Diệt Nhân

Chương 47: Giấc mơ

Đường Lưu Vũ vẫn chưa nói vào trọng tâm nhưng cả ba người đã nín thở lắng nghe, bao gồm cả Vân Lam. Dù nàng luôn tỏ ra bình thản nhưng cũng chỉ là một thiếu nữ mới mười bảy tuổi, chút tính cách tò mò vẫn phải có.

- Từ sau khi được nhận về, ta vẫn thường xuyên có những giấc mơ kỳ lạ. Ta mơ thấy mình xuất hiện tại một vùng hỗn mang, xung quanh chỉ thấy một vùng không gian bất ổn. Ta thấy những sinh vật khổng lồ, thân thể tỏa ra hào quang vạn trượng hướng về phía mình hú hét thứ ngôn ngữ kỳ lạ nào đó. Đối diện với chúng là một màn đêm tối tăm đến rợn người. Bên trong màn đêm kia ẩn hiện những đôi mặt hung ác. Ta nâng tay lên, những sinh vật trong bóng tối kia đều bị xóa bỏ, các sinh vật khổng lồ kia chưa kịp vui mừng thì cũng đã vỡ tan theo. Không gian xung quanh ta sụp đổ, vạn vật tịch diệt khiến ta bừng tỉnh.

- Ngoài giấc mơ đáng sợ kia, đôi khi ta còn mơ thấy mình được trở về ngôi làng trên núi. Ta thấy mình mất khống chế, dùng một ngón tay liền xóa bỏ sự tồn tại của tất cả. Những giấc mơ này lặp đi lặp lại nhiều lần, đến mức ta không dám ngủ nữa, để rồi nhận ra rằng mình không cần ngủ. Sau đó ta thử nhịn ăn, nhịn uống, tắm nước lạnh trong mùa đông, sau cùng quen thuộc với tất cả chúng. Ta chỉ nghĩ đơn giản rằng thể chất của mình tốt hơn người bình thường, có thể sống trong các điều kiện khắc nghiệt một thời gian dài mà không cần nghỉ ngơi.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, không trao đổi bằng lời mà dùng đồng hồ truyền tin. Cố Dạ là kẻ nhanh nhất:

- Các ngươi cảm thấy thế nào?

Tư Cẩn Ngôn đáp lại trên góc độ khoa học:

- Một loại ảo tưởng sinh ra do ám ảnh từ trong quá khứ.

Vân Lam bồi thêm:

- Người trong làng đều chết chỉ có một mình hắn sống, nội tâm sinh cảm giác tội lỗi, xuất hiện ảo tưởng trong giấc mơ.

- Chữa trị thế nào?

Tư Cẩn Ngôn tiếp tục đáp trên góc độ khoa học:

- Để hắn đối diện với hiện thực.

- Nhưng đây là giấc mơ đã ám ảnh nhiều năm…

- Chứng minh hắn không sở hữu sức mạnh hủy diệt.

- Ý hay.

Đường Lưu Vũ không biết ba tên kia đang cho rằng mình ảo tưởng. Đây là lần đầu tiên hắn chia sẻ bí mật của bản thân cho người khác. Sau một thời gian chung sống, Đường Lưu Vũ cảm thấy cả ba đều là những người đáng tin cậy. Hơn nữa sau khi nói ra hắn cảm thấy rất nhẹ nhõm. Đường Lưu Vũ chỉ mới mười bảy tuổi, để một đứa trẻ gánh vác một bí mật to lớn như vậy đến tận hiện tại cũng không dễ dàng gì.

Tư Cẩn Ngôn ho nhẹ một tiếng, cố gắng dùng giọng nghiêm túc:

- Chỉ dựa vào một giấc mơ thì có hơi…

Đường Lưu Vũ nhấn mạnh:

- Giấc mơ rất chân thật, ta cảm giác được mình đã nắm giữ sức mạnh kia trong tay. Đến khi tỉnh lại cảm giác đó vẫn vẹn nguyên như cũ.

Tư Cẩn Ngôn gật đầu:

- Sao chúng ta không thử một lần để xác minh?

Đường Lưu Vũ vội hỏi lại:

- Ngươi muốn xác minh như thế nào?

- Rất đơn giản, nguy hiểm sẽ khiến con người bộc lộ sức mạnh thật sự. Chúng ta có một hệ thống thực chiến với những người máy mạnh mẽ, dự định sau khi tất cả tiến hóa lần thứ hai mới thử đưa vào sử dụng. Đường Lưu Vũ, ngươi sẽ là người đầu tiên có được vinh hạnh sử dụng hệ thống này.

Đường Lưu Vũ méo mặt:

- Các ngươi lại muốn đem ta ra thử nghiệm?

Tư Cẩn Ngôn lập tức trầm giọng:

- Đường Lưu Vũ, chúng ta sẽ cố gắng hạn chế nguy hiểm hết mức có thể. Đây là cách duy nhất để người đánh thức sức mạnh ẩn sâu bên trong mình. Nó đã ám ảnh người trong từng giấc mơ kéo dài suốt nhiều năm, lẽ nào ngươi không muốn biết sức mạnh đó là gì sao?

