Dã Thú Dưới Váy Em

Chương 8: Bali ngọt ngào (8)

Lệ Kiêu xoay người sang ngang, cánh tay mạnh mẽ hơi cong xuống để cho cô nhìn. Vóc người cao lớn, vì để cô thấy rõ nên anh cố ý cúi người xuống, như vậy nhìn có chút giống như đang xin phần thưởng, lại có chút giống mèo con bị thương đang cầu xin chủ nhân an ủi vỗ về.

Thủ phạm nhìn chằm chằm cánh tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ xấu hổ, đỏ bừng. Cô vô thức nhéo tay mình thử và đúng là đau thật, chứng minh được vừa rồi cô nhéo anh có bao nhiêu hung hăng.

Vân Đóa lại đưa mắt nhìn lên khuôn mặt Lệ Kiêu, đôi mắt màu hổ phách chớp hai lần, tai cũng bắt đầu nóng lên.

Lệ Kiêu bắt gặp đôi mắt ngây thơ và ẩm ướt của cô, anh hơi nhướng mày, đang định đứng dậy sửa sang lại quần áo thì bất ngờ Vân Đóa đưa tay lên túm chặt lấy cánh tay anh.

Cô lại nhìn anh lần nữa, cúi đầu lục lọi trong túi xách gì đó. Qua vài giây, lấy ra mấy cái băng cá nhân, đầu ngón tay mảnh khảnh xé mở, lộ ra băng cá nhân rực rỡ đầy màu sắc bên trong. Cô nắm lấy cánh tay anh, dán nó lên.

Lệ Kiêu sửng sốt một chút, nhưng không đẩy ra, như có ý cho cô tiếp tục dán.

Vân Đóa còn thực sự dán một cách cẩn thận, cô ấn ấn bằng ngón tay trỏ, sau đó nhẹ nhàng vuốt vuốt bề mặt băng cá nhân mới hài lòng buông tay.

Ngón tay cô trắng nõn mịn màng, khi cọ vào cánh tay, anh cảm nhận được vô cùng mềm mại, như đang quấy nhiễu làm anh ngứa ngáy.

Tầm mắt Lệ Kiêu đuổi theo động tác tay của Vân Đóa, nhìn những đầu ngón tay tròn trịa và đáng yêu của cô, nhìn những móng tay gọn gàng, rồi lại đưa ánh mắt lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn bắt mắt.

Từ góc độ này, làn da cô như phát sáng, trắng hồng trong trẻo, chóp mũi và khóe mắt còn hơi ửng đỏ.

Mịn màng, phấn nộn.

Yết hầu anh không tự chủ được mà "lăn" vài vòng.

Vân Đóa một hơi dán lên tay anh tận ba băng keo cá nhân, đều là hình hello kitty giơ kẹo que, cô đang nhờ chúng nó giúp mình che đậy "Hành vi phạm tội". Cô cất mấy chiếc còn thừa lại vào túi xách, nhưng khi nhìn qua khuôn mặt anh, động tác bỗng ngừng lại.

Nhìn chằm chằm anh giây lát, cô cúi đầu gỡ một chiếc dán trên cánh tay ra, nghĩ muốn dán lên vết thương trên sống mũi anh.

Lệ Kiêu định từ chối. Nhưng khi thấy cô gái nhỏ cố tình nhón chân lên để dán, cơ thể anh tự động đầu hàng.

Vân Đóa kiễng chân lên, chiếc cổ thon dài xinh đẹp như thiên nga, đôi bàn tay trắng nõn dịu dàng đang đung đưa trước mặt. Anh còn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cô, nó thơm và ngọt giống như một chiếc bánh pudding vậy.

Vân Đóa dán có chút khó khăn, cô cau mày, một tay kia nhẹ nhàng kéo vạt áo anh, "Anh thấp xuống chút đi."

Lệ Kiêu cao lớn ngoan ngoãn hạ thấp người xuống, vị trí yết hầu vừa tầm mắt cô, Vân Đóa thấy rõ nơi đó vừa nhẹ nhàng động vài cái.

