Dương đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc, người phụ nữ đó cũng không có đi theo, chỉ là đánh giá Tô Trừng An, Tô Trừng An cảm nhận được ánh mắt của cô ta nên ngẩng đầu lên, cậu có thể cảm giác được sự ưu việt từ người phụ nữ này, còn có sự ung dung tự tin, những điều đó cậu không có, Tô Trừng An cũng cảm nhận được địch ý từ người phụ nữ này.
"An An em ở chỗ này chơi, có đi thì cũng đừng đi xa."
Cổ Hựu nhìn Mặc Dương không ngừng dặn dò Tô Trừng An, cực kỳ giống một người mẹ mang theo con mình đi làm không rời mắt được một chút.
Tô Trừng An thoải mái ngồi dựa vào ghế của hắn nhàm chán thổi tóc mái nghe Mặc Dương dông dài, thẳng đến khi cửa mở ra rồi đóng lại Tô Trừng An mới thẳng người mở máy tính lên.
Hôm nay cuộc họp mở rất lâu, thỉnh thoảng Cổ Hựu tới nhìn Tô Trừng An rồi đưa một chút đồ ăn cùng trái cây, sau đó đi vào phòng họp nói chuyện với Mặc Dương.
Hội nghị kết thúc năm phút Mặc Dương liền đi nhìn Tô Trừng An, sau đó còn có một hội nghị khác.
Người phụ nữ trò chuyện với những người khác xong, mắt không tự giác nhìn về phía phòng làm việc tổng giám đốc, Cổ Hựu lúc đi có chút vội vàng nên cửa không đóng lại, cửa đang từ từ đóng lại thì người phụ nữ giữ lại.
Tô Trừng An nghe thấy tiếng giày cao gót, lúc này trong tay cậu đang cầm hộp sữa đậu nành, nhìn thấy người phụ nữ cậu liền uống một ngụm lớn rồi để lại bàn làm việc, nếu như là bình thường cậu cũng sẽ không cảnh giác nhiều như vậy, thế nhưng hiện tại cậu đang mang thai, ý thức liền sờ xuống bụng.
Người phụ nữ nhận ra sự cảnh giác của cậu: "Cậu chính là người mà Mặc Dương đang bao dưỡng. . . Đồ chơi nhỏ?" Người phụ nữ khoanh tay trước ngực, từ tóc tai, quần áo và ngay cả móng tay cũng thập phần tinh xảo.
"Có chuyện gì sao." Tô Trừng An không tự giác rụt rụt, không biết có phải bảo bảo cảm nhận được cảm xúc của ba mình đang dao động hay không, bụng đau, sau đó muốn đi tìm Mặc Dương.
"Có thủ đoạn a. . ." Người phụ nữ kéo cái ghế dựa ngồi xuống, thảnh thơi móc hộp thuốc lá rồi đưa một điếu thuốc lên miệng.
"Muốn hút thuốc thì đi ra ngoài." Tính cách của Tô Trừng An rất hiền, ngữ khí khó được có điểm tàn nhẫn, ranh giới cuối cùng của cậu là không ai được tổn thương tới Mặc Dương, cũng không thể tổn thương đến bảo bảo của cậu.
"Tôi cũng không rảnh ở đây nói nhảm với cậu, mấy năm trước tôi và Mặc Dương đã tính kết hôn, nhưng đột nhiên anh ấy lại muốn về nước lấy lại Mặc thị, cùng tôi cãi nhau một trận, anh ấy. . . Vẫn luôn là trai thẳng."
"Nghĩ tới khi chúng tôi ở nước ngoài. . ." Người phụ nữ nhớ lại hồi ức lúc trước, cô biết mình sẽ không thể nào đoạt Mặc Dương trở về được, vô tình cảm thấy có chút kinh tởm.
Sợi dây lý trí của Tô Trừng An bị cắt đứt, trên trán xuất hiện giọt mồ hôi to như hạt đậu, "Mấy năm trước?"
... . .
Bỗng nhiên Tô Trừng An nghĩ tới rất nhiều chuyện, mấy năm trước Mặc Dương còn ở nước ngoài, vậy tại sao Mặc Dương có thể biết mà đi tìm cậu như vậy, bởi vì thật sự muốn trả tiền cho cậu hay sao. . .
Từng vấn đề đều có khe hở nhưng cậu lại mê mang mà không phát hiện ra, người phụ nữ không nghĩ tới Tô Trừng An sẽ phản ứng lớn như vậy, gương mặt chảy đầy mồ hôi đặc biệt khó coi.
