Lúc này, Trình Cảnh đột nhiên cảm thấy nơi giữa hai mông bắt đầu co rút lại một chút dưới da^ʍ thuỷ ướt đẫm. Sao ... Sao điều này có thể được? !
"Ngoan, tiểu huyệt cắn chặt hơn nữa, kẹp chặt lại ... Chờ lát nữa chồng sẽ chăm sóc cho em thật tốt ..."
Thiệu Nghiêu nhéo nhéo hoa môi mọng nước của Trình Cảnh, tức khắc thân thể của Trình Cảnh lại bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến run rẩy.
"Thiệu Nghị Ngạo, anh ... anh ... bắt nạt người ... anh bắt nạt người ..."
Trình Cảnh lẩm bẩm vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng cái miệng nhỏ nhắn phía dưới, lại giống như một người hầu, ngoan ngoãn nghe theo hướng dẫn của Thiệu Nghị Ngạo, gắt gao cắn cắt chặt bàn chải đánh răng.
============
Thiệu Nghị Ngạo rất hài lòng với hành động ngoan ngoãn của "miệng nhỏ" của Trình Cảnh. Thả ngón tay đang cầm tay cầm bàn chải đánh răng ra, bàn tay to của Thiệu Nghị Ngạo không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cuối cùng sờ đến thân trên của Trình Cảnh. Chậm rãi cởi bỏ quần áo xộc xệch của Trình Cảnh, không mất bao lâu, một thân hình mảnh mai trần trụi trắng hồng hiện ra trước mặt Thiệu Nghị Ngạo không chút che giấu.
Nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, Thiệu Nghị Ngạo cảm thấy máu trong toàn thân sôi trào không kiểm soát được.
Dưới cái nhìn của Thiệu Nghị Ngạo nhũ hoa như anh đào bắt đầu hơi run lên. Thiệu Nghị Ngạo ôm lấy cơ thể trần trụi của Trình Cảnh, khiến anh quay lưng về phía gương, ngồi trên bồn rửa mặt và đối diện với anh. Thiệu Nghị Ngạo cúi đầu mở miệng cắn đầu nhũ hoa hồng hào quyến rũ trên ngực Trình Cảnh.
Nhũ hoa của Trình Cảnh lớn hơn nhũ hoa của đàn ông bình thường, vì vậy Thiệu Nghị Ngạo dễ dàng ngậm lấy nhũ hoa mềm mại của Trình Cảnh. Đầu tiên anh dùng đầu lưỡi liếʍ vào nhũ hoa, sau đó há miệng cắn hết cả, cho vào miệng rồi từ từ cắn xé cùng liếʍ bằng răng và lưỡi.
Nhũ hoa nhạy cảm từ từ sưng lên dưới sự cắn xé của Thiệu Nghị Ngạo. Thiệu Nghị Ngạo dường như cũng nhận thấy sự thay đổi của nhũ hoa Trình Cảnh, trong lòng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh lại mở miệng, nuốt trọn cả nhũ hoa vào miệng.
"A ... ưm ... ưm ... hức ... nhẹ chút... nhẹ chút... a ... ưm ..."
Không còn đối diện với gương, dường như cảm giác xấu hổ đã giảm đi. Trình Cảnh luồn ngón tay vào mái tóc đen của Thiệu Nghị Ngạo,cái cổ xinh xắn và duyên dáng của anh ngửa ra sau, rên lên một tiếng đau đớn cùng sung sướиɠ.
Thiệu Nghị Ngạo mυ'ŧ nhũ hoa thật mạnh, như muốn hút chút sữa từ bên trong. Trình Cảnh cảm thấy đau đớn và tê dại từ nhũ hoa của mình, nhưng nó cũng pha trộn với kɧoáı ©ảʍ tột độ.
Dưới tình huống như vậy, nhũ hoa bên trái bị Thiệu Nghị Ngạo mặc kệ cũng bắt đầu ngứa ran, cũng muốn ... Cũng muốn có người chạm vào ...
Cảm giác ngứa ngáy bên ngực trái khiến Trình Cảnh khó chịu vặn vẹo người, cọ tới cọ lui trong lòng ngực Thiệu Nghị Ngạo.
“Sao vậy bảo bối?”
Mặc dù nhũ hoa của Trình Cảnh vẫn còn trong miệng anh, nhưng lời nói của Thiệu Nghị Ngạo vẫn tương đối rõ ràng.
“Không thoải mái… khó chịu… Khó chịu…”
“Hả?” Thiệu Nghị Ngạo cũng không ngẩng đầu lên, miệng vẫn ở trên nhũ hoa của Trình Cảnh, tham lam liếʍ mυ'ŧ qua lại. Hai bàn tay to đưa tới bờ mông đang vểnh lên, mạnh mẽ xoa nắn. Hai bờ mông mềm mại hồng hồng, dưới bàn tay thô ráp của Thiệu Nghị Ngạo bị nhào nặn thành nhiều hình dạng khác nhau. Một lúc sau, cặp mông đàn hồi sưng đỏ.
"Hừ ... ưm ... a ... nhũ hoa ...nhũ hoa ngứa ... ưm ... anh cũng... hôn nhũ hoa bên kia của bảo bối nữa đi ..."
Lúc này Trình Cảnh đã bị Thiệu Nghị Ngạo nhấn chìm trong du͙© vọиɠ, phải làm theo những ham muốn bên trong của mình và thành thật nói ra điều canh muốn nhất.
Vì vậy, ngay lúc Trình Cành nói câu đó, đôi môi rực lửa của Thiệu Nghị Ngạo đã rời khỏi nhù hoa kia như mong muốn của Trình Cảnh.
===========
Du͙© vọиɠ đã hoàn toàn bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hoa huyệt nơi hạ thể của Trình Cảnh đã trở nên ướŧ áŧ. Côn ŧᏂịŧ mỏng manh phía trước đang đứng thẳng. Trong hoa huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ vẫn không ngừng chảy ra. Trong hoa huyệt nổi lên một trận ngứa ngáy, Trình Cảnh kẹp chặt hai chân đỏ bừng chà xát lẫn nhau, nhưng không đủ ... không đủ ... không đủ …
Bàn chải đánh răng đã bị Thiệu Nghị Ngạo đem rút ra, vật thay thế chính là những ngón tay thô to của Thiệu Nghị Ngạo.
Tuy nhiên, ngón tay của Thiệu Nghị Ngạo chỉ ở trong khe thịt ẩm ướt của Trình Cảnh trong một thời gian ngắn, rồi anh ta đã rút ra một cách "chính đáng" bất chấp việc hoa huyệt của Trình Cảnh đang muốn giữ lại.
Cơ thể mẫn cảm của Trình Cảnh vặn vẹo đi về phía trước, theo hướng ngón tay của Thiệu Nghị Ngạo rút ra.
"Bảo bối, đừng lo lắng, chờ chút sẽ cho em ăn."