Mũi anh cao và thẳng trông như tác phẩm điêu khắc, vô cùng sắc nét. Băng cá nhân trên tay cô dán xuống ngay tại vết thương rướm máu. Sau khi dán, Vân Đóa lại dùng đầu ngón tay vuốt phẳng bề mặt, lòng bàn tay mềm mại khẽ chạm vào chóp mũi anh chỉ trong giây lát, nhưng vậy mà cô lại cảm nhận được sự nóng bỏng tê dại.

Vân Đóa nhanh chóng buông tay, mím môi trông rất không được tự nhiên.

Lệ Kiêu đứng thẳng dậy, đôi mắt đen miễn cưỡng rút khỏi gương mặt cô. Mi mắt anh cụp xuống, đôi mắt đen láy cố gắng nhìn thử sống mũi mình xem sao, ánh mắt hai người trong chốc lát giao nhau, lông mày anh khẽ nhếch lên.

Hài hước, đáng yêu.

Vân Đóa mím môi, rất nhẹ cười một tiếng.

Anh cũng nhìn cô khẽ cười, là nụ cười chìm đắm một cách bất đắc dĩ. Anh đưa tay xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của cô, sau đó chạm vào sống mũi, giọng nói từ tính: "Cảm ơn em."

Cô lắc đầu, cúi gằm khuôn mặt ửng hồng xuống, trên môi là nụ cười vui vẻ khi thành công thực hiện được "mưu đồ".

**

Trần Hi cùng Kỳ Lãng đợi bên dưới đã lâu, mới nhìn thấy hai người một trước một sau đi ra.

Kỳ Lãng từ xa nhìn thấy Lệ Kiêu, thực hoang mang mà dụi dụi mắt mấy lần để chắc chắn mình không nhìn nhầm, xác định là lão Đại.

Trời ơi!!!....

Kiêu ca của anh ta vừa qua loa vừa tàn bạo, bình thường còn lười bôi thuốc, thấy người khác băng bó mà kêu đau sẽ liền châm chọc "Thực mẹ nó không có tiền đồ" ——

Người như vậy bây giờ lại dán băng keo cá nhân lên mũi???

Băng keo cá nhân in hình hello kitty đang nằm ngay ngắn trên sống mũi???

Kiêu ca bây giờ so với Kiêu ca sắt thép thẳng nam ngày ngày bên anh chênh lệch cũng quá lớn đi!

Phần thưởng cho sự mê muội (1/1)

Kỳ Lãng mê muội, nhưng Kỳ Lãng dám hỏi.....

"Kiêu ca, mũi anh——" Nói được nửa chừng, lại nhìn thấy "tiên nữ"" Vân Đóa lôi từ trong túi ra thêm vài chiếc băng cá nhân.

Vân Đóa đem băng dán hồng nhạt đặt vào tay Lệ Kiêu, giọng nói nhẹ nhàng như sáp: "Cho anh thêm một ít, sau khi rửa mặt nhớ tự thay!"

Kỳ Lãng: "?"

Anh thấy Kiêu ca thế mà thật sự nhận lấy băng cá nhân màu hồng, bàn tay to nhẹ nhàng nắm chặt đem nhét vào túi quần, sau đó lại quay sang nhìn "tiên nữ" cười cười.

Kỳ Lãng nhìn Lệ Kiêu, cố gắng ra hiệu bằng ánh mắt "Nếu anh bị ép thì nháy mắt mấy cái". Lệ Kiêu quay đầu bắt gặp vẻ mặt chấn động của đàn em, thật tự nhiên từ túi quần lấy ra một miếng băng cá nhân.4

"Muốn không? Cho cậu một cái."

Kỳ Lãng càng mê muội.

Vì cái gì, lại cảm thấy sư huynh hiện tại có chút đắc ý vậy nhỉ?

Lại còn "Muốn không"???

Kỳ Lãng máy móc đưa tay nhận lấy, lại giống như chưa xác định mình đang cầm cái gì, hơi hơi há mồm trừng mắt nhìn.

Nhìn nửa ngày, sau đó lại nhìn về phía Lệ Kiêu, thanh âm rất nhẹ, giống như đang kiểm tra điều gì đó: "Ách, cảm ơn, cảm ơn Kiêu ca?"

Lệ Kiêu ừ một tiếng, cười cười thỏa mãn xoay người, một tay còn đưa lên mũi ấn ấn băng cá nhân giống như sợ nó rơi mất.1

Kỳ Lãng: "?"

Sư huynh, anh thay đổi rồi!!!

**

Sau khi chơi trò tàu lượn siêu tốc, Trần Hi có chút ăn không tiêu. Thời gian vẫn còn sớm, Kỳ Lãng đề nghị bọn họ về khách sạn nghỉ ngơi một chút, trong chốc lát lại cùng nhau ăn cơm tối, ăn xong lại đi dạo chợ đêm.

Vân Đóa và Trần Hi ở khách sạn gần sân bay, Kỳ Lãng vừa nghe thấy liền nói với Lệ Kiêu muốn cùng qua đó, dù sao sáng sớm mai bọn họ cũng phải ra sân bay.

Lệ Kiêu hiểu rất rõ ràng cẩu tử này tâm địa gian xảo, nhưng anh nghĩ đến sáng mai chưa đến bảy giờ chuyến bay đã cất cánh...... cuối cùng cũng không phản đối.

Bốn người tách ra, Vân Đóa đi theo chị gái quay về khách sạn. Trần Hi về phòng trước, một mình cô đến quán cà phê mua một ly Frappuccino, sau đó đi dạo một vòng cửa hàng tiện lợi. Đến lúc quay về, Vân Đóa mang theo một túi đồ ăn vặt lớn, không thể tự mở cửa được. Đang muốn nâng tay nhấn chuông, cửa lại cạch một miếng tiếng nhỏ, tự mở ra.

Trần Hi ló mặt ra, tóc còn ẩm ướt. Cô nhìn Vân Đóa cười có chút ngượng ngùng: "Đóa a, Đóa Đóa, nếu không...... em đi sang phòng khác nghỉ ngơi một chút nhé?

Vân Đóa: "?"

Trần Hi có thâm ý khác: "Chị bên này, hiện tại có chút không tiện lắm....."

Vân Đóa hơi nghiêng đầu, nhìn thấy chị gái đang mặc áo choàng tắm, nhìn ra phía sau một chút, cô nhìn thấy một đôi giày——

Là giày nam.

Vân Đóa: "......"

Cô biết mọi chuyện sẽ như thế này mà.

Cô biết chị họ của mình chính là lang sói chính hiệu.

Hiện tại, lang sói lại gặp được chó săn:)

Ban ngày tuyên da^ʍ!

Trần Hi vươn tay qua khe cửa đưa cho Vân Đóa thẻ phòng, "Chị đặt một phòng mới rồi nhưng còn chưa quét dọn xong, trước hết em sang phòng này đi, bây giờ không có ai, chốc nữa chị đến tìm em!"

Vân Đóa tức giận giật thẻ phòng, thấp giọng nói:

" Mau lên! "

Trong phòng truyền đến giọng nói mang theo ý trêu đùa của anh chàng dễ nhìn nào đó: "Không thể nhanh được đâu......"

Cả người Vân Đóa run run, xoay người chạy nhanh đi, vừa đi còn đưa tay lên bịt tai, sợ chính mình lại bị "Ô nhiễm".

Ôi trời, đúng là "Sεメ and the city"

Với mấy chuyện như vậy, cô nên trốn càng xa càng tốt.

Vào phòng mới, cô vặn điều hòa xuống mức thấp nhất, sau đó ôm một túi snack thật to, trong chốc lát cơn buồn ngủ ập đến.

Tất cả đồ đạc và quần áo vẫn để ở chỗ của chị họ, cô chỉ có thể thay chiếc váy ướt đẫm mồ hôi ra, mặc một chiếc áo choàng tắm rồi lao xuống giường lớn mềm mại. Cô bọc chăn rất kĩ, ngủ cũng rất sâu, thẳng đến khi chăn trên người bị ai đó xốc lên, mới có chút tri giác.

Dường như Trần Hi đang nói gì đó, cô không nghe rõ.

Vân Đóa ôm gối, nũng nịu như một con mèo lười, cố gắng ngồi dậy. Chậm rãi mở mắt, cô sững sờ, sau đó hít một hơi thật mạnh——

Ôi mẹ ơi, không phải là Trần Hi!

Người đàn ông này đến từ đâu!?

Lại còn cởϊ áσ!!!