"Uy, cậu không sao chứ! Tôi. . . Tôi liền. . . Ai nha tôi chính là hâm mộ cậu, cậu cái tên quỷ nhỏ này sao lại dọa người như vậy." Người phụ nữ dứng dậy có chút lo lắng, "Hiện tại tôi cũng đã có bạn trai! Không có muốn cướp người"
"Bốn năm trước. . . Mặc Dương ở nước ngoài thật sao?"
"Đúng vậy a." Người phụ nữ không biết Tô Trừng An hỏi cái mày để làm gì, chỉ thấy mặt Tô Trừng An đỏ bừng, tay thì che bụng.
"Cậu đừng dọa tôi! Cậu không có bệnh gì chứ!" Người phụ nữ bị cậu dọa sợ.
Tô Trừng An che lấy bụng, "Bảo bảo không có việc gì. . . Không có việc gì. . ." Giọng nói của Tô Trừng An rất nhỏ, Cổ Hựu đẩy cửa vào đi thẳng tới đẩy người phụ nữ ra, "Kim tiểu thư, đây không phải là chỗ mà cô nên tới."
"Anh mau nhìn cậu ấy một chút. . ."
Cổ Hựu quay người nhìn lại, "Tô Trừng An! Cậu sao rồi?" Cổ Hựu bị Tô Trừng An đẩy ra, sức lực cậu rất lớn, "Các người đi ra ngoài!"
Cổ Hựu không biết người phụ nữ này đã nói gì với cậu chỉ biết gọi Mặc Dương trở lại.
Mặc Dương bực bội quăng âu phục xuống đất rồi ôm Tô Trừng An đang ngã trên mặt đất, không để ý cậu đang phản kháng.
"Hai ngươi ra ngoài!"
Văn phòng chỉ còn hai người bọn họ, Tô Trừng An dùng cả tay cả chân đánh cậu.
"An An, anh cùng với cô ta không có gì cả, nhiều nhất là lúc còn trẻ quen biết liền ở bên nhau, hiện tại không có cái gì, chỉ có anh và em, còn có bé con. . ."
Tô Trừng An khẽ cắn lên tay Mặc Dương, hắn cũng không tránh cậu.
"Mặc Dương! Anh rốt cuộc là ai!" Tô Trừng An cắn xong thì đẩy Mặc Dương ra, nước mắt từ trong mắt chảy ra, "Lúc ở bến xe căn bản là anh không thể tới. . . Căn bản chúng ta không quen biết nhau. . . Vì cái gì?"
Mặc Dương không nghĩ tới bí mật sẽ bị nhắc lại nhanh như vậy, hắn còn không có chưa biết nên nói như nào thì Tô Trừng An đã hét lớn, che lấy bụng.
"An An! Em làm sao vậy. . . Anh đưa em tới bệnh viện." Mặc Dương đi tới chỗ Tô Trừng An liền lui xuống, cậu khó mà mở miệng nói cơ thể mình đang khát vọng, vì cái gì bụng động cầu liền tưởng mình đang cầu hoan, cậu nhìn Mặc Dương, người này có phải biết mình là song tính hay không, cho nên. . . Những câu hỏi kia đều đã có được đáp án.
"Đừng đυ.ng vào tôi!" Tô Trừng An co người lại, Mặc Dương dị thường đau lòng, "Tô Trừng An anh sẽ không làm tổn thương em, mặc kệ em tin hay không tin, anh chính là em."
Giọng nói của Mặc Dương rất nhẹ nói ra từng chữ, Tô Trừng An che bụng nhìn Mặc Dương, con ngươi mở lớn.
"Lúc anh 20 tuổi bởi vì cứu người mà chết, lúc tỉnh lại thì đã là Mặc Dương người mà đang bất tỉnh vì bị tai nạn xe cộ, cho nên anh đã đi tìm em, anh đã nghĩ rằng không biết lúc đó mình đã làm biết bao nhiêu chuyện tốt để hiện tại tự tay anh cứu lấy chính bản thân mình. . ."
Mặc Dương chậm rãi ngồi xổm xuống từ từ lại gần Tô Trừng An, ngồi xổm ở trước mặt cậu cầm tay cậu, ngón tay của cậu gầy gò đến đáng thương, "Khi còn bé bị mảnh vỡ cắt bị thương, tốt. . . Về sau còn nhiễm trùng, ôm tay tự mình khóc."
