Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 61

Editor: Tô Mộc Y

Ở vùng ngoại ô phía Tây Dương Châu có một Đào viên, đó vốn là nhà riêng của một nhà giàu, vì chủ nhà lúc đó thích hoa đào nên hoa đào được trồng khắp nơi. Sau này nhà giàu đó suy tàn, có một thương hộ khác đã mua lại tòa nhà này. Mỗi khi đến mùa hoa nở, chủ nhân mới sẽ bao quanh khu vườn này lại rồi mời quý tộc Dương Châu tới du ngoạn.

Nếu Ngu Kính Nghiêu đồng ý đi ngắm hoa với muội muội thì chắc chắn sẽ không tới những vùng hoang vu mà ai cũng có thể đến, hắn sớm đã bao trọn Đào viên này ba ngày.

Xe ngựa dừng ở bên ngoài Đào viên, Ngu Kính Nghiêu “Ngủ” một giấc cuối cùng cũng tỉnh, xuống xe trước.

Ngu Tương và Trần Kiều đi theo phía sau.

Đào viên đã sắp xếp quản sự, nha hoàn đi theo chờ sai bảo, Ngu Kính Nghiêu xua tay bảo người lui xuống. Hắn rất quen thuộc với đào viên, chỗ nào có thể đi vệ sinh, chỗ nào có thể nghỉ ngơi, hắn rất rõ ràng.

Ngu Tương kéo tay Trần Kiều từ từ đi dạo quanh đào viên, Ngu Kính Nghiêu đi sau vài bước, nha hoàn của Ngu Tương đi cuối cùng.

“Trần tỷ tỷ xem này, hai cây đào này gọi là cây bích đào.”

Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có thể thấy hai cây đào ở đối diện, mỗi cây đều có hoa đào màu hồng, màu trắng.

“Cây bích đào có nhiều hoa hồng thì gọi là chuỗi dài, nhiều hoa trắng là chuỗi nhỏ.”

Ngu Tương đứng ở dưới cây đào, tươi cười sáng lạn.

Trần Kiều đứng phân biệt hai loại hoa đào một lát, kiễng chân ngắm hoa, thời tiết ấm áp, có con bướm bay múa giữa cành cây.

Trần Kiều cười, nàng thích khu vườn này.

Ngu Kính Nghiêu nhìn gò má nàng còn mềm mại hơn cánh hoa, nghĩ tới “khuôn mặt đào hoa”.

Trần Kiều vốn chuyên tâm ngắm hoa, nhưng ánh mắt lại bắt gặp người đàn ông phía sau đang quan sát nàng. Trong lòng Trần Kiều cảm thấy kỳ lạ, giả vờ ngắm hoa ở chỗ khác, lén lút nhìn lại Ngu Kính Nghiêu.

Ngu Kính Nghiêu không trốn tránh, cười nhạt với nàng.

Trần Kiều nhíu mày, chỉ cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này nhìn nàng rất kỳ lạ, ít nhất là không giống dáng vẻ của biểu thúc nhìn cháu dâu.

Nàng lập tức đi đến cạnh Ngu Tương.

Ngu Kính Nghiêu thu lại nụ cười, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của tiểu mỹ nhân, giống như đang suy tư cái gì đó.

Ngu Kính Nghiêu chưa tới ba mươi tuổi đã trở nhà giàu số một thành Dương Châu, mỗi lần hắn đi dự tiệc xã giao, ca cơ sẽ nghĩ mọi cách để hấp dẫn sự chú ý của hắn, hoặc là liếc mắt đưa tình, hoặc là dùng ngôn ngữ để trêu đùa, khoe khoang, làm dáng đều đủ cả. Ngu Kính Nghiêu đã có thói quen được phụ nữ lấy lòng thậm chí ngước nhìn, nhưng vừa nãy trong giây phút ngắn ngủi trước khi Trần Kiều xoay người đi, hắn thấy ánh mắt nàng rõ ràng có chút ghét bỏ.

Cái loại cảm giác này giống như nàng là tiểu thư nhà quan cao cao tại thượng, ghét bỏ thương nhân từ trong xương cốt.

Ngu Kính Nghiêu sờ cằm.

Theo hắn biết, cha mẹ Trần Kiều chỉ là người buôn bán nhỏ, mấy năm nay Trần Kiều đi theo mẹ con Đỗ thị trải qua cuộc sống nghèo khó, nàng lấy cái gì để xem thường hắn?

Ngu Kính Nghiêu mang theo sự nghi hoặc, từ từ tới gần hai người con gái một lần nữa.

Trần Kiều rất nhanh đã chú ý tới cử chỉ kỳ lạ của Ngu Kính Nghiêu, vì mỗi lần nàng đứng lại ngắm hoa, Ngu Kính Nghiêu nhất định sẽ đứng cách nàng không xa, không chút che dấu nhìn nàng. Nàng nhìn lại, hắn vẫn cười như cũ, ánh mắt lại càng lớn gan hơn.

Trần Kiều thầm nghĩ không ổn, vị gia chủ Ngu gia này chắc là sẽ không có ý nghĩ không an phận với nàng chứ? Đời trước nàng có cha có mẹ, nhưng kiếp này nàng chỉ là một bé gái mồ côi ăn nhờ ở đậu, nếu thật sự bị Ngu Kính Nghiêu nhớ thương thì quá nguy hiểm rồi.

