Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 621

MÀ CHẾT

“Nhóc con này, thật sự là cái gì em cũng dám nói hửm?”

| Đàm Hi cảm nhận được eo bị siết chặt lại. Cô có cảm giác chẳng mấy chốc mình sẽ bị bẻ gãy ngang người mất.

“Em chỉ so sánh thôi mà, anh lại nghĩ đi đâu thế?” Đàm Hi bĩu môi, thầm nghĩ: Lão già lưu manh chính là lão già lưu manh.

Lục Chinh cười khẽ, đè cô vào trong lòng mình. Hai người dính chặt lại với nhau, hơi thở quấn quýt: “Em tưởng rằng nói vài câu ẩn ý là có thể cho qua được đấy à?”

Đối mặt với nụ cười ấm trầm của người đàn ông, da đầu Đàm Hi run lên.

“Nói đi, rốt cuộc chuyện là như thế nào.”

Ánh mắt Đàm Hi lóe lên: “Chuyện làm ăn thôi mà. Em với anh ta chỉ ra ngoài ăn cơm với nhau, cũng đâu nói được mấy lời đầu.”

“Nếu anh không nghe nhầm thì vừa rồi hắn có tỏ tình với em?” Lục Chinh nhướng mày, gương mặt lạnh lùng cứng ngắc nhiễm thêm mấy phần ngả ngớn.

Không khỏi dụ người.

Trong lòng Đàm Hi khẽ động, há miệng cắn mũi anh: “Cái này chứng tỏ mắt nhìn người của anh tốt, thấy em được hoan nghênh thế nào chưa? Hả?”

Dưới ánh đèn, lúm đồng tiền trên má thiếu nữ nở rộ như hoa, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng như sao trời.

Tim Lục Chinh như bị một cái lông nhẹ nhàng nhất qua phát lại, ngoại trừ ngứa thì vẫn chỉ còn lại ngứa.

Anh cũng biết, nhóc con trong lòng mình đây hấp dẫn người khác thế nào, có người theo đuổi cũng là trong dự kiến sẵn rồi.

Lục Chinh còn tưởng cùng lắm chỉ là mấy thằng nhóc ngây ngô vắt mũi chưa sạch ở trong trường, anh chắc chắn là Đàm Hi sẽ không thích loại hình đó, bởi vì... cô thích gặm lão giả lưu manh như anh hơn,

Sao có thể vừa mắt mấy thằng nhóc lẻo khoẻo gầy gò đó được chứ?

Có điều, tên đi Maybach kia lại khác...

“Là ai?” Lục Chinh đột nhiên mở miệng hỏi.

Đàm Hi đang có người hăng say trên ngực anh, nghe thấy thế thì hơi ngóc đầu lên, ánh mắt ngờ nghệch: “Dạ?”

“Tên đàn ông kia”

“À, ông chủ nhỏ của Cửu Châu.”

“Khách hàng?”

Đàm Hi đột nhiên bật cười thành tiếng, ánh mắt híp lại cực kỳ giống một con hồ ly nhỏ: “Anh ta ấy à...”

Giọng cố ý kéo dài đến thật dài như đang đùa cợt người khác.

Lục Chinh ép tay vào, đổi lấy là một tiếng hét to “ai nha” của thiếu nữ, “Cùng lắm cũng chỉ là một tên coi tiền như rác.”

“Ừm.” Trong mắt người đàn ông xuất hiện ý cười, tâm tình lập tức thoải mái.

“Sao anh lại tới đây?” Đàm Hi chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt mong chờ, hy vọng có thể nghe được một chút lời ngon tiếng ngọt từ miệng ngọn núi băng này.

“Có người cần làm.”

“...” Mẹ kiếp!

Đêm nay, tất nhiên Đàm Hi không về ký túc xá nữa, hai người đi thẳng tới chung cư.

Vừa vào cửa đã bắt đầu cởϊ qυầи áo cho nhau, dây dưa từ huyển quan tới phòng khách, lại từ phòng khách đến phòng ngủ, đương nhiên ngay cả phòng tắm cũng không bỏ qua.

Đúng kiểu một ngày không gặp, nhớ nhung điên cuồng.

Những người đàn ông khác điên cuồng thế nào Đàm Hi không rõ, nhưng quý ngài đang đè cô đây đều dồn hết sự thô bạo lên trên giường.

Lúc đầu Đàm Hi còn cố gắng bắt kịp tiết tấu của anh, sau đó thì nửa sống nửa chết, cuối cùng bị con sói hoang này ăn sạch sẽ, tiêu hóa triệt để không còn lại gì.

Thế nên, ngày hôm sau cô không thể lên công ty được.

Nhưng lại không thể ngủ nướng, bởi vì chín rưỡi sáng, khi thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch mới, Aiken đã gọi điện ngay cho cô.

