“Kính thưa quý khách, máy bay đã đáp xuống sân bay Hồng Kiều, nhiệt độ bên ngoài là...”
Di chuyển thẳng một mạch đến sảnh, Nhiễm Dao vẫn chưa dám tin. Rõ ràng hai tiếng trước, cô và Tống Tử Văn còn ở dưới chân Hoàng Thành, sao chớp mắt đã ở Ma Đô rồi?
“Cô gái ngốc, tỉnh lại nào.”
“Dạ... à, chúng ta thật sự đã tới Giang Châu rồi sao?”
Tống Tử Văn móc điện thoại, mở ra, đưa cho cô xem định vị, “Không dám tin sao?”
“Vâng, giống như mơ vậy...” Nói đi là đi, cũng quá tùy hứng đó.
“Vui không?”
Nhiễm Dạo gật đầu lia lịa: “Dù ở đâu đi nữa, chỉ cần ở bên cạnh anh là em đã cảm thấy vui rồi.”
Lão cán bộ liền thấy rung động sâu sắc, quan trọng là cô gái nhỏ còn không hề cảm thấy, bày ra dáng vẻ thâm tình lại vô tội, khiến người ta giận cũng không được, mà không giận cũng không xong.
Thật là hành hạ người ta quả mà!
“Đi thôi, tới khách sạn đã.”
Tống Tử Văn kéo theo hai chiếc vali, trên cánh tay còn có hai tay của một cô gái bé nhỏ đang khoác lấy, ngoại hình anh lại bắt mắt, vô tình toát ra khí chất “đàn ông thần thục”, khiến rất nhiều người quay đầu lại nhìn.
Nhiều lúc, đàn ông trưởng thành còn có sự mê hoặc hơn cả trai trẻ. Có lẽ do sự từng trải, nên trên người anh có khí chất khiến phụ nữ vây lấy – đó là cảm giác an toàn.
Đó và món quà của năm tháng, và cũng là dấu vết tích lũy của thời gian.
Tình yêu của họ đã sớm qua thời kỳ rung động mạnh mẽ, trở nên dịu dàng, ôn hòa, tĩnh lặng.
Đây cũng là nguyên nhân Nhiễm Dao yêu Tống Tử Văn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cho dù anh có quá nhiều điều băn khoăn, nhưng một khi đã giao ra chân tình thì sẽ dùng sinh mệnh để gánh vác. Tình yêu như thế, ấm áp mà kiên định, sâu sắc mà đong đầy.
Nhiễm Dao ngốc ư?
Về mặt này, cô biết, cô còn rõ hơn ai hết.
“A, em phát hiện có quá nhiều cô gái cứ nhìn anh mãi.” Nhiễm Dao sáp lại gần, hạ giọng xuống nói.
“Ừ, nhưng anh chỉ nhìn em thôi.” Anh nở nụ cười hiền hòa, ánh mắt dịu dàng.
Nhiễm Dao đỏ bừng mặt, nhưng không như mọi khi quay đầu nhìn đi chỗ khác, mà nhìn lại, ánh mắt kiên định lóe lên ánh sáng xinh đẹp.
Cô nói, “Vậy em cũng nhìn anh chằm chằm.”
Nụ cười người đàn ông dịu dàng, rồi lại mất hút nhanh chóng.
Buổi tối ở Ma Đô, quả nhiên sặc sỡ khác thường.
Vừa ra sân bay, ánh đèn neon sáng lóa, không khí náo nhiệt vô cùng.
Tống Tử Văn gọi một chiếc taxi rồi nói tên khách sạn.
Chưa đầy nửa tiếng đã đến nơi, Nhiễm Dao xuống xe, trả tiền, “Cảm ơn!”
“Không khách sáo!” Chú tài xế cười thật tươi.
Tống Tử Văn: “Tài xế, phiền anh mở giúp cốp xe.”
Sau đó hai người tay nắm tay bước vào sảnh.
Cô gái hình như ngẩng đầu lên nói gì đó, người đàn ông nghiêng qua lắng nghe, một cao ráo một thấp bé, hai bóng lưng đi đôi với nhau.
Tài xế quay lại, thì thầm với giọng Giang Châu rất ngọt ngào: “Cặp vợ chồng thật đẹp đôi!”
Tại sảnh khách sạn, đèn neon sáng chói.
Tổng Tử Văn: “Lấy hai phòng đơn...”
