Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 9

Editor: Tô Mộc Y

Gần đây Điền thị rất buồn phiền.

Ngụy Kình Thương đến nhà cầu hôn quá phô trương, truyền khắp cả thôn, tất cả mọi người đều hâm mộ con gái nhà họ Lâm có thể gả cao, sau khi biết hôn sự không thành, người trong thôn ai cũng giật mình, luôn hỏi bà lý do tại sao. Điền thị không thể nói xấu Ngụy Kình Thương, đành thoái thác rằng sản nghiệp của Ngụy gia quá lớn, bọn họ không dám trèo cao, nhưng mà không biết người nào lại đi nói linh tinh, rêu rao khắp nơi rằng cô nương Lâm gia ánh mắt rất cao, ngay cả nhà giàu trên thị trấn mà cũng không vừa ý, sợ là muốn làm phu nhân nhà quan đây mà!

Trước đây con gái kiêu căng ngạo mạn, lại tham phú phụ bần, nên đã làm mất lòng nhiều bà mối và nhà trai đến cầu hôn, vất vả lắm con bé mới đổi tính, vừa dịu dàng lại đoan trang, kết quả là bị chuyện của Ngụy Kình Thương khiến cho ầm ĩ , đừng nói tới nhà bình thường, cho dù là nhà giàu ở mười dặm tám thôn xung quanh, cũng không dám đến cầu hôn, tránh tự làm mình mất mặt.

Từ tháng năm đến tháng tám, suốt ba tháng liền, Lâm gia không hề có một bà mối nào đến hỏi cưới.

“Kiều Kiều ra ngoài nhiều hơn đi, ở nhà cả ngày buồn lắm.”

Ngày hôm đó sau khi ăn sáng, cha con Lâm gia đã ra khỏi nhà, Điền thị thu dọn chén đũa xong, vừa vào sương phòng thì thấy trong tay con gái đang cầm một quyển sách im lặng đọc. Điền thị lập tức nôn nóng đến mức bốc hỏa. Trước kia mỗi ngày con bé đều đi chơi như điên ở bên ngoài, chưa đến giờ ăn cơm thì sẽ không về nhà, bà cảm thấy nó quá lỗ mãng, nhưng bây giờ con bé không thèm ra cửa trước, cũng không bước khỏi cửa sau, Điền thị lại cảm thấy không hài lòng.

Danh tiếng tham phú phụ bần của con gái đã sớm truyền ngoài, nhưng con bé rất xinh đẹp nên được đàn ông thích, vì thế người tới cửa cầu hôn nối liền không dứt, mà hiện tại nó lại không chịu ra khỏi nhà, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc không lộ ra cho ai biết, cứ tiếp tục như vậy, tuổi ngày một lớn, sẽ càng khó gả chồng, chẳng lẽ con gái thật sự muốn làm phu nhân nhà quan?

Điền thị buồn muốn chết!

Trần Kiều nhìn mẫu thân thì vô cùng khó hiểu, cho dù nhà nông không có quá nhiều quy củ, nhưng cũng không có đạo lý nào mà mẹ lại muốn con gái mình bay nhảy chơi bời chứ?

Trần Kiều không muốn ra khỏi cửa, bởi mỗi lần nàng đi ra, đàn ông dù là già trẻ lớn bé trong thôn đều sẽ nhìn chằm chằm nàng. Cái nhìn trần trụi như thế khiến toàn thân Trần Kiều không được tự nhiên, thậm chí, có kẻ còn không biết xấu hổ, vừa huýt sáo vừa khen nàng… mông to, làm Trần Kiều tức giận đến mức thà quay về tuẫn táng còn hơn ở lại đây chịu nhục.

“Trời quá nóng, con không muốn đi.” Trần Kiều rầu rĩ mà tìm đại một lý do.

Điền thị vừa định nói, thì trong sân bỗng truyền đến giọng của Hồng Mai: “Kiều Kiều có nhà không?”

Trần Kiều bỏ sách xuống, đáp lại qua cửa sổ.

Hồng Mai cười khanh khách đi vào.

Điền thị có chút chua hỏi: “Cuối tháng phải thành thân rồi, Hồng Mai còn có thời gian rảnh để đi chơi à?”

Ngày ấy mẹ Hồng Mai khoe khoang về Triệu Tráng với bà, Điền thị yên lặng dùng việc con gái có thể gả cho người chồng tốt hơn để tự an ủi mình, mà bây giờ, Điền thị chỉ cảm thấy, con bé có thể gả cho người nhà nông có đất, có nhà, ngũ quan đoan chính như Triệu Tráng là bà đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.