**

Lệ Kiêu không ngờ khách sạn nơi hai cô gái ở khá đông, nên anh và Kỳ Lãng quyết định ở cùng một phòng. Sau khi lấy thẻ phòng, Lệ Kiêu đến trung tâm thương mại, nói với Kỳ Lãng rằng anh sẽ trực tiếp đến nhà hàng, không về khách sạn.

Cũng bởi vì ngày hôm qua Lệ Kiêu được mẹ gửi cho một danh sách dài, anh nhìn loạt ảnh và nhãn hiệu, đầu lập tức lớn lên. Thẳng nam sắt thép như anh không thể phân biệt sắc thái, màu sắc, kem dưỡng.... gì đó được, nhưng khi đến cửa hàng bất ngờ lại mua rất suôn sẻ.

Cô chủ cửa hàng rất nhiệt tình, nhìn thấy một thanh niên tuấn tú như vậy, còn là người thanh toán tiền không cần nhìn giá, hai mắt liền sáng ngời. Có vài cô gái trong cửa hàng cũng cười tươi như hoa hướng dương mà đi vòng quanh Lệ Kiêu, trong chốc lát họ đã giúp anh lấy đầy đủ cả danh sách.

Trước khi quay về khách sạn, Lệ Kiêu đã gọi điện cho Kỳ Lãng, nhưng không ai trả lời.

Quẹt thẻ vào phòng, nhiệt độ trong phòng thấp đến đáng sợ. Chăn bông trên giường cuộn tròn như một quả bóng khổng lồ, phồng lên xẹp xuống theo hơi thở của người bên trong.

Lệ Kiêu tăng nhiệt độ lên một chút và bắt đầu cởϊ áσ. Cơ thể rắn chắc đi một vòng quanh phòng, ánh mắt ang dừng ở thùng rác, hơi hơi cau mày.

"Cả ngày ăn cái thứ chết tiệt đó," Vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Chờ trở về phải ép cân thì đừng có gào khóc."

Quả bóng chăn bông trên giường không có một chút phản ứng nào.

Anh nâng đôi chân dài của mình, đá đá quả bóng tròn đang ngủ say một phát, cao giọng nói: "Dậy đi! Đến giờ ăn cơm rồi, muốn để cho con gái nhà người ta chờ à?"

Người đang ngủ say trên giường khẽ nhúc nhích, nhưng sau đó lại tiếp tục bất động.

Lệ Kiêu có chút không kiên nhẫn, bước đến bên giường xốc chăn lên.

"Đang nói với cậu đấy, ngủ như heo——"

Lúc chăn bông trắng được vén lên, anh sững sờ.

Trong chăn không phải heo, mà là một chiếc bánh pudding mềm mại hồng hào!

Pudding đang ngủ say, lộ ra hai má non mịn đáng yêu, người được bọc trong một chiếc áo choàng tắm lớn, giấc ngủ bị quấy nhiễu làm pudding nhỏ hơi nhăn mày, ngái ngủ ưm ưm một tiếng.

Cổ áo choàng tắm đổ xuống, lộ ra bờ vai, xương quai xanh tinh xảo, một bên vai trắng như tuyết có một nốt ruồi nhỏ, so với lửa còn đỏ hơn.

Nốt ruồi chu sa nhỏ trên vai Vân Đóa giống như một tia lửa, đột nhiên đốt cháy nhiệt độ trong phòng.

*nhân duyên với nữ 9 có nốt ruồi chu sa quá đeee1

Nó cũng thiêu đốt đáy mắt và đáy lòng của Lệ Kiêu, còn có khuynh hướng đốt lên "ngọn lửa thảo nguyên"....

Tiểu cô nương một đầu tóc dài rối bù, chu môi nói thầm hai câu, lại đánh cái ngáp thật to, mới chậm rãi mở đôi mắt hạnh mơ màng ra.

Đôi mắt hạnh nhân sáng màu sững sờ khi nhìn thấy Lệ Kiêu, chúng bỗng trở nên tròn xoe và không ngừng mở to, giống như hình vẽ phóng đại "nhãn cầu lộ ra" trong truyện tranh.

Giây tiếp theo ——

"A a a a!!!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kiêu ca cùng Đóa muội, có một sợi dây liên kết không thể tránh khỏi, khóa chặt:)