Đường Lưu Vũ cau mày, cảm thấy Tư Cẩn Ngôn nói cũng có lý. Đây là bí mật mà hắn đã che giấu nhiều năm, đương nhiên cũng muốn làm rõ. Chỉ là không biết vì sao Đường Lưu Vũ lại có cảm giác bất an, tên Tư Cẩn Ngôn này…Hắn nhìn thẳng vào mắt Tư Cẩn Ngôn, cố tìm hiểu xem tên này có đang che giấu âm mưu gì hay không.

Bị Đường Lưu Vũ nhìn chằm chằm, Tư Cẩn Ngôn không khỏi giật mình. Lẽ nào mình đã bất cẩn để lộ gì đó khiến tên này nghi ngờ?

Đúng vào lúc này, Vân Lam đột nhiên đứng thẳng dậy nắm lấy tay Đường Lưu Vũ kéo đi. Hắn ngẩn ra mất một nhịp, muốn phản kháng nhưng chênh lệch sức mạnh quá lớn. Bị Vân Lam kéo lê đi, Đường Lưu Vũ bất đắc dĩ nói:

- Ngươi không sợ ta mất mạng trong đó sao?

- Sẽ không.

- Đây là thực chiến, không phải giả lập.

- Ta có thể mở ra không gian huyễn tưởng để cứu ngươi bất cứ lúc nào.

- Nhưng vẫn sẽ có nguy hiểm…

- Không nguy hiểm sao có thể kích phát sức mạnh thật sự của ngươi?

Đường Lưu Vũ ngẩn ra. Cũng đúng, mục đích của thực chiến là để Đường Lưu Vũ đối mặt với nguy hiểm thật sự, từ đó kích phát sức mạnh. Nếu biết trước không có nguy hiểm thì tiềm thức sẽ không sợ hãi. Nghe có vẻ rất hợp lý nhưng Đường Lưu Vũ vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, cụ thể ở đâu thì hắn chưa nghĩ ra được nên đành mặc cho Vân Lam kéo đi.

Bốn người cùng nhau đến chỗ Chu Bác. Sau khi nghe Cố Dạ đề nghị thì vị Chu thúc thúc này lập tức lên tiếng phản đối. Hệ thống vẫn chưa hoàn thiện, lỡ như trong lúc sử dùng xảy ra sai sót gì đó thì rất khó kiểm soát. Tư Cẩn Ngôn chủ động lôi kéo Chu Bác đến một góc, thì thầm to nhỏ suốt mười phút. Sau cùng Chu Bác thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ đưa cho hắn một tấm thẻ phòng.

Có được thứ mình muốn, cả bốn lại tiếp tục di chuyển. Sau gần năm phút, bốn người đứng trước một căn phòng lớn có cửa vào cao gần mười mét. Quét thẻ để mở cửa, bên trong là hàng chục người máy hình thể cao lớn, vũ trang đầy đủ, nhìn đâu cũng thấy vũ khí gϊếŧ người. Tư Cẩn Ngôn đi trước để kiểm tra, cuối cùng dừng lại trước một người máy màu tím đen được trang bị một lưỡi đao dài khoảng tám mét cùng một khẩu súng năng lượng rất lớn.

- Chọn cái này đi.

Đường Lưu Vũ méo mặt:

- Ngươi đang nói đùa?

Tư Cẩn Ngôn nhúng vai:

- Nếu ngươi không thích có thể chọn cái khác.

Đường Lưu Vũ đưa mắt nhìn quanh, căn phòng chứa đầy người máy hình thể cao lớn, cái mà Tư Cẩn Ngôn chọn nhìn qua rất đáng sợ nhưng lại là nhỏ nhất. Xem ra tên này cũng không đến mức tán tận lương tâm như Đường Lưu Vũ nhầm tưởng.

- Nhưng thứ này có phải hơi quá…

Tư Cẩn Ngôn đánh mắt ra hiệu, Vân Lam lập tức đẩy Đường Lưu Vũ đến vòng tròn màu đỏ nằm giữa căn phòng. Đèn tín hiệu phát sáng, thang máy lập tức khởi động, phần màu đỏ kia lập tức hạ xuống với tốc độ cực nhanh. Sau cơn choáng váng, Đường Lưu Vũ vỗ đầu vài cái, nhìn lại thì đã thấy mình đứng trong mộ căn phòng hình vuông rộng lớn có chiều dài mỗi cảnh lên đến vài ngàn mét. Độ cao của căn phòng này cũng rất đáng nể, ít nhất cũng đến vài trăm mét. Đường Lưu Vũ có cảm giác rằng chỉ riêng căn phòng chiến đấu này đã có diện tích tương đương với cả căn cứ bên trên.

Vài phút trôi qua, Đường Lưu Vũ nghe được âm thanh của Tư Cẩn Ngôn thông qua thiết bị liên lạc trên chiến giáp:

- Người máy đã sẵn sàng, ngươi có muốn bắt đầu luôn hay không?

Đường Lưu Vũ cười khổ:

- Nếu ta nói là chưa…

Hắn còn chưa nói hết câu đã nghe giọng của Vân Lam:

- Hắn đã sẵn sàng, bắt đầu đi.