Không có phản ứng gì sao?
Cô ấy không hề lưu luyến hắn một chút nào sao?
Trong đôi con ngươi đen láy của Tần Thiên Lâm hiện lên một tia đau đớn, chỉ lướt qua trong giây lát.
Không ngờ người chui giữa ngàn khóm hoa cũng không để dính một chiếc lá như hắn lại có ngày phải dừng chân vì một đóa tường vi đầy gai. Càng châm chọc hơn là đóa tường vi này từng bị hắn coi thường, thậm chí tàn phá...
Ánh mắt Đàm Hi nhìn hắn rõ ràng là chán ghét, sâu bên trong càng là sự căm hận giống như hắn là một thứ rác rưởi không thuận mắt nổi.
Tần Thiên Lâm không hiểu tại sao một cô gái nói không yêu là có thể không yêu. Trước kia, mỗi lần Đàm Hi nhìn hắn đều có ánh sáng trong đáy mắt, nhưng giờ thì lại toàn là hờ hững.
Có câu lòng dạ của loài sói lạnh lùng như sắt thép, chỉ sợ trái tim của cô gái này còn cứng rắn và lạnh lùng hơn sắt thép gấp trăm lần!
“... Thiên Lâm, anh đồng ý không?”
“Cái gì?” Hắn tỉnh táo trở lại, đáng tiếc vẫn bỏ lỡ nửa câu đầu.
Nụ cười cứng đờ trên môi, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, Hề Đình nhắc lại một lần: “Chúng ta mua quá nhiều đồ, anh nghĩ có nên đánh thẳng xe tới đây hay không?”
Đây là muốn đuổi hắn đi sao?
Đàm Hi nhướn mày, cười như không cười.
“Được.” Nhìn cô ta một cái thật sâu, Tần Thiên Lâm liền xoay người rời đi.
Tính cách của Đàm Hi thế nào hắn chưa hiểu hết, nhưng hắn biết cô không phải là người dễ bắt nạt. Chỉ sợ tính toán của Hề Đình sẽ thất bại mà thôi...
Còn nữa, nếu tiếp tục dây dưa cũng chẳng chiếm được sắc mặt gì tốt, cô ấy vốn ghét hắn sẵn rồi, Tần Thiên Lâm tạm thời vẫn không muốn sa vào tình trạng lành làm gáo, vỡ làm môi.
Bởi vậy, hắn lựa chọn rời đi cực kỳ lý trí.
Nếu Hề Đình đã cho hắn một bậc thang thì hắn cứ thuận thế mà leo xuống thôi. Tần Thiên Lâm tự nhắc mình, cứ từ từ mà tới, không thể lại có bất kỳ bước đi sai lầm nào nữa.
Không ngờ, hình tượng của hắn trong lòng Đàm Hi đã sớm bị tổn hại đến mức không thể nào chữa trị như thế.
Có nỗ lực thêm mấy thì cũng sẽ uổng công mà thôi.
Nhìn theo bóng dáng của người đàn ông rời đi rồi, Hề Đình mới thu lại ánh mắt, vẻ dịu dàng như nước nháy mắt liền biến thành gió bão chứa đầy dao nhọn, bổ thẳng về phía Đàm Hi.
Đáng tiếc, hiệu quả chẳng được bao nhiêu, giống như... không đủ uy lực vậy?
Rốt cuộc thì Đàm Hi vẫn cứ cười, còn cực kỳ xán lạn.
Hề Đình hận không thể xông lên, xé rách khuôn mặt kia của cô! Mấy năm không gặp, thiếu nữ yếu đuối lúc trước đã trở thành một người chẳng thua gì ác ma, mà sức hấp dẫn của bản thân cũng tăng lên, ngay cả Tần Thiên Lâm cũng...
Nói lại thấy châm chọc, người đàn ông mà cô ta tự cho rằng đã nắm được trong lòng bàn tay thực ra đã sớm thoát dây cương, để lại cho cô ta một bóng dáng không thể lạnh nhạt hơn.
Hiện giờ muốn cứu vãn thì lại thấy vô cùng gian nan.
Nực cười nhất là Hề Đình luôn cho rằng mình có hỏa nhãn kim tinh, nhìn người đâu vào đấy, kết quả lại coi miếng ngọc là tảng đá. Năm đó sao cô ta lại có thể cho rằng Tần Thiên Lâm chỉ là một sinh viên nghèo không có giá trị gì như thế chứ?
Tần gia ở thủ đô, một trong năm gia tộc tài phiệt, cậu Hai Tần...
Sớm biết như thế, hà tất gì cô ta phải bỏ gần tìm xa chứ?
Thế nên, sau sự ra đi dứt khoát của Cố Hoài Sâm, cô ta không hề do dự mà đi tìm Tần Thiên Lâm. Đương nhiên không phải chạy tới trước mặt hắn cầu xin được nối lại tình xưa mà cô ta chỉ vận dụng một chút thủ đoạn, chế tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ đầy mỹ lệ trong quán bar của một đôi tình nhân cũ, cũng lợi dụng cơn say, thành công bò lên giường của Tần Thiên Lâm.
Rất nhanh, hai người liền ở chung với nhau.
Nói đúng ra là cô ta vào ở trong căn phòng mà Tần Thiên Lâm sắp xếp, trở thành một đóa hoa trong bộ sưu tập của hắn.
Nhưng loại quan hệ này không hề khiến Hề Đình thấy thỏa mãn, phải biết rằng, cô ta từng là bạn gái danh chính ngôn thuận của hắn, hiện giờ không có danh chính ngôn thuận, không có hứa hẹn, ngoại trừ tiền bạc và vật chất ra thì không có chuyện tình cảm, điều này làm cho cô ta cảm thấy chẳng khác nào được bao dưỡng cả.
Nếu Đàm Hi biết cô ta đang nghĩ gì trong đầu thì nhất định sẽ cười lạnh rồi hỏi lại: Chẳng lẽ không phải cô đang được bao dưỡng à?
Công việc, người yêu, cơ hội bộc lộ tài năng trong giới hội họa nước nhà... chẳng còn gì. Hiện giờ, chỉ có thể túm lấy một Tần Thiên Lâm này mà thôi! Thế nên, cô ta sẽ tuyệt đối không cho bất kỳ ai phá hỏng kế hoạch của mình, bao gồm cả Đàm Hi.
“Đứng lại!” Thấy cô định đi, Hề Đình cất cao giọng nói tràn ngập sắc bén của mình.
“Có việc gì à?” So với vẻ mất khống chế của cô ta thì Đàm Hi lại cực kỳ thong dong, nhàn hạ.
Nhưng dáng vẻ này của cô lại càng làm cho Hề Đình hận nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là một người thô lỗ không gì sánh bằng mà lại có thể làm bộ làm tịch đến mức này.
“Đàm Hi, cô hại tôi mất công việc tôi còn chưa tính toán, giờ còn muốn dụ dỗ cả Tần Thiên Lâm à?”
“Ơ này, cô Hề, tôi đến lạy trí tưởng tượng của cô luôn rồi đấy. Đầu tiên, cô là người chủ động từ chức, tôi kề dao lên cổ ép cô phải làm thế sao? Tiếp theo, làm ơn tỉnh táo lại đi, người sáng suốt đều nhìn ra là Tần Thiên Lâm muốn cứu vãn lại chuyện của chúng tôi, tôi chỉ cần ngoắc ngón tay một cái là có thể gọi anh ta tới rồi. Dưới tình huống như thế, cô cảm thấy tôi còn cần dụ dỗ gì anh ta à?”
“Cô biết rồi sao?” Sắc mặt người phụ nữ lập tức thay đổi.
“Ồ, nếu ý cô là chuyện Tần Thiên Lâm muốn cứu vãn chuyện của chúng tôi thì tôi biết rõ đấy.”
“Đàm Hi, rốt cuộc cô muốn gì hả?” Không ngờ cô ta lại biết... Nhưng chính vì như thế, cô ta giả ngu rõ ràng là có mục đích không Advertisement
tốt đẹp gì, còn có tâm tư khác! Tự hiểu ra điều này, Hề Đình thấy da đầu mình run lên, một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Nếu Đàm Hi có ý định vờn Tần Thiên Lâm chỉ vì muốn cho cô ta một đòn trí mạng vào thời khắc cuối cùng, vậy thì...
Hề Đình không dám tiếp tục tưởng tượng nữa. Cô ta đã bị Cố Hoài Sâm đá một lần, tuyệt đối không thể lại có lần thứ hai.
“Tôi cảnh cáo cô, thu hồi ngay những ý định đó đi, bởi vì... tôi tuyệt đối sẽ không để cô thực hiện được!”
Nói xong lời tàn nhẫn kia, Hề Đình còn tưởng Đàm Hi sẽ tỏ ra kiêng kị ít nhiều, nhưng Đàm Hi vẫn cứ cười cợt, nửa người dựa vào thân xe, khoanh tay trước ngực, làm ra dáng vẻ dù bận vẫn ung dung, ý cười ngập tràn trong mắt như thể đang nhìn một tên hề nhảy nhót trước mặt vậy.
“Báu vật trong mắt cô chưa chắc đã là cái đinh gỉ gì trong mắt người khác, giống như mắt chó chỉ nhìn thấy phân vậy, người thì không ăn đâu.”
Hề Đình tức đến nỗi mặt mày xanh mét, Đàm Hi lại dám mắng cô ta là chó, mắng Tần Thiên Lâm là phân sao?!
“Cách ví von này của tôi vẫn đúng đấy chứ?” Đàm Hi mỉm cười vui vẻ.
“Lạt mềm buộc chặt sao? Bỡn cợt Thiên Lâm như chẳng có giá trị gì, đây là sách lược mới của cô à?” Hề Đình cười lạnh, “Khuyên cô mau từ bỏ cái suy nghĩ này đi!”