Tâm loạn như ma, Trần Kiều không còn tâm trạng ngắm hoa, chỉ đi theo sát Ngu Tương.

Nhưng thân thể Ngu Tương khoẻ mạnh, dường như không biết mệt mỏi, chạy Đông chạy Tây, không lâu sau Trần Kiều đã không theo được, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết vì mệt mỏi mà đỏ cả lên, đôi môi hồng không kiểm soát được mở ra, thở hổn hển.

“Phía trước có đình hóng mát.”

Ngu Kính Nghiêu gọi muội muội lại, rồi liếc nhìn Trần Kiều mỏng manh yếu đuối.

Lúc này Ngu Tương mới phát hiện ra Trần Kiều mệt, lập tức áy náy chạy tới đỡ Trần Kiều nói:

“Nhìn muội này, chỉ biết ngắm hoa, quên mất cơ thể Trần tỷ tỷ mảnh mai. Đi, chúng ta tới đình hóng mát phía trước để nghỉ một lát đi.”

Trần Kiều thật sự không đi được nữa, gật đầu, ánh mắt phòng bị nhìn người đàn ông phía sau.

Nhưng khiến nàng thất vọng rồi, Ngu Kính Nghiêu cũng đi tới đình hóng mát.

Bên cạnh đình hóng mát có hai nha hoàn, Ngu Kính Nghiêu sai một người chuẩn bị trà rồi bảo một người khác đi mời cầm nữ tới.

“Đại ca muốn nghe đàn ạ?”

Ngu Tương ngồi bên cạnh Trần Kiều, cười hỏi.

Ngu Kính Nghiêu nhìn Trần Kiều nói:

“Ta thấy Trần cô nương yếu đuối, không nên đi lại nhiều, lát nữa ta sẽ cùng muội muội đi dạo, Trần cô nương cứ ngồi ở đây vừa nghe đàn vừa ngắm hoa, đó cũng là một thú vui.”

Ngu Tương cảm thấy sự sắp xếp này khá tốt, hỏi Trần Kiều:

“Trần tỷ tỷ thấy thế nào? Hay là để chúng ta ở lại đây với tỷ?”

Trần Kiều ước gì được cách xa Ngu Kính Nghiêu, lập tức nói:

“Hai người cứ đi dạo đi, ta sẽ ở đây chờ.”

Ngu Tương tiếc nuối nói:

“Được rồi, lần sau muội sẽ dẫn Trần tỷ tỷ đi du hồ, ngồi thuyền thì không cần phải đi bộ rồi.”

Trần Kiều cười.

Hai anh em ở đình hóng gió uống một chén trà nhỏ, khi cầm nữ đến, hai người đã đi rồi.

“Cô nương muốn nghe khúc nào?”

Cầm nữ xinh đẹp mặc váy trắng, cười hỏi Trần Kiều.

Trần Kiều mệt mỏi dựa lưng, lơ đãng nói:

“Cứ đàn khúc sở trường của ngươi đi.”

Cầm nữ đã hiểu, cúi đầu chuẩn bị một lát, bắt đầu gảy đàn.

Nàng gảy khúc《 Ba cành hoa mai, đánh khá hay.

Lòng Trần Kiều hơi loạn. Nàng bình tĩnh hơn một chút, ngồi thẳng người lên, nhìn đôi tay nhỏ dài trắng nõn của cầm nữ gảy dây đàn.

Cầm nữ chơi hai khúc liên tục, định hỏi khách còn muốn nghe bài gì nữa, chợt thấy dáng người cao lớn đi từ rừng hoa đào ra.

“Ngu gia.”

Trong mắt cầm nữ lập tức không còn Trần Kiều nữa, cười khanh khách đứng lên, hành lễ với Ngu Kính Nghiêu.

Trái tim Trần Kiều căng thẳng, khó tin nhìn về phía ngoài đình.

Sắc mặt Ngu Kính Nghiêu ung dung sải bước vào đình hóng mát, không nhìn Trần Kiều, hắn thấp giọng phân phó cầm nữ:

“Lui ra đi.”

Vẻ mặt cầm nữ lộ vẻ thất vọng, như là hiểu ra cái gì, nàng hâm mộ nhìn Trần Kiều, ngoan ngoãn ôm đàn rời đi.

Ngu Kính Nghiêu trở về một mình, cô nam quả nữ ở chung với nhau, Trần Kiều trong lòng rất hoảng loạn, nhưng nàng rất bình tĩnh, nghi ngờ hỏi người đàn ông ngồi trên ghế đá gần nàng nhất:

“Sao Ngu gia lại trở về, Tứ cô nương đâu rồi?”

Ngu Kính Nghiêu cười, ánh mắt xẹt qua bả vai cứng đờ của tiểu mỹ nhân, lại nhìn đôi mắt trong như nước, nói:

“Tứ muội tự mình đi dạo, ta sợ cô nương ở một người cô đơn, nên đặc biệt tới đây ngồi cùng.”

Trần Kiều âm thầm khinh miệt hắn! Kẻ xấu xa này đúng là mặt dày vô sỉ, dám phô trương đùa giỡn cháu dâu, còn có mặt mũi để nói ra.

“Xin ngài tự trọng.”

Trần Kiều lạnh mặt đứng lên, bước nhanh ra ngoài đình.