Diệt Nhân

Chương 69: Chạm Trán

Đường Lưu Vũ đưa Tô Đồng đến bệ phóng vũ khí xong còn cẩn thận đưa chiến giáp của mình cho nàng, kích hoạt chức năng tàng hình để đảm bảo an toàn. Tên lửa và đạn năng lượng của bệ phóng đang dần tiêu hao hết nhưng các người máy nhỏ vẫn còn rất sung túc. Chúng tự kích hoạt một vùng từ trường ngăn cản các đòn tấn công đáp trả từ máy bay và pháo tầm xa của quân lính, trong thời gian ngắn hẳn là không có việc gì. Đường Lưu Vũ cẩn thận thiết lập thêm cơ chế nếu tình hình không ổn bệ phóng sẽ quay trở lại hình dạng xe ban đầu, mở ra chức năng tàng hình đưa Tô Đồng rời đi trước. Nàng chỉ là nhà khoa học chân yếu tay mềm, có lưu lại cũng không giúp được gì.

Sắp xếp xong cho Tô Đồng, Đường Lưu Vũ lập tức bắt lấy một con người máy, cầm lấy ống phóng tên lửa cỡ nhỏ còn hơn mười quả rồi biến nó thành một chiếc xe trượt để dùng tạm. Hắn không có chiến giáp hỗ trợ, dùng thứ này quay lại sẽ tiết kiệm thời gian hơn. Đường Lưu Vũ vẫn nhớ nam nhân tên Mạch Thượng kia biếи ŧɦái đến mức nào, dù Vân Lam tỏ ra rất tự tin nhưng cẩn thận thì vẫn tốt hơn. Hơn nữa Vân Lam vốn có thể rời đi từ sớm, còn lưu lại là để giải quyết chuyện cá nhân của Đường Lưu Vũ, sao hắn có thể đặt hết mọi thứ lên người nàng.

Quá trình quay lại cũng tương đối gian nan. Đường Lưu Vũ bị quân lính tấn công trên suốt dọc đường đi. Hắn dùng hết mười quả tên lửa trên khẩu súng cướp được từ người máy, sau đó bắn thêm ba phát đạn của Thiểm Thước cùng rất nhiều vũ khí phụ trợ như bom xung chấn và bom tê liệt mới đẩy lui được đối phương. Lần này một phần suy đoán của đám người Tư Cẩn Ngôn đã được chứng thực. Đường Lưu Vũ tận mắt nhìn thấy đạn pháo cũng như năng lực của quân địch đánh lên người mình nhưng không tạo thành bất kỳ vết thương nào. Đổi lại y phục của Đường Lưu Vũ liên tục bị xé nát, đến mức chiếc áo giáp phụ trợ có năng lực tự tái tạo cũng không theo kịp. Bất đắc dĩ, Đường Lưu Vũ từ bỏ việc thử giới hạn của bản thân, tăng cường né tránh cũng như phản công lại đối thủ.

Vất vả mất một hồi lâu, súng phóng tên lửa và vũ khí phụ trợ đều đã tiêu hao gần như sạch sẽ, sau cùng Đường Lưu Vũ cũng đã đến nơi. Sau lưng hắn là một đám quân lính đang đuổi theo, đối phương không dám áp sát, chỉ sử dụng vũ khí tấn công tầm xa hoặc các loại năng lực thiên về khống chế từ dây leo cho đến lưới nhện, điện gây tê liệt…Đường Lưu Vũ tránh né chật vật. Trên người hắn ngoài súng ngắn Thiểm Thước, song đao Hồng Nhật Lam Nhật thì chỉ còn lại một quả bom trọng lực và một quả phản không. Đây là thứ dùng để đối phó với Mạch Thượng, tuyệt đối không thể lãng phí.

Xuyên qua làng khói bụi mù mịt sau trận công kích mà Vân Lam vừa tạo ra, Đường Lưu Vũ tạm thời cắt đuôi được đám quân lính đang đuổi theo sát phía sau. Giác quan của hắn không quá mạnh, chỉ còn cách dùng đồng hồ trên tay cố gắng liên lạc với Vân Lam nhưng không được hồi đáp. Di chuyển trong mờ hồ, Đường Lưu Vũ phát hiện một bóng đen ẩn sau những làn khói kia. Chỉ dựa vào dáng người đã biết đó không phải là Vân Lam, vậy thì chắc chắn là kẻ thù. Kẻ thù ở đây, Vân Lam lại không liên lạc được…Nội tâm Đường Lưu Vũ trầm xuống, điều mà hắn lo lắng nhất dường như đã xảy ra.

Không cần đợi khói bụi tán đi, nam nhân với giác quan siêu cường đã nhận ra Đường Lưu Vũ. Hắn cất tiếng nói ồm ồm pha lẫn sự vui mừng:

- Quả nhiên ngươi vẫn chưa chết. Tốc độ và sức mạnh không ấn tượng lắm nhưng kỹ thuật rất tốt, lại thành công sống sót dưới một quyền của ta, vừa rồi còn vượt qua vô số quân lính xông vào đến tận đây. Ngươi hẳn là có một kỹ năng phòng ngự siêu cường, ví dụ như thân thể bất hoại nổi danh phòng ngự mạnh mẽ bậc nhất trong các năng lực có thể thức tỉnh được.