“Ồ, xem ra cô thật sự không hiểu tiếng người rồi.”
“...”
Sắc mặt Đàm Hi trầm xuống, tiến lên nửa bước, ánh mắt sáng quắc nhìn cô ta: “Không cần phải phòng bị tôi, dù sao thì đàn ông tệ bạc, đàn bà ti tiện ở bên nhau là một đôi hiếm có khó tìm trên thế gian này rồi, tôi không đành lòng chia rẽ đâu. Ồ, còn nữa, xin hỏi cô đang dùng thân phận gì để hỏi tội tôi thế hả? Bạn gái? Tình nhân?”
Hề Đình mím chặt môi, sắc mặt lập tức trắng bệch... từng chữ như găm vào tim!
Đến tận lúc này rồi, cô ta mới nhận ra, Đàm Hi ngoan ngoãn dịu dàng thật sự không còn nữa, thiếu nữ trước mặt cô ta đây thật sự là do ác ma chuyển thế.
Không cho cô ta thời gian phản ứng lại, Đàm Hi tiếp tục nói: “Thế nên, cô đừng có nói với tôi bằng cái giọng điệu đó nữa, bởi vì, cô - không - có - tư - cách!”
Nói xong liền kéo cửa xe ra, ngồi lên, nổ máy rời đi.
Hề Đình vẫn chết sững ra tại chỗ, Đàm Hi hạ cửa xe xuống, giẫm mạnh chân ga, “Chó ngoan không chắn đường, làm ơn tránh ra đi!”
“...”
Lái xe vào trong khu chung cư, Đàm Hi vừa đi vừa hát, ngón tay gõ nhịp trên vô lăng.
“Cô Đàm đã về rồi.” Cậu bảo vệ Tiểu Trần thò đầu ra chào hỏi với cô.
“Hi~ Chào buổi chiều nhé!”
Tiểu Trần bị nụ cười xinh đẹp của thiếu nữ làm cho lóa mắt, động tác cũng sửng sốt, xem ra hôm nay tâm tình của cô Đàm không tồi.
“Anh nâng rào chắn lên giùm tôi với.”
“A? Ồ, xin lỗi, xin lỗi...” Lập tức hoàn hồn.
Đàm Hi về nhà, mở cửa. Trong nhà lf một mảnh trống vắng, y như lúc cô rời đi, Lục Chinh vẫn chưa về.
Xách đồ nấu ăn vào bếp, xử lý sạch những thứ cần xử lý, cái gì nên bỏ tủ lạnh thì bỏ vào tủ lạnh. Vì để an toàn, trước khi bắt tay vào nấu ăn cô còn lên mạng tra cách chế biến nữa.
Chuẩn bị hết thảy xong rồi, đầu bếp Đàm online.
Lúc ướp thịt băm, Đàm Hi mới nhận ra đã hết nước tương rồi, đưa tay nhìn giờ, năm giờ mười lăm phút, lúc này chắc Lục Chinh cũng chuẩn bị tan tầm rồi.
Rửa sạch tay, đi ra phòng khách cầm điện thoại lên và gọi đi.
Sau một lúc lâu, đầu bên kia mới chuyển máy.
“A Chinh, anh đang bận à?”
“Ừ.”
Đàm Hi hơi khựng lại, cũng không nói lời thừa mà đi thẳng vào vấn đề: “Lúc về thì thuận tiện ghé vào cửa hàng tiện ích mua một chai tương nhé.”
“Ừ.”
“Vậy được rồi, không có gì nữa đâu, bye~”
“Khoan đã.”
Hả?
“Khụ khụ... Tương non hay tương già?”
“Éc...” Cô cũng không biết, trong thực đơn chỉ nói là nước tương, “Hay là cứ mua cả hai loại đi?”
“Được.”
Kết thúc trò chuyện, Đàm Hi tiếp tục sự nghiệp nấu nướng, không ngờ, cuộc nói chuyện kéo dài chưa tới một phút của cô và Lục Chinh đã khiến cho từng vị giám đốc trong phòng họp phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Đúng thế, Lục Chinh đang họp.
Khi nghe thấy anh hỏi câu “Tương non hay tương già”, tất cả mọi người đều nghi ngờ liệu có phải tai mình bị ảo giác rồi không.
Lục Tổng... ở nhà kiểu này thật quá huyền huyễn. Phải biết rằng cái danh xưng “Nhị gia máu lạnh”, “Diêm Vương mặt lạnh” không phải nói cho có.
Có điều, Lục Chinh giữa một đống củi gạo mắm muối cũng không hề mất đi sức hút, ngược lại còn làm cho người ta có cảm giác thân thiết hơn.
Trước kia anh chỉ là một vị thần ở tít trên cao, hiện giờ bọn họ lại có thể chạm được vào tận góc áo, cảm giác này... quá mức kỳ diệu.