Nước mắt Tô Trừng An rơi xuống cánh tay Mặc Dương "Không dám khóc, không ai quan tâm, nói thì sợ quấy rầu đến người khác. . . Tô Trừng An. . . Anh đã từng nói anh sẽ không đối xử tệ với anh, bởi vì anh chính là em, chỉ là. . . Tô Trừng An, anh chỉ là không muốn An An của anh phải khổ sở, ít nhất là năm 20 tuổi cậu ấy vẫn còn sống một cách khỏe mạnh."
Tô Trừng An khóc lớn hơn, Mặc Dương ôm cậu, "An An, đừng tin người khác, tin tưởng anh có được hay không. . ."
"Muốn. . ." Trong lòng Tô Trừng An rất thiếu cảm giác an toàn, cậu muốn Mặc Dương hai người bọn họ cùng kết nối với nhau.
Mặc Dương đem toàn bộ tài liệu ở bàn hất xuống đất, đem Tô Trừng An nằm sấp trên bàn, hắn cưỡi trên người Trừng An đang khóc không ngừng, Tô Trừng An động cái eo, bị kɧoáı ©ảʍ làm cho cả người run rẩy.
Mặc Dương lấp đầy lấy cậu, hắn muốn vĩnh viễn giam cậu bên người, cướp đoạt cả cơ thể cậu, giam cầm linh hồn của cậu, tựa hồ muốn máu hai người kết hợp với nhau, không đúng. . . Bọn hắn vốn là một.
Bàn bị lắc kêu két két, hai mắt Mặc Dương đỏ lên, Tô Trừng An run rẩy không ngừng, bên trong huyệt đạo bị lấp đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đến căng bụng, cậu giương miệng thở dốc.
Tô Trừng An đã đánh mất lý trí, Mặc Dương ngồi xuống ghế làm việc của mình, chân nâng lên câu lấy Tô Trừng An, Tô Trừng An cầm côn ŧᏂịŧ của Mặc Dương, đem nơi phía dưới của mình đưa tới côn ŧᏂịŧ của hắn, Mặc Dương ngậm lấy núʍ ѵú đang lay động của cậu, "Hôm nay sao lại nhiều sữa như vậy."
"Ừm. . . ." Tô Trừng An đưa núʍ ѵú tới miệng của Mặc Dương, tay nâng ngực lên.
Âʍ ɦộ phía dưới bị cọ xát ra nước, mặt mũi cậu đỏ bừng, hai chân lại kẹp chặt eo Mặc Dương, để côn ŧᏂịŧ Mặc Dương từ từ tiến vào.
Mặt si mê hôn hai đầṳ ѵú của cậu, âʍ đa͙σ Tô Trừng An ngậm chặt côn ŧᏂịŧ căng cứng của hắn.
Tô Trừng An híp mắt hưởng thụ sữa của mình đang bị hút sạch, còn có phía dưới đang được lấp đầy.
Mặc làm Tô Trừng An muốn điên lên, Tô Trừng An được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn thỏa mãn, cậu muốn được thỏa mãn, cậu cần Mặc Dương. . . Hoặc là nói hắn chính là người lấp đầy chỗ bị khiếm khuyết của cậu.
Tô Trừng An thét chói tai, bọn họ sắp chết vì sự sung sướиɠ.
Mặc Dương bóp eo của cậu, miệng đưa lại gần tai cậu, "An An, tin anh không?"
"Tin. . . ưm a a a . . . ."
Bên tai là tiếng Mặc Dương đang nói từng câu từng câu, hai tay Tô Trừng An vùng vẫy, giãy dụa cũng trốn không thoát, biểu tình vặn vẹo, hai mắt đỏ lên.
Mặc Dương nâng bụng Tô Trừng An, "Bảo Bảo còn tốt chứ?"
"Được. . . Ưʍ. . . Muốn tới. . ." Đè Tô Trừng An xuống, đạt được sự cao trào.
Cậu bị thả ở trên bàn làm việc, trên người là những dấu hôn của Mặc Dương, cơ thể Tô Trừng An run rẩy "Phải chết. . ."
"Cho dù chết cũng phải mang anh theo." Mặc Dương hôn Tô Trừng An một cái, hai người quấn lấy nhau, môi răng chạm nhau, không biết hôn bao lâu, tựa hồ không ai muốn thả ra.