Đường Lưu Vũ nhận ra âm thanh này, còn ai khác ngoài tên quái vật kia nữa? Nếu hắn ở đây và Vân Lam thì biến mất, vậy chỉ có một khả năng duy nhất…Đường Lưu Vũ trầm giọng, không bộc lộ quá nhiều cảm xúc nhưng có thể nghe ra sự phẫn nộ của hắn:

- Vân Lam đang ở đâu?

Mạch Thượng bật cười:

- Nàng gọi là Vân Lam sao? Một đối thủ rất mạnh, ta sẽ ghi nhớ cái tên này. Ngươi có thể tìm quanh đây, biết đâu sẽ nhặt được mảnh vụn thi thể của nàng.

Đáp lại Mạch Thượng là một viên đạn năng lượng của Thiểm Thước. Tiếc rằng Mạch Thượng có tốc độ vượt xa Đường Lưu Vũ. Hắn chỉ cần thấy động tác nâng súng đã phóng sang một bên. Đạn năng lượng chạm vào mặt đất lập tức tạo thành một vụ nổ lớn, thậm chí còn mạnh hơn tên lửa cỡ nhỏ. Đây là uy lực chân chính của Thiểm Thước, một trong những vũ khí loại nhỏ mạnh nhất Chu Bác từng tạo ra.

Mạch Thượng khẽ lắc đầu:

- Vũ khí rất mạnh, nhưng nằm trong tay một kẻ vô dụng thì cũng chẳng khác gì rác rưởi.

Lời này vừa dứt, Mạch Thượng đã lướt đến bên cạnh Đường Lưu Vũ, một quyền nhắm thẳng vào đầu. Đã biết Đường Lưu Vũ có năng lực phòng ngự cực mạnh, Mạch Thượng lựa chọn tấn công vào vị trí yếu hại nhắm gây sát thương mạnh hơn. Một quyền này khiến cả người Đường Lưu Vũ đập thẳng xuống mặt đất dưới chân tạo thành một cái hố sâu. Dù cặp bao tay của Mạch Thượng đã cạn kiệt năng lượng, chỉ còn dùng cho việc chữa thương thì sức mạnh và năng lực của hắn vẫn vô cùng đáng sợ.

Mạch đòn đắc thủ, Mạch Thượng không lập tức tấn công tiếp một chợt lách người sang một bên. Một viên đạn năng lượng lướt qua ngực hắn, lưu lại một vết thương cháy xém. Đường Lưu Vũ đã bị đất đá che phủ nên Mạch Thượng không đoán trước được động tác của đối thủ, phản xạ siêu cường cũng chỉ vừa đủ để hắn lách người tránh đạn chứ không kịp nhảy sang một bên như trước.

Từ dưới hố sâu, Đường Lưu Vũ cắm song đao vào mặt đất, phối hợp cả tay và chân dùng lực nhảy thẳng lên. Một quyền vừa rồi của Mạch Thượng cũng không đủ làm Đường Lưu Vũ bị thương, nhưng đầu óc của hắn đã có chút mơ hồ. Dù sao cơ quan nội tạng cũng không thể cứng rắn như da thịt bên ngoài. Có khả năng chấn động từ một quyền vừa rồi đã tác động đến não bộ của hắn.

Còn may lúc này khói bụi do trận oanh tạc khi nãy đã gần tán đi hết. Mạch Thượng cũng truyền tin thông báo cho quân lính không được tiếp cận khu vực này. Đường Lưu Vũ đã nhìn rõ được đối thủ, sẽ không còn bị tấn công bất ngờ như vừa rồi. Ít nhất là hắn nghĩ như vậy.

Mạch Thượng lại tiếp tục công kích, Đường Lưu Vũ vung song đao lên đón đỡ. Đã từng ăn quả đắng bởi Hồng Nhật và Lam Nhật, Mạch Thượng biết mình tuyệt đối không được để hai thanh đao này đánh trúng. Ngược lại, Đường Lưu Vũ cũng nhận ra Mạch Thượng đã có sự thay đổi phong cách chiến đấu, không còn cuồng dã trực tiếp như trước, thay vào đó biến hóa nhiều hơn. Mạch Thượng càng biến hóa, Đường Lưu Vũ càng khó dự đoán hành động của đối phương. Tốc độ và phản xạ của hắn vốn đã không theo kịp, nay còn không dự đoán được…Kết quả không khó đoán, qua vài đòn tấn công cơ bản, Đường Lưu Vũ tiếp tục nhận một quyền vào giữa ngực, cả người bị đánh bay về phía một trong những tòa nhà ít ỏi còn sót lại sau trận oanh tạc của Vân Lam.

Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy.