Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 95.2

Vừa mở miệng, anh chàng đẹp trai biến thành người đàn ông thô lỗ! Không thể đùa như thế được đâu.

“Phì Tử đυ.ng đổ bàn của cô, sau đó liền cô đập thằng kia à?” Người đàn ông chỉ vào tên đang nằm dưới đất với cái đầu đầm đìa máu tươi, sau đó nhẹ nhàng nhổ ra một ngụm nước bọt.

Đệch!

Tởm chết đi được!

“OK, để tôi giải thích một lần!” Đàm Hi chỉ vào người nằm dưới đất, dời tầm mắt, thật sự không còn can đảm để nhìn đống nước bọt trên mặt hắn ta, “Bởi vì thằng khốn này không nói gì mà đã chạy theo vung gậy,“ Sau đó chuyển sang hướng của tên béo, “Mới khiến cho con heo có thân hình cực khủng này đυ.ng đổ bàn của tôi, hại tôi không thể ăn được xiên thịt dê cuối cùng. Cũng như có câu, oan có đầu nợ có chủ, lần theo nguồn gốc, tôi không đập hắn thì đập ai?!”

Ân Hoán: “…”

Tập thể quần chúng: “…”

“Hả? Thì ra người đẹp không phải vì cứu tôi…”

Cảm thấy bị tổn thương, tên béo như muốn suy sụp, thì ra từ đầu đến cuối hắn còn không bằng một xiên thịt dê?

“Có thể thả tôi đi chưa, đại ca?” Đàm Hi nhún vai, bày ra bộ dạng, “Tôi đã rất phối hợp, tôi rất thành thật“.

Cô thích trai đẹp nhưng trai đẹp thích khạc nhổ bừa bãi thì… hờ hờ… quả thật không dám ngó đến.

“Mẹ nó, vì một xiên thịt dê á?”

Đàm Hi vỗ đùi, “Mẹ nó, đúng là vì một xiên thịt dê đấy!”

Nhìn không quen chứ gì? Nhưng bà đây thích!

Chân mày khẽ động, dùng ngón tay trực tiếp dập tắt đầu thuốc, nhếch môi cười, “Nếu đã hại cô mất đi một xiên thịt, vậy tôi sẽ đền lại cho cô, gấp mười lần, thế nào?”

“Hả?”

“Một trăm lần?”

“…” Cô cũng phải có bụng nuốt xuống mới được.

“Không đánh không quen biết, tốt xấu gì cũng từng lăn lộn với nhau một hồi, thôi thì kết bạn đi?”

“Kết bạn thế nào?” Đàm Hi cảm thấy khá hứng thú.

Nếu đứng trước mặt cô là một tên xấu xí, không cần nghi ngờ, chắc chắn cô sẽ xoay người bỏ đi, không quay đầu lại, nhưng bây giờ rõ ràng là không phải!

Mỹ nam khuynh thành, tuy có hơi thô tục một chút nhưng vẫn đủ phong cách đàn ông, cực kỳ menly…

Nói cho cùng, vẫn là bị trai đẹp mê hoặc mà thôi!

Ân Hoán ra hiệu với đàn em, không biết từ đâu lấy ra được hai cái chén sứ, rót đầy ắp.

Một chén bia, một chén rượu trắng.

Ân Hoán cầm lấy chén rượu trắng, Đàm Hi nhướng mày, đứng im tại chỗ.

“Đứng ngơ ra đó làm gì? Đừng nói với tôi là ngay cả một chén bia mà cô cũng không xử được nhé?”

Chỉ do dự trong một khoảnh khắc, tầm mắt lướt qua những ánh mắt cổ vũ của quần chúng, trong lòng Đàm Hi dâng lên một trận nóng bỏng, dường như mọi sự đối xử lạnh lùng và ủy khuất nhận được từ nhà họ Tần và Lục Chinh sau khi sống lại tới nay đều tiêu tan hết, chỉ còn lại sự nóng bỏng sôi sục!

Chén cụng chén, vang lên tiếng kêu giòn tan, “Cạn!”

Ngẩng đầu, uống cạn.

“Sảng khoái!”

Quần chúng vây lại, mỗi người một câu, tranh nhau nói.

“Người đẹp, có ngại nói tên không?”

“Người đẹp cái quần, gọi Chị ĐàmĐàm!”

“Chị ĐàmĐàm! Tiểu đệ là A Phi.”

“….”

“Chị Đàm! Chị Đàm! Lúc nãy sao chị xuống tay được thế ạ? Không sợ sao? Liệu về nhà có gặp ác mộng không?”

“Cầm chai bia, bộp một tiếng, sợ cái quần! Chỉ có chị Đàm của các người là ác mộng của người khác, hiểu không?”

“He he… hiểu rồi!”