“Không cần đâu, một phòng được rồi!” Nhiễm Dao cười với cô tiếp lễ một cái, mi mắt cong cong.
“Vậy anh đây, anh thấy thế nào?” Cô lễ tân tỏ ra khá là khó xử.
Từ lúc điều qua đây được nửa năm, đây là lần đầu tiên cô thấy có cô gái chủ động yêu cầu ở chung một phòng.
Hơn nữa, cũng không phải loại gái bán hoa đẩy ở trên đường, cô gái Advertisement
nhỏ này rất dễ thương.
“Chị ơi, chúng tôi là một đối, ở một phòng là được rồi. À, dùng chứng minh thư của tôi đăng ký đi.”
Một tiếng “Chị ơi” ngọt đến nỗi cô tiếp tân lòng nở hoa, nhất thời nụ tươi đến thấy cả hàm răng, đến ý kiến của Tổng Tử Văn cũng bất chấp không thèm nghe, “Vâng, xin vui lòng đợi một lát.”
Thấy vẻ mặt người đàn ông tối đi, nên lúc Nhiễm Dao hỏi lễ tân lấy phòng giường lớn hay phòng tiêu chuẩn thì đã miễn cưỡng chọn cái sau.
Vẻ mặt của lão cán bộ dần dần dịu xuống.
Nhiễm Dao bĩu môi.
Phòng giường lớn chỉ có một chiếc giường, nhưng phòng tiêu chuẩn là có hai cái.
Anh ấy ghét bỏ mình hả? Trong lòng Nhiễm Dao đột nhiên trở nên buồn bực.
Sau cùng vẫn đặt phòng với chứng minh thư của Tống Tử Văn, lấy chìa khóa phòng, hai người đi thang máy lên lầu.
Nhiễm Dao vẫn luôn cúi đầu gảy ngón tay. Người đàn ông thấy nhưng không nói gì.
Đợi đến khi quẹt thẻ vào phòng, đặt hành lý xuống, Tống Tử Văn mới mở miệng: “Không vui sao?”
“Vâng.”
Cô gái nhỏ cũng rất thẳng thắn, không vui thì không vui, che giấu gì đó chỉ là mây bay.
“Tại sao?” Anh nắm tay cô ngồi lên trên giường, bắt đầu kiểu nói chuyện của lão cán bộ,
Nhiễm Dao chẳng thèm sợ anh, hừ hừ vài tiếng, rõ ràng là định làm ra biểu hiện phách lối, nhưng đôi mắt đen láy lại tự nhiên ra vẻ oan ức.
Lão cán bộ thấy mà đau nhói trong lòng!
Thế nhưng, Tống Tử Văn có giới hạn và nguyên tắc của anh, mặt anh căng lên, dù cắn răng cũng phải tiếp tục.
Anh không muốn hai người có sự ngăn cách, tích tụ lâu sẽ biến thành oán trách, sau cùng phát triển thành thù hận.
Cuộc hôn nhân thất bại trước đó đã cho anh một bài học sâu đậm.
Đã xảy ra một lần rồi, thì không thể có lần thứ hai.
“Tại sao lại giận?” Anh lại hỏi một lần nữa.
“Anh không muốn ở chung với em!” Mắt mũi phút chốc đỏ lên.
“Nhiễm Dao.” Vẻ mặt người đàn ông trùng xuống, “Em là con gái.” Không nên chủ động như thế với một người đàn ông trưởng thành.
“Vậy thì sao?” Cô hít hít mũi, cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống, “Anh cảm thấy em không biết tự trọng? Cảm thấy em bám lấy anh hả?”
“Tổng Tử Văn, nếu em thích anh thì rất... mất mặt sao?”
Người đàn ông cứng đơ người, “Nói bậy! Làm gì mà mất mặt?!”
“Hic... Không lẽ anh không nghĩ vậy sao?” Đã bắt đầu có tiếng nức nở xen vào.
“Không hề.” Ánh mắt Tống Tử Văn có chút vô lực, “Nhiễm Dao, em nghe đây, anh chưa từng cảm thấy em không biết tự trọng, hay bám lấy anh. Ngược lại, anh rất khâm phục, và cũng rất cảm kích sự dũng cảm của em...”
Nếu không thì có lẽ bây giờ anh vẫn không thể bước ra khỏi nỗi ám ảnh của cuộc hôn nhân và cũng không thể mở rộng lòng mình.