[Nhiệm vụ hoàn thành, nhận được 5 vạn điểm công đức]
[Điểm công đức hiện có: 50000]
[Cảnh báo: Vì ngươi đã ra tay cứu rỗi nàng nên bây giờ ngươi đã trở thành người mà nàng tin tưởng nhất.
Nhưng theo chiều hướng ngược lại, nếu như ngươi lựa chọn bỏ rơi nàng như một kẻ tệ bạc, nàng sẽ trở thành một Lệ Quỷ đáng sợ nhất]
"Không có đâu nhé" Lý Thuần Quân tự nói trong lòng.
Xem xong, hắn cũng không để ý đến hệ thống nữa.
Tất cả những gì hắn muốn làm bây giờ chỉ đơn giản là dỗ dành cô bé này, cho đến khi nàng hoàn toàn nín khóc mà thôi.
"Nha đầu, từ nay về sau, ngươi liền gọi là Bạch Khiết đi...!Ta biết là ngươi đã từng bị vấy bẩn, cũng đã từng trở thành một tồn tại không sạch sẽ nhất...!Nhưng mà..."
Lý Thuần Quân hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Cái tên này sẽ là lời nhắc nhở mà ta dành cho ngươi"
"Sau khi chuộc hết lỗi lầm, ta sẽ đặc cách cho ngươi một cuộc đời mới, chặt đứt toàn bộ mọi nhân quả trước kia.
Đến khi đó...!Ngươi có quyền trở thành một nữ nhân thuần khiết nhất, cũng có thể sống theo cách mà ngươi đã từng mơ ước"
Lý Thuần Quân hoàn toàn không phải đang nói chơi.
Việc Thiên Đạo làm được, hắn cũng có thể làm được.
Chỉ là...!Lúc này hắn vẫn chưa đủ mạnh để có thể chứng minh những gì mình vừa nói.
Bất quá, kể cả vậy, khi đã đặt toàn bộ tín nhiệm lên đối phương, bất kể hắn có nói gì đi chăng nữa, cô bé bất hạnh kia đều sẽ tin sái cổ mà không có nửa điểm nghi ngờ.
Đứa bé vẫn sướt mướt khóc lớn, lệ nóng hoen mi không ngưng nghỉ, mãi đến tận sáng thì nàng mới chịu nguôi ngoai, linh hồn thể vô lực tựa đầu vào ngực Lý Thuần Quân mà thϊếp đi.
Mà Lý Thuần Quân thì đứng đơ trên đường từ rất lâu rồi, trong vô tình đã thu hút rất nhiều sự chút ý.
Và đến khi hắn lấy lại tinh thần, hắn đã bị vây quanh bởi một đám đông chật kín.
"..."
Thở dài, Lý Thuần Quân lặng lẽ lấy ra một ống sáo bằng ngọc bích, vừa đi vừa thổi một khúc...!Đơn giản là vì sau khi cứu rỗi đứa bé, trong lòng hắn đã sinh ra một chút cảm hứng.
Thi sĩ cùng nhạc sĩ khá giống nhau ở chỗ một khi đã có cảm hứng liền sẽ không nhịn được muốn thể hiện một chút.
Đó có thể là một bài thơ, và đó cũng có thể là một khuôn nhạc.
Bất kể là hay hay không hay, họ đều sẽ thể hiện ý tưởng của mình ra ngoài.
Ban đầu, mọi người còn cho rằng Lý Thuần Quân đang bị mộng du, một số khác lại cho rằng hắn bị tâm thần...!Cho đến khi hắn bắt đầu thổi nhạc, mọi người liền vô thức trẫm mình vào tiếng sáo ngân vang, bồi hồi thật lâu vẫn không cách nào tỉnh táo lại.
Tiếng sáo kia tuy nhