Xuyên Sách Thành Thái Tử Phi Mất Nước

Chương 45

Tần Tranh không dám ở trong phòng nữa mà lấy cớ dọn dẹp nhà bếp để ra ngoài. Nàng thầm mắng mình sao tự nhiên ngứa miệng nói ra câu đó làm chi.

Sau khi nàng đi, thái tử lại ngồi trên giường im lặng một chút, mắt cụp xuống không biết đang nghĩ gì. Một lát sau, y mới bắt đầu ngồi xếp bắng, vận công điều hòa hơi thở.

Vết thương nặng nhất trên người y là nội thương, dùng nội lực điều hòa sẽ mau khỏi hơn.

——

Lúc Tần Tranh dọn dẹp được một nửa thì hai chủ tớ Lâm Chiêu tìm đến. Theo sau họ còn có hai người đàn ông, mỗi người bưng một cái thau gỗ lớn, một thau đựng các loại chén đĩa, thau kia thì đựng đầy rau củ thịt cá.

Hai tay Lâm Chiêu thì xách hai bao bố lớn, vừa đến cổng đã gọi to: “A Tranh tỷ tỷ, muội đến thăm tỷ này!”

Tần Tranh từ trong bếp đi ra, nhìn họ tay xách nách mang thì giật mình. “Làm gì vậy chứ?”

Hỉ Thước đặt bốn con gà trên tay xuống một góc vườn, lau mồ hôi trên trán, cười bảo: “Đại tiểu thư nghe nói phu nhân muốn dùng nhà bếp nên đi gặp trại chủ xong là chuẩn bị những thứ này mang qua.”

Tần Tranh cảm thấy hơi áy náy, nàng nhìn Lâm Chiêu, bảo: “Đến sơn trại dưỡng thương vốn đã làm phiền mọi người nhiều rồi, còn để mọi người tốn kém thế này nữa.”

“A Tranh tỷ tỷ nói gì vậy chứ. Nếu không nhờ có tỷ, có khi giờ này muội vẫn đang nằm trong tay bọn thủy tặc làm con tin ấy chứ. Căn nhà này vẫn để trống, giờ mang đồ đạc tới đủ thì tỷ cũng nấu nướng tiện lợi hơn. Mấy thứ này đều do bọn muội tự trồng tự nuôi, có tốn kém gì đâu.”

Lâm Chiêu xách hai cái túi hơn hai chục kí vẫn không có vẻ gì mệt mỏi. “Muội mang một túi gạo và một túi bột mì đến, A Tranh tỷ tỷ thấy để đâu được?”

Tần Tranh nghĩ ngợi rồi nói: “Vò gạo trong bếp ta mới rửa xong, chắc mai mới khô được. Để tạm lên cái kệ trong bếp đi.”

Nàng đưa tay ra, định xách hộ Lâm Chiêu một cái túi nhưng nàng ta né được. “Để muội xách cho. Từ nhỏ muội đã tập võ, xách cái này không thấy nặng chứ tỷ xách tốn sức lắm đấy.”

Nàng ta đặt túi gạo và túi bột mì vào trong chiếc kệ mà Tần Tranh đã dọn dẹp, thấy bếp vẫn chưa dọn xong thì gọi hai người đàn ông kia vào làm những việc nặng. “A Tam, ngươi ra sau vườn chẻ củi đi. A Tứ, ngươi xách nước đổ đầy chum đi.”

Có người giúp một tay, Tần Tranh thấy nhẹ nhõm hơn nhiều nhưng bản thân nàng cũng không nhàn rồi mà dùng khăn lau một lượt từ trong ra ngoài, ngay cả những góc nhỏ cũng quét dọn sạch sẽ.

Quét dọn xong xuôi, Tần Tranh muốn nấu ấm trà cho mấy người Lâm Chiêu uống nhưng đến lá trà cũng không có. Nghĩ ngợi giây lát, nàng quết định hâm nóng phần canh trong thố, múc ra cho mỗi người họ một chén.

Lúc đầu Lâm Chiêu còn khách sáo từ chối: “Cái này A Tranh tỷ tỷ nấu cho tướng công tỷ ăn mà, bọn muội không đói. Hơn nữa tối nay có tiệc, phải để bụng mà ăn uống chứ.”

Tần Tranh cười bảo: “Một chén canh có no nê gì đâu. Tướng công của ta bị thương nặng, không ăn được nhiều, nếu để hư thì uổng lắm.”

Nàng đã nói thế, Lâm Chiêu cũng không từ chối nữa.

Thấy Lâm Chiêu đã nhận lấy chén canh, Hỉ Thước và hai người đàn ông đi theo hỗ trợ cũng không cần Tần Tranh bưng cho mà tự đến bên bàn, cầm chén lên húp một hơi hết sạch như trâu uống nước.