Cố Hoài Sâm xua tay, “Không sao.”
Trên mặt nhẹ nhàng như không.
Mặc dù đau nhưng cũng không thể nói ra được.
Tiễn Cố Hoài Sâm đi, Đàm Hi lại chạy hai vòng quanh sân vận động rồi mới về ký túc xá.
Cô biết, trạng thái của bản thân có vấn đề.
Có giống thế nào cũng không thể là người đó được.
Nhưng có một số cảm xúc không phải cô muốn khống chế là có thể khống chế được.
…
Vừa lái xe ra khỏi cổng trường, điện thoại đã reo vang.
Bờ môi còn đang cười nhạt của Cố Hoài Sâm còn chưa hạ xuống đã trực tiếp mở tai nghe: “A lô.”
“A Sâm, em đây.”
Ý cười chợt thu lại, “Tiểu Đình, không phải em đi ăn với bạn sao, nhanh thế à?”
“Vâng, chỉ nói mấy câu cô ấy đã đi rồi, anh đến nhà hàng đồ tây Thánh Uy đón em được không?”
Trầm ngâm giây lát, “… Ừ.”
Mở định vị, ở ngay gần đây, chỉ chừng mười phút đồng hồ đến nơi.
Hề Đình đứng ở cửa nhà hàng, gió đêm thổi bay mái tóc, cô ta vô thức giơ tay ra vén tóc ra sau tai.
“Cô gái, đi một mình sao?” Chàng trai trẻ mặc bộ vest đi giày da tiến lên, cười phong lưu.
Hề Đình nhướng mày, không muốn nói.
“Có muốn cùng anh đi ăn đêm, rồi đưa em về nhà không?” Cậu ấm chỉ vào chiếc siêu xe màu xanh ở phía sau.
“Xin lỗi, tôi không có hứng.”
“Xì, giả bộ thanh cao cái gì chứ? Vừa nhìn đã biết không phải là gái trinh rồi…” Hùng hùng hổ hổ đi xa.
Trên mặt Hề Đình không hiện lên cảm xúc gì, nhưng tay đã nắm chặt lại thành nắm đấm.
Đột nhiên, trước mắt sáng bừng lên, miệng mỉm cười rạng rỡ.
Xe chậm rãi dừng lại hẳn trước mặt, Cố Hoài Sâm đi đến bên cạnh cô ta: “Bạn em đâu rồi?”
“Có việc bận nên đi trước rồi.”
Anh ta cởϊ áσ khoác ngoài tự tay khoác lên vai cô ta, “Đi thôi.”
“Vâng.”
Ngồi lên xe, Hề Đình nghiêng đầu nhìn anh, “Anh ở gần đây à?”
“Ừ, anh vừa đi ra khỏi trường học.”
“Anh vào đại học T à?” Âm điệu bất giác cao vọt lên.
Cố Hoài Sâm quỷ dị liếc nhìn cô ta, “Có vấn đề gì à?”
“Không… Em thấy thương anh vì đã đợi bao nhiêu lâu như vậy…”
Cố Hoài Sâm ngẩn người, chợt bật cười, nhưng không lên tiếng nữa.
“Anh ăn tối chưa?” Hề Đình âm thầm toát mồ hôi, nguy hiểm quá…
“Ừ.”
Người phụ nữ nhíu mày, có hơi ngạc nhiên.
“Lúc trước anh ăn ở căng tin trường rồi.” Anh ta giải thích.
“Có hợp khẩu vị không?”
Người đàn ông không biết nghĩ đến gì đó, nụ cười lại đậm hơn đôi chút, “Cũng được.”
Hề Đình mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cụ thể ra sao không nói được thành lời.
Khi hai người quay về chung cư đã là bảy giờ tối, quãng đường không dài, chỉ tắc đường một lúc.
“Vào xem đi, xem còn chỗ nào cần sửa không.” Cố Hoài Sâm mở cửa ra, dắt tay cô gái vào nhà.
Chung cư đơn một phòng ngủ, một phòng khách, bài trí tinh tế, môi trường xung quanh cũng tốt, quan trọng là rất gần đại học T, thuận tiện cho Hề Đình đi làm.