“Chị, có phải chị đã từng tập võ không? Sao em thấy chị giống như tốt nghiệp từ trường quân đội thế? Tay chân vô cùng nhanh nhẹn…”

“Có luyện qua thuật phòng sói, am hiểu nhất về chiêu đá trứng, có muốn thử không?”

….

“Chị, trâu bò!”

“Tất nhiên.”



“Chị, chị thích đánh nhau hả?”

“Cũng bình thường.”



“Chị, chị là nữ thần của em!”

“Có mắt nhìn đấy!”



“Chị, chị là chị ruột của em.”

“Ngoan~”



“Chị, sau này chúng ta đi ăn xiên nướng nữa nhé, có thể rủ chị không?”

“Ai trả tiền?”

“Anh Hoán.”

“Đệch, cút đi! Chút vốn liếng của anh mày sớm muộn cũng bị mày đυ.c khoét hết!” Trai đẹp nghiến răng nghiến lợi.

Sau một hồi chào hỏi, chú Lâm và thím béo lặng lẽ thu dọn tàn cuộc, Phì Tử dẫn theo vài anh em dọn dẹp giúp.

Đợi đến khi dọn gần xong, Phì Tử đỡ hai vợ chồng đến trước mặt Ân Hoán.

“Chú, đây là đại ca của cháu. Hôm nay, may nhờ anh ấy ra tay nên mới khống chế được thằng khốn Ngụy Cương kia!”

“Cảm ơn! Cảm ơn!” Lâm Tường Bân liên tục chắp tay.

Ân Hoán thấy hơi khó xử, dường như không quen với việc người khác mang ơn hắn, tùy tiện đáp lời, “Chuyện nhỏ, không cần phải như thế.”

Giọng điệu rất gượng gạo.

Lâm Tường Bân tỏ vẻ lo lắng, cứ sợ vị đại ca này sẽ cảm thấy không hài lòng.

Phì Tử thấy thế bèn trấn an: “Chú, chú đừng nghĩ quá nhiều, anh Hoán không phải loại người hay so đo. Sau này Ngụy Cương sẽ không dám đến quấy rầy hai người nữa!”

“Vậy thì chú yên tâm rồi…” Hôm nay đúng thật đã khiến ông sợ không nhẹ.

“Nhân lúc trên bếp còn lửa, nguyên liệu sẵn có, mọi người đừng đi vội, ăn ít đồ đã!” Thím béo rất biết cách làm người, dùng nụ cười nhiệt tình chào hỏi mọi người, trên mặt đã không còn nỗi khủng hoảng khi bị đè vào chảo dầu nữa.

Hơn mười người ngồi đầy mấy cái bàn lớn, Đàm Hi đi sau cùng, tận mắt nhìn thấy thím béo đạp một cái vào cái gã đang hôn mê bất tỉnh kia, sau đó nghiến mạnh đế giày.

“Chiên bà chứ gì? Đập chết cha tên khốn nhà mày! Đạp chết “hàng” của mày!”

Đàm Hi cạn lời.

“Con gái, cháu qua đạp thử xem? Cũng khá là mềm…”

Đàm Hi: “…”

“Thật đó! Không lừa cháu đâu!” Thím béo rất nghiêm túc.

“Ợ… không cần đâu ạ!”

Sau khi đã đạp đủ, thím béo thu chân lại, hai tay chống eo thở dốc, “Cháu nói xem, chảy nhiều máu như vậy có chết không?”

Đàm Hi hờ hờ, bây giờ bà mới biết hắn ta sẽ chết à?!

“Như vậy đi, chúng ta khiêng hắn qua bên kia đường, sau đó gọi 120, sống hay chết đành phải xem vận may của hắn thôi.”

“Cách này hay! Con gái, cháu thật thông minh!”

“Hờ hờ…”

“Cười cũng rất xinh.”

“…” Câm nín toàn tập.

Đợi khoảng mười lăm phút, loáng thoáng nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu, Đàm Hi và thím béo nhìn nhau, đều hiểu ý trong mắt đối phương cả.

Cùng lúc đó, Lâm Tường Bân đã nấu xong đồ, tắt bếp, dọn ra đĩa, gào lên….

“Vợ ơi! Lên món nào!”

“Đến đây, đến đây, hét gì mà hét!”

Đàm Hi bị một đám người mời ngồi kế bên Ân Hoán, mặt mày ngơ ngác, “Làm gì?”

“Chị, tối nay chị thật uy phong, tuyệt đối có tư cách ngồi cùng với anh Hoán!”

“Trời, chỉ là dùng chai bia đập người ta, vậy mà cũng gọi là uy phong? Mẹ kiếp, không có tiền đồ gì hết!” Đàm Hi trợn mắt khinh thường.

Phì Tử cũng không tức giận, xoa xoa tay, cười đầy nịnh nọt, “Nói thế nào thì chị cũng đã cứu mạng em, tuy em không bằng được với xiên thịt kia… dù sao, đây không phải là trọng điểm, chị ngồi ở đây là đúng rồi!”

“Chị, chỗ này bình thường có rất nhiều người muốn ngồi nhưng không được đâu đấy, chị là người phụ nữ đầu tiên ngoại trừ chị dâu ra!”

“Chờ chút! Chị dâu?”

“Đúng thế, hôm nay chị ấy không đến, lần sau sẽ giới thiệu hai người với nhau!”

Ân Hoán ném một chai bia qua, “Mẹ nó, ai kêu mày nhiều chuyện.” Nhưng trong mắt lại xuất hiện sự ấm áp.

Phì Tử đón lấy vững vàng, vừa nhìn là biết chuyện này là chuyện thường xuyên xảy ra.

Đàm Hi kéo ghế, “Vậy thì tôi không từ chối nữa.”

Trong lòng vô cùng tò mò, cô “chị dâu” kia rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại có thể chịu đựng được một đóa hoa kỳ lạ “bên ngoài dát vàng bên trong thối nát”, vừa mở miệng thì chỉ có những lời tục tĩu như Ân Hoán đây?

Cô gái này là thần, đáng để kết bạn.

Ân Hoán đột nhiên mở lời, “Sẽ có cơ hội…” Không nhìn Đàm Hi, chỉ cúi đầu lo ăn thịt, ngẩng đầu uống bia, từng câu chửi thề nối tiếp nhau không ngừng, mỗi câu mỗi kiểu.

Đàm Hi lựa chọn “go die”.

Lâm Tường Bân bước ra từ trong bếp, mời bia từng người, lau nước mắt, nói một đống lời cảm ơn, kết quả liền bị vợ của ông ấy đẩy ra.

“Đi, xào thêm vài món.” Sau đó cười híp mắt nâng ly, “Mọi người cứ uống thoải mái, thím đây mời hết! Ly này xin cảm ơn các anh em, thím xin cạn trước.” Dứt lời ngẩng đầu uống hết vào bụng.

Không khí vui vẻ, men say ngà ngà.

Tất cả mọi thứ ở trước mắt khiến Đàm Hi có một loại cảm giác quen thuộc xa xưa, nhớ lúc đó, cô và đám bạn của mình cũng nâng ly rượu quậy tưng bừng, phải uống đến nôn ra mới chịu ngừng lại.

Vừa hồi tưởng, bèn không nhịn được uống thêm vài ly, suýt chút nữa còn không đứng lên nổi.

“Anh Hoán, chị Đàm say rồi, làm sao đây?” Phì Tử quýnh lên, đây là ân nhân cứu mạng của hắn đấy!

Một bàn tay chặt đến, “Mẹ kiếp, có cậu mới say đấy! Tửu lượng của bà đây là thế này…” Cô nàng nào đó giơ ngón tay cái lên.

Ân Hoán cũng uống không ít, bước chân hơi lảo đảo, ngã về phía trước, l*иg ngực đυ.ng phải sống mũi của Đàm Hi.

“Đệch! Có tường!” Cô giơ tay lên cào, Ân Hoát hít mạnh, ôm cổ.

Chảy máu rồi.

“Mẹ kiếp! Đồ đàn bà điên! Tìm một chiếc taxi rồi vứt cô ta vào đó, để cô ta tự đọc địa chỉ.”

“Lỡ lạc thì sao?”

“Đáng đời!”

Phì Tử lúng túng.

A Phi vỗ vai hắn, “Anh Hoán uống say rồi, đừng tưởng thật. Tôi thấy chị Đàm vẫn có ý thức, không say lắm, cậu cứ ở đây hóng gió với chị ấy, đợi tỉnh rượu rồi, chị ấy tự biết phải làm thế nào.”

“Còn anh Hoán…”

“Tôi gọi điện thoại bảo chị dâu đến đón.”

“Được.”

Sắp xếp xong xuôi, chia nhau hành động.

Gió lạnh thổi qua, Đàm Hi tỉnh táo lại rất nhanh, vẫy được một chiếc xe taxi.

“Béo à, đừng tiễn nữa, về tắm rửa nghỉ ngơi đi, chị đi trước đây.”

“Vâng ạ!”

“Thay tôi cảm ơn sự chiêu đãi của chú và thím của cậu, bye bye nhé ~.”

“Bye bye!”

Đàm Hi ngồi lên xe, ợ một hơi, suýt nữa xây xẩm mặt mày.

“Đi đến biệt thự Bán Sơn…”

Lúc xe chạy ra khỏi đầu đường, tài xế đột nhiên thắng gấp, dưới ánh đèn, chỉ trông thấy một người phụ nữ rẽ vào.

Đàm Hi đang buồn ngủ nên cũng không chú ý nhìn, ánh mắt chợt lóe, chỉ biết người đó có một mái tóc dài, bay bay trong gió…

Đột nhiên thấy hơi ớn lạnh.

“Đi mau!”



Khi Sầm Uất Nhiên tìm được Ân Hoán, hắn đang ngồi xổm dưới một gốc cây hòe, nôn thốc nôn tháo.

A Phi gọi một tiếng “chị dâu nhỏ” xong thì biết điều rời đi.

Gió đêm thổi nhẹ, cuốn bay đuôi tóc dài xõa ngang eo của cô gái, lượn lờ uyển chuyển, duyên dáng yêu kiều.

Cô giơ tay ra vỗ nhẹ vào lưng người đàn ông, giúp hắn thuận khí, sau đó lấy một tờ khăn giấy từ trong túi ra, đưa tới.

Ân Hoán nhận lấy, đột nhiên dừng lại nửa chừng, sau đó lại ngồi xuống, bắt đầu một lượt nôn mới.

Một lúc sau mới ngừng lại.

“Nói uống ít thôi, có bao giờ anh chịu nghe đâu? Uống, uống, uống, say chết anh đi cho rồi!

“Đàn bà con gái thì hiểu cái quái gì!”

Sầm Uất Nhiên bực đến bật cười, “Vâng, tôi không hiểu, mẹ nó, có anh là hiểu nhất!”

“Ôi! Vợ giận rồi à?” Ôm lấy chiếc eo thon, vừa sờ vừa nhéo.

“Bớt động tay động chân đi, hôi chết đi được!”

“Đã chửi tục rồi còn nói không giận?” Nhướng mày cười, “Còn nữa, không phải em thích dáng vẻ anh như vậy sao?”

“Đồ không biết xấu hổ.”

“Có phía dưới là được, phía trên có hay không cũng chẳng sao.”

“Ở ngoài đường thì ít nói mấy thứ tào lao kia dùm em!” Cô gái tỏ vẻ cảnh cáo.

“Ít giả vờ thôi! Nói, hôm qua có làm em sướиɠ không?”

“Ân Hoán, anh có tin em…” Ánh mắt ngừng lại ở cổ của hắn, bỗng nhiên trở nên lạnh đi.

“Hôm nay lại đánh nhau với người ta hả?” Giống như đang hỏi vu vơ.

Người đàn ông “ừ” một tiếng, dĩ nhiên không cảm thấy có gì, đàn ông đánh nhau thì có làm sao chứ?

“Nam hay nữ?”

“Ông đây không bao giờ đánh phụ nữ!”

“Vậy anh nói cho em, vết thương này là sao?”

“Vết thương gì?”

Sầm Uất Nhiên cười lạnh, ấn vào bên cổ hắn.

“Ôi! Em định mưu sát chồng à?”

“Nói đi, tự thú sẽ được khoan hồng.” Vừa nhìn vết thương là biết vết cào do phụ nữ để lại.

Ân Hoán cau mày, nghiêm túc kỳ lại, “Anh không thích em như thế!”

“Thế nào?”

“Hung hăng đe dọa.”

Sầm Uất Nhiên nhìn anh ta, “Cho nên anh không định nói chứ gì?”

“Nhiên Nhiên, em không thể tin anh sao? Anh đây không chơi đàn bà!”

“Ai biết được anh có chơi hay không.”

“Mẹ kiếp, em nói lại một lần nữa xem.” Người đàn ông như bị châm thuốc nổ, sự cuồng bạo tích tụ vào đáy mắt.

“Ai biết được anh có… ưm!”

“Cái ông đây có chính là cách khiến em ngậm miệng lại, he he…

Cường đạo!

“Còn nhúc nhích thì có tin anh thịt em ngay tại đây không?!”

“Buông… ưm!”

Cọ nhẹ một cách hạ lưu, “To không? Hay chúng ta thử một lần? Anh đảm bảo, chỉ một lần…”

Thổ phỉ!



Lúc Đàm Hi về đến biệt thự cũng không tính là quá muộn, sảng khoái trả tiền xe, lại lấy ra 50 tệ trả cho Lưu Toàn.

Khi bước vào cửa, Lục Thảo đang nằm trên ghế sofa đắp mặt nạ, tivi thì đang chiếu một bộ phim truyền hình gia đình máu chó vào khung giờ 8 giờ, Tần Thiên Mỹ thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, gọt táo.

Hai người không hẹn mà cũng nhìn qua, lại không hẹn mà cùng cau mày.

“Đứng lại!” Lục Thảo xé mặt nạ, ngồi dậy, vẻ mặt lạnh lùng.

“Gọi con ạ?” Đàm Hi chỉ vào mũi mình.

“Ngoài cô ra thì còn người khác à?”

“Thiên Mỹ không phải người sao?”

Lục Thảo: “…”