Thình thịch thình thịch thình thịch.
Trái tim Viêm Vũ đột nhiên đập nhanh hơn.
Còn chưa kịp phản ứng, tay hắn đã duỗi ra, nhẹ nhàng lau đi vết đỏ trên khóe miệng Lạc Li.
Hiển nhiên không ngờ hắn sẽ làm ra hành động thân mật như vậy, hai người đều sững sờ.
"Đa tạ."
Nụ cười trên mặt Lạc Li càng trở nên gian tà, giọng nói non nớt kia tựa như cái móc câu kéo chặt lấy trái tim của Viêm Vũ.
Hắn đang làm cái gì?!
Hắn điên rồi phải không!
Viêm Vũ nhanh chóng lấy lại tinh thần, trong mắt lóe lên một tia chật vật, nhanh chóng đưa tay ra sau lưng.
"Không có gì."
Hắn nói xong liền lập tức rời khỏi như muốn chạy trốn, ngón tay chạm vào môi cô như bị lửa thiêu đốt, một đường lan tràn đến trong tim.
"Thiếu tướng muốn đi đâu vậy? Mang ta cùng đi với."
Lạc Li bỗng nhiên đuổi theo, tâm trạng vui vẻ nói, chẳng cần màng kính ngữ.
"Chúng ta không quen nhau."
Lông mày Viêm Vũ càng nhíu chặt hơn.
Ý kia rất rõ ràng, chúng ta không đủ thân quen đến mức có thể cùng nhau đi dạo phố.
"Ta chính là người không thể quản được cái miệng của mình, cũng không chịu ngồi yên, lỡ như trước mặt tỳ nữ của tiểu thư nói ra cái gì không nên nói..."
Lạc Li không cần mặt mũi cười một tiếng, nháy mắt với Viêm Vũ đầy mờ ám.
Người này... là loại người chợ búa sao!
Viêm Vũ có chút nhức đầu nhíu lông mày, không nói thêm gì nữa, xem như chấp nhận nàng đi theo.
438 vừa mới nhắc nhở, Viêm Vũ muốn đi gặp Ngụy Tử Vân.
Nếu Lạc Li muốn để Viêm Vũ trợ giúp nàng đoạt lấy giang sơn thì nhất định không thể để hắn và Ngụy Tử Vân có quan hệ quá mức thân thiết, đương nhiên phải ngăn cản quan hệ của bọn họ phát triển thêm một bước.
Trên đường đến biệt viện, Lạc Li bảo xe ngựa dừng lại, kêu gã sai vặt đi mua cho nàng một ít hồ lô.
Loại vật này hiếm được ăn trong vị diện hiện đại.
Thịt quả chua chua kết hợp cùng vị ngọt ngào của nước đường, rất dễ kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác.
Lạc Li liếʍ lớp siro bọc bên ngoài, sau đó cắn một miếng rồi từ từ thưởng thức.
Viêm Vũ nhìn hành động ăn hồ lô của nàng, không hiểu sao liền cảm thấy hành động đó có chút… sắc tình.
Hầu kết hắn lên xuống nhấp nhô, nhìn chằm chằm nàng không hề chớp mắt.
"Thiếu tướng muốn ăn sao?"
Lạc Li liếʍ môi, cắn một miếng hồ lô đưa cho hắn.
Đáng chết, hắn đang suy nghĩ cái gì.
Gương mặt tuấn tú của hắn ửng đỏ, Viêm Vũ nhanh chóng dời mắt, không còn dám nhìn nàng.
438 【...】
Em gái, đừng nghĩ là tôi không nhìn ra, cô đang câu dẫn vai ác BOSS!
Cô đang ăn hồ lô sao?!
"Không, tôi ăn cô đơn!"
Lạc Li cười nhẹ trả lời.
Cút đi!
"Chúng ta đang đi đâu đây?"
Lạc Li vén rèm xe, nhìn phong cảnh bên ngoài, nghi ngờ hỏi.
"Biệt viện."
"Ngài nuôi tiểu nương tử ở bên ngoài sao?"
Hai mắt Lạc Li tỏa sáng, hứng thú trêu chọc hắn.
Viêm Vũ quyết định không để ý tới nàng.
Rất nhanh, xe ngựa đến biệt viện ở ngoại ô, Ngụy Tử Vân đã chờ tại cửa ra vào từ lâu.
"Thiếu tướng!"
Nhìn thấy Viêm Vũ, Ngụy Tử Vân kích động ra nghênh đón.
"Thì ra ngươi đang nuôi dưỡng một ông già thỏ."
Lạc Li giống như cười mà không phải cười liếc nhìn Viêm Vũ.
Viêm Vũ: "..."
Đúng là miệng chó không thể nhả ra ngà voi.
"Tử Vân, thân thể thế nào?"
"Vết thương nhỏ mà thôi, Thiếu tướng không cần lo lắng, hắn là..."
Ngụy Tử Vân liếc nhìn Lạc Li, trong mắt lóe lên một tia cảnh giác.
"Tại hạ Lạc Li, là bằng hữu của Thiếu tướng, trước mắt đang ở tạm tại phủ tướng quân."
Lạc Li ôm quyền chủ động chào hỏi.
Quả nhiên, khi nghe mấy chữ đang ở tạm tại phủ tướng quân, sắc mặt Ngụy Tử Vân liền biến đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
"Ngụy Tử Vân, thân thể không tiện, không thể hành lễ cùng các hạ."
Ngụy Tử Vân nở nụ cười tỏ vẻ áy náy.
"Tiểu Hải, đi mời đại phu tới đây xem cho Tử Vân."
Ngụy Tử Vân là vì tìm hiểu tin tức giúp hắn nên mới bị thương, Viêm Vũ không yên lòng, định mời đại phu đến xem giúp y.