Hồng Mai tính tình tùy tiện, da mặt cũng dày, không để ý đến việc trưởng bối trêu ghẹo, nói: “Nhà cháu không có đường đỏ, mẹ bảo cháu lên trấn trên mua, Kiều Kiều có muốn đi cùng không?”

Thị trấn cách thôn Đại Vượng có sáu dặm mà thôi, Trần Kiều đã đi cùng Điền thị một lần, tuy thân thể này của Lâm Kiều không gầy yếu như vậy, nhưng Trần Kiều vẫn kháng cự như cũ.

Đáng tiếc không đợi nàng từ chối, Điền thị đã nói: “Muốn muốn, nhà chúng ta cũng đang hết đường đỏ. Kiều Kiều, con đi mua hai cân đi, ngày mai chúng ta ăn bánh bao nhân đậu.”

Nói xong, Điền thị liền chạy tới phòng chính lấy tiền, ngoại trừ tiền mua đường đỏ, còn cho con gái thêm một xâu tiền, bảo con bé đi dạo nhiều hơn.

Trần Kiều hết cách, đành phải ra ngoài với Hồng Mai.

Tháng tám, trời không quá nóng nhưng mặt trời rất chói chang, Trần Kiều không muốn bị phơi nắng, nên chỉ đi dưới bóng cây.

Có hai con đường để đi lên trấn trên, một cái là đường lớn, nhưng lại phải lòng vòng nên khá xa, cái còn lại là đi dọc theo chân núi Lão Hổ phía sau thôn Đại Vượng, có thể đi tắt qua rất nhiều đường. Núi Lão Hổ tuy là “núi”, nhưng thực ra cũng không cao, mấy đứa trẻ nhà nông rất thích lên chơi, trên đó không có hổ, cùng lắm chỉ có gà rừng và thỏ rừng.

Người dân thôn Đại Vượng đi lên trấn hầu như đều đi đường này.

Hồng Mai cũng nắm tay Trần Kiều rẽ vào đường này.

Những đoạn đường khác thì khá tốt, nhưng lúc đi dọc theo chân núi Lão Hổ về phía trước, bên trái là rừng cây rậm rạp, bên phải cũng là sườn núi cao, trước sau đều không có người, Trần Kiều hơi sợ. Lần trước nàng đi cùng Lâm Bá Viễn, Điền thị thì không sao, nhưng hiện tại, hai cô nương như nàng và Hồng Mai, nhỡ đâu…

“Chúng ta đổi đường khác đi.” Trần Kiều nhỏ giọng thương lượng với Hồng Mai.

Hồng Mai buồn bực nói: “Đổi cái gì?”

Sao Trần Kiều có thể không biết xấu hổ mà nói ra, nhưng thần sắc khẩn trương đã để lộ suy nghĩ trong lòng nàng, bị Hồng Mai cười nhạo một phen.

Tiếng cười thanh thuý của tiểu cô nương, theo gió mà truyền lên núi Lão Hổ. Ở đó Hàn Nhạc đang dẫn theo nhị đệ Hàn Giang mười bảy tuổi đi săn thỏ, nghe được tiếng cười đùa của con gái, Hàn Nhạc chỉ tập trung công việc, còn Hàn Giang thì nhìn xuống, dựa vào sự hiểu biết của mình, nhận ra đó là hai cô gái.

“Đại ca nhìn kìa, là Lâm Kiều.” Hắn hưng phấn nói.

Đám thanh niên trẻ thôn Đại Vượng, thật sự có không ít người thích Lâm Kiều, Hàn Giang chính là một trong số đó, nhưng hắn chỉ là thưởng thức sắc đẹp của Trần Kiều, gặp thì nhịn không được mà nhìn lâu hơn một chút, trên thực tế, đừng thấy hắn nhỏ hơn huynh trưởng năm tuổi mà lầm, đã có cô nương trong lòng rồi đấy. Đó là cô nương Tào Trân Châu ở nhà bên cạnh.

Hàn Nhạc nhìn xuống, lại thấy vẻ mặt hưng phấn của Nhị đệ, hắn thấp giọng dạy dỗ: “Nếu muốn cưới Trân Châu, thì đừng nhớ thương người khác.”

Hắn cảm thấy Nhị đệ có chút tuỳ tiện.

Bị huynh trưởng dạy dỗ, Hàn Giang bĩu môi, đầu vẫn ngoái như cũ.

Hàn Nhạc nhíu mày, tiếp tục bận rộn. Mùa thu là dễ săn được thỏ nhất, so sánh với mỹ nhân, hắn càng muốn kiếm được nhiều tiền từ da thỏ hơn.