“Đàm Tổng! Tăng rồi kìa tăng rồi kia... Hiện tại đã tăng lên hai phần trăm rồi, vẫn đang tiếp tục tăng lên nữa! Cô thật là... Thật là quá thần kỳ! Xin nhận

của thằng em một lạy, nếu có thể thì cho tôi bái sư đi? Ôi trời, cái này không quan trọng, quan trọng là cô thật sự quá quá... quá trâu bò rồi!”

Đối phương nói năng lộn xộn, Đàm Hi vừa mới tỉnh lại nên cầm điện thoại nghe mà như đi vào trong sương mù.

Sau một lúc lâu mới nhớ ra là cổ phiếu của công ty về năng lượng ô tô mới mua vào ngày hôm qua sau khi trượt giá liên tục mấy ngày thì đã tăng trở lại một cách kỳ tích.

Ô... Đến vào lúc này quả thực vừa xinh.

Đàm Hi cũng dự đoán được là nó sẽ tăng trở lại, nhưng không ngờ lại tới vào đúng lúc này, còn tưởng phải đợi thêm mấy ngày nữa chứ...

“Được, tôi biết rồi. Các anh nhớ để ý kỹ biểu đồ, luôn có điện thoại trong tay, có tình huống gì thì gọi báo cho tôi.”

“Được rồi!”

“Hôm nay cô không tới công ty sao?”

Đàm Hi nghĩ một chút, “Chiểu sẽ lên.”

“Vậy được.”

Kết thúc trò chuyện, Đàm Hi còn chưa kịp buồng điện thoại ra thì eo đã bị một cánh tay khỏe khoắn quấn lấy, thuận thể dùng sức đè cô nằm lại xuống giường.

Đàm Hi nghiêng đầu, trừng mắt nhìn người nào đó đang tác quái: “Không nhẹ nhàng tỉ được à? Cứ y như người rừng ấy!”

“Tối hôm qua em có nói thế đâu nhỉ.” Lục Chinh đổi tư thế, đôi tay gối ở sau đầu, chăn bông trượt xuống để lộ ra vòm ngực rắn chắc màu đồng cổ, “Em nói là, Đại Điềm Điểm, thoải mái quá, mạnh hơn chút nữa...”

“Anh câm miệng đi!” Đàm Hi tùy tay túm lấy một món đồ nào đó nhét vào miệng người đàn ông.

Đột nhiên, sửng sốt.

Lục Chinh lôi cái thứ nho nhỏ ở trong miệng ra, sắc mặt đen như đít nổi.

Đàm Hi vội vàng kéo chăn trùm lên đầu: Em không nhìn thấy, không nhìn thấy, không nhìn thấy...

Bị dạy dỗ trên giường một trận, sau đó Lục Chinh mới buông tha cho cô.

Đàm Hi ngồi trên bồn cầu, gục đầu xuống, vừa súc miệng vừa chửi thầm: Không nên chọc đàn ông vào buổi sáng, một khi chọc vào là sẽ nổi điên ngay!

Hai người ăn sáng xong thì ngồi xem phim với nhau.

Chả mấy khi được xem phim với nhau, nhưng mới được một nửa, Đàm Hi bắt đầu ngáp lấy ngáp để, mắt mờ mịt sương mù khiến người ta thấy cũng phải đau lòng.

“Buồn ngủ à?”

“Ưʍ...” Cô gật đầu.

Lục Chinh nhìn cô dùng tay chống lên eo theo bản năng thì duỗi tay đặt lên đó, nhẹ nhàng giúp cô xoa ấn: “Lại mỏi à?”

“Vẫn như lắm.”

“Vô dụng!”

“Ha ha... Là ngài quá hữu dụng đấy chứ!” Lời này nghe giống như khen ngợi những ý tứ nghiến răng nghiến lợi lại quá rõ ràng.

Lục Chinh phớt lờ sự bất mãn trong lời nói của cô. Người đàn ông kiêu ngạo lập tức cảm thấy vô cùng thỏa mãn, “Người đàn ông của em còn có cái giỏi hơn, đêm nay muốn thử không?”

“Bị dọa ngốc rồi à?” Tiếng cười trầm phát ra từ l*иg ngực, phảng phất tự mang sự cộng hưởng, vô cùng gợi cảm.

“Đại Điềm Điểm, có phải gần đây anh béo lên không thế?”

“Hả?”

“Sao da mặt lại dày như vậy?”

Lục Chinh: “...”

Đàm Hi lạnh lùng hừ một tiếng: “Đừng tưởng rằng anh khoe khoang một hồi là cái đuôi có thể vểnh lên tận trời nhé, sớm muộn gì cũng suy thận mà chết!”