“Đẹp lắm, cảm ơn anh, A Sâm.” Chủ động đặt một nụ hôn lên môi anh ta.
Người đàn ông khựng lại, lập tức chuyển khách thành chủ.
Trong cơn triền miên, Hề Đình giơ tay ra cởi cúc áo sơ mi anh ta ra, thuận thế thăm dò bên trong, vuốt ve, kɧıêυ ҡɧí©ɧ, vô cùng phơi phới.
Cố Hoài Sâm đẩy cô ta ra, “Đừng nghịch nữa…”
Cố bình phục lại hơi thở.
“A Sâm, tối nay anh đừng đi nữa, ở lại cùng em được không?” Đôi mắt cô gái lộ vẻ cầu khẩn, đôi mắt long lanh sóng nước.
“Tiểu Đình, sáng mai anh còn có cuộc họp…”
Cô gái cắn môi, ấm ức nhìn anh ta, ẩn giấu một tia mê hoặc.
Thực ra, sau khi cô ta về nước, thời gian hai người ở bên nhau không nhiều, Cố Hoài Sâm chạy liên tục từ công ty đến nhà rồi lại từ nhà đến công ty, trong lòng cô ta không phải không có oán thán, nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống.
Cô ta không muốn vì chuyện nhỏ này lại khiến hai người nảy sinh khoảng cách.
“A Sâm, chúng ta đã rất lâu không…” Cắn môi, e thẹn vừa đủ.
Cố Hoài Sâm khẽ cười, giơ tay ra ấn nhẹ lên chóp mũi cô gái, “Thì ra là em đói bụng rồi.”
“Đáng ghét!” Tâm trạng Hề Đình khẽ xao động nhưng biểu cảm trên gương mặt lại như thể chỉ mong có một cái lỗ nào đó để chui vào.
“Có phải là lần đầu tiên đâu, sao lại còn xấu hổ như lúc trước thế này?”
Hề Đình vùi đầu vào trong lòng người đàn ông, “Anh đừng nói nữa…”
Cố Hoài Sâm ngứa ngáy trong lòng, bế cô ta lên, đi vào trong phòng ngủ, “Được, hôm nay anh không đi nữa, cho em ăn một lần no luôn.”
Cô gái nhướng môi lên, sự đắc ý hiện lên nhanh chóng rồi biến mất.
Trong khoảnh khắc hoan ái triền miên, đầu óc Cố Hoài Sâm trống rỗng, không tự chủ được thốt ra một từ đơn, “Hề…”
“A Sâm, em đây…” Cô gái trong lòng ngọt ngào tràn lan, nghĩ lại những lời chất vấn của Đàm Hi, cô ta cười lạnh trong lòng.
Cố Hoài Sâm là vậy, Tần Thiên Lâm chẳng phải cũng như vậy hay sao?
Cả đời này, chỉ e Đàm Hi đã được định sẵn sẽ phải yêu đơn phương, so với yêu mà không có được, việc cô ta phải chịu hai cái tát thì có là gì?
Hề Đình đắc ý trong lòng, nụ cười trên mặt càng thêm lẳиɠ ɭơ, động tác cũng ngày càng phối hợp, ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ.
Sau cơn hoan ái, Hề Đình trần nửa người dựa vào lòng người đàn ông, đôi mắt trong trẻo long lanh.
Giống như một đóa hoa kiều diễm vừa được tưới tắm.
“A Sâm, vừa rồi em nghe thấy anh nói đó.”
“Hả?”
“Anh đã gọi tên em, không, nói chính xác, có lẽ là họ của em.”
“Hề…” Khoảnh khắc thốt ra từ đó, sắc mặt người đàn ông chợt thay đổi, huyết dịch toàn thân như thể ngưng tụ lại.
Hề?
Hay là, Hi?
Sao lại thế chứ…
Trong lòng người đàn ông nổi lên sự kinh hãi.
“A Sâm? A Sâm?”
“… Hả?”
“Anh sao thế? Không sao chứ?”
“Anh đi tắm đã.” Vén mạnh chăn lên, bước chân vội vã.
Hề Đình một tay chống cằm, lộ ra cổ tay trắng tuyết, thì ra, anh ấy cũng biết xấu hổ sao?
Trong lòng vừa ấm áp lại ngọt ngào.
…
Đàm Hi vừa bước chân vào ký túc xá, Hàn Sóc đã xông vào phòng ngay đằng sau, trên đầu là mái tóc sặc sỡ giống như ổ gà nhuộm màu, tay áo vén lên một bên, vắt ngang trên cổ, vừa đi vừa lắc lư.
“Lại thay đổi phong cách rồi à?” Đàm Hi hất cằm, mắt nhìn đánh giá.
“Mẹ kiếp! Ông đây vì cậu vào sinh ra tử, cậu còn dám nói mát nữa hả?”
Câu gào thét này khiến An An đang nghe điện thoại trên ban công và tiểu công trúa đang ở trong WC đều bị kinh động, nhanh chóng vây lại xem.
“A Sóc, sao cậu lại biến thành thế này?”
“Cái đó…” Tiểu công trúa nuốt nước bọt, “Không phải là cậu lại đánh nhau với người ta nữa đấy chứ?”
“Đệch! Nói ra lại thấy điên tiết!” Cây đàn guitar đeo trên lưng được đặt xuống, hùng hổ ngồi xuống, còn nhân tiện trừng mắt lườm Đàm Hi một cái.
Đàm Hi không hiểu ra sao.
Thì ra, Hàn Sóc đang cùng mấy người bạn trong ban nhạc tập hát trong trung tâm hoạt động sinh viên, sau đó một đám người ở hội nhảy múa đường phố đến.
Người cầm đầu là một nam một nữ, nam tên là Ngô Thiêm, danh xưng là bá vương trường học, sinh viên năm hai khoa kỹ thuật tài chính, bình thường cũng thích dễu võ giương oai, dương dương đắc ý.
Nữ sinh là bạn gái mới của hắn, tên là Hứa Tuệ Tuệ, hoa khôi mới của khoa phát thanh truyền hình.
Hai người vừa vào đã định cướp sân khấu, Hàn Sóc đương nhiên không chịu, mấy người bạn trong ban nhạc cũng đều ủng hộ cô.
“Ngô Thiêm đúng không? Thế nào là đến trước đến sau, anh có hiểu không hả?” Tính cách Hàn Sóc vốn không sợ trời sợ đất, lập tức đối đầu với Ngô Thiêm, hếch cằm lên, đôi mắt lộ vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Dù sao thì biểu cảm đó nhìn thế nào cũng có vẻ vô cùng ngứa đòn.
“Đó là anh Thiêm đấy! Con đàn bà thối tha giữ mồm miệng sạch sẽ vào!” Một con chó săn sủa điên cuồng.
“Mày gọi ai là con đàn bà thối tha hả? Tao là bà cô mày đấy!” Câu này là học theo tư thế vô lại của Đàm Hi.
“Mày!” Chó săn giận dữ, lập tức muốn động thủ nhưng bị Hứa Tuệ Tuệ kịp thời chặn lại.
Lúc này Hàn Sóc mới chú ý đến người phụ nữ đứng bên cạnh bá vương trường học.
Trang phục hở rốn, tóc đuôi ngựa buộc cao, chiếc váy bó sát bao quanh cái mông xinh căng tròn để lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, trang điểm tinh tế, nhưng đáng tiếc mặt mày quá sắc bén, gần như khắc nghiệt.
“Nghe nói, tên cậu là Hàn Sóc?”
“Ừ đấy, thế thì sao?”
“Cậu ở chung phòng với mấy người tên Đàm Hi, An An gì đó đúng không?”
Hàn Sóc trừng mắt cảnh giác, lùi lại nửa bước, “Cậu muốn làm gì?”
“Xem ra, tôi nói đúng rồi, đúng là các cậu là bạn cùng phòng.”
“Tôi là bạn cùng phòng với ai thì liên quan qué gì đến cậu? Cậu quan tâm đến nhiều chuyện quá rồi đấy, còn nhiều lời hơn cả mấy bà thím ngày ngày ra sân vận động tập thể dục!”
“Nói chuyện với chị dâu tao cho tử tế vào!” Lại một con chó săn xông ra.
“Tốt lắm…” Hứa Tuệ Tuệ gật đầu, nhưng nụ cười có chút âm u, “Đánh nó cho tao!”
Chó săn bốn mắt nhìn nhau.
Hứa Tuệ Tuệ quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, đôi mắt ngấn lệ, giống như đóa hoa lê bị mưa to xối xả trút xuống trong cơn mưa bụi, “Anh Thiêm…”
“Còn ngẩn ra đấy làm gì? Không nghe thấy chị dâu căn dặn chúng mày à? Lên hết cho tao!”
Bên này Hàn Sóc cũng không phải là kẻ ăn chay, hai bên lập tức xông lên động thủ.
“Cho nên, cuối cùng các cậu đánh thắng rồi à?” Đàm Hi đung đưa đôi chân dài.
Hàn Sóc nghẹn lại.
“Xong, chắc chắn là thua rồi.”
“Đàm Hi! Con mẹ cậu ăn nói kiểu gì thế hả? Tớ vì cậu nên mới biến thành thế này, cậu còn đứng xem trò như thể người ngoài à?”
“Bởi vì tớ sao?”
“Hứa Tuệ Tuệ rõ ràng là tìm cậu và An An gây sự, cậu nói xem, sao các cậu lại đi trêu chọc chúng rồi hả?”
“Hứa Tuệ Tuệ?” Đàm Hi nhướng mày, quay sang nhìn An An, “Cậu có ấn tượng không?”
An đại mỹ nhân lắc đầu.
“Các cậu không quen biết thật à?”
“Không quen.”
“Không có ấn tượng.”
Hàn Sóc ôm đầu, “Tớ đã tạo nghiệt gì thế này, số khổ quá đi mất…”
Khóe miệng Đàm Hi co giật.
“Mấy anh chị em ban nhạc của tớ đều bị đánh, lần này lỗ to rồi!”
Tiểu công trúa nãy giờ vẫn không lên tiếng, giống như đang trầm tư điều gì, đột nhiên, đôi mắt sáng lên, “A Sóc, vừa rồi cậu nói cô ta tên gì ấy nhỉ?”
“Hứa Tuệ Tuệ.”
“Tớ nhớ ra rồi!” Hai bàn tay vỗ bốp một cái. “Trên bài post bình chọn hoa khôi trường có cô ta, ở ngay sau cậu và An An, nhưng so về số người bình chọn và độ nổi tiếng đều không bằng được so với hai cậu, tớ thấy nhiều khả năng là đố kỵ rồi!”
Hàn Sóc cắn răng, nắm đấm cuộn lại, “Con nhỏ này quá độc ác! Tao nhổ!”
“Cậu nhổ thì có tác dụng gì? Phải nhổ được lên mặt nó mới đã.” Đàm Hi nhếch mép, cực kỳ lưu manh.
“Tớ muốn chứ!” Nhưng không có cái lá gan ấy…
Hàn Sóc lấy cái ống tay áo trên cổ kéo xuống, “Ôi, quần áo mới mua tuần trước, tốn mất hơn một trăm của tớ…”
“Giỏi lắm!”
“Cậu giỏi thì cậu lên đi! Người ta có bá vương trường học làm bảo vệ, ra khỏi cửa là có người đi theo, chỉ có mấy đứa nhãi nhép như chúng ta chỉ hai ba chiêu là bị bẻ gãy chân tay luôn rồi!”
“Cô ta có người, chẳng lẽ chúng ta không thể có người được à?” Đàm Hi nhướng mày, vẻ mặt sâu xa khó hiểu.
Hàn Sóc và tiểu công trúa chưa hiểu lắm, nhưng An đại mỹ nhân đã lĩnh ngộ ra được.
Đàm Hi nhìn cô, “Có muốn đánh lại không?”
“Được thôi.” Nhẹ nhàng bâng quơ.
Nhẹ đến mức giống như trả lời câu hỏi “Tối nay chúng ta ăn cá được chứ? —— Được”.
Đàm Hi âm thầm líu lưỡi, nhìn xem, phúc hắc mà vẫn còn giấu giếm sâu như vậy được!
Thật không ngờ An An cậu lại là người như vậy…
Nhưng, sao cô lại cảm thấy đáng yêu nhỉ?
An đại mỹ nhân nhìn cô nháy mắt, hai người nhìn nhau cười, hiểu rõ trong lòng.
“Tớ nói này, hai người các cậu đừng có tỏ vẻ bí hiểm nữa đi! Có cách gì thì nói ra nghe coi, dù sao thì tớ cũng không nuốt được cục giận này đâu đấy!”
Tiểu công trúa gật đầu phụ họa: “Tớ cũng không nuốt được!”
Đàm Hi liếc nhìn cô bạn, “Đi qua bên kia, đừng có làm loạn, ở đây riêng cậu là không có quyền phát ngôn nhất!”
“Dựa vào cái gì chứ?”
“Đầu tiên, người bị đánh không phải là cậu; hơn nữa, Hứa Tuệ Tuệ không có ý nhằm vào cậu; cuối cùng, cái thân thể này của cậu không chịu đánh được cũng không chịu được ngã, cậu nên qua bên kia đợi đi thì hơn!”
“A Sóc bị đánh, phòng 406 của chúng ta mất hết thể diện rồi! Chuyện này liên quan đến vinh dự của tập thể, làm sao tớ có thể bàng quan đứng nhìn được đây?”
Tiểu công trúa nói có lý lẽ, có chứng cớ.
“Được.” Đàm Hi vỗ nhịp, “Cậu đi theo cũng được, nhỡ chẳng may xảy ra chuyện đổ máu thì đừng có nửa đêm gặp ác mộng la hét không ngủ được đấy.”
“Đổ… đổ máu á?” Tiểu công trúa lắp bắp, “Các cậu không định… gϊếŧ người ta luôn đấy chứ?”
Đàm Hi và An An nhìn nhau.
“Đừng mà! Chuyện làm gì to đến mức ấy, không… đến nỗi thế chứ? Gϊếŧ người là phạm pháp đấy!” Tiểu công trúa gấp gáp đến độ đầu đầy mồ hôi.
“Dao Dao, sao cậu lại có thể đáng yêu như vậy chứ?”An An giơ tay ra nhéo lên gương mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô.
Đàm Hi bắt chước làm theo, “Thật là đáng yêu!”
Hàn Sóc đang định giơ tay ra, nhưng hai bên má người ta đều đã bị nhéo đỏ rồi, cô có chút không nhẫn tâm, đành mở miệng nói: “Kawaii… (đáng yêu quá!)”
Sau đó… không có sau đó nữa.
“Hức, các cậu ức hϊếp người khác…” Tiểu công trúa giậm chân xuống đất, giống như cái bánh bao trắng trẻo, trên dưới trái phải trước sau đều bị bắt nạt, căng phồng ra ấm ức.
Hàn Sóc nghiêm mặt đi đến trước mặt Đàm Hi, “Chị, chị chính là chị ruột của em, có thể nghĩ cách khiến chúng đền tiền được không? Nhạc cụ của mấy người bạn em đều không hề rẻ đâu.”
“Cố gắng hết sức.”
“He he… biết ngay là chị rất tốt mà!”
Nói xong, dán chặt lên người cô, bị Đàm Hi đẩy ra không chút nể tình.
“Cậu ghê quá rồi đấy! Giữa thanh thiên bạch nhật thế này, bị người ta nhìn thấy không tốt đâu, tớ không muốn bị người ta nói tớ là les đâu đấy.”
Hàn Sóc: “…”
An An đi đến, giơ tay vuốt mái tóc dài, tư thế phiêu dật thoát tục, “Cậu gọi người hay là tớ gọi?”
Đàm Hi nhướng mày, quả nhiên, An đại mỹ nhân không phải là ngọn đèn cạn dầu!
“Cậu có thể gọi được cái này?” Đàm Hi dựng ngón tay cái, sau đó lại đổi thành ngón út, “Hay là cái này?”
An An dựng ngón tay cái.
Đàm Hi lắc đầu, “Gϊếŧ gà không cần dao mổ bò, cho chúng một bài học là được rồi, nếu to chuyện quá thì không hay đâu.”
“Được, vậy nghe theo cậu.”
Đàm Hi cười, ý tứ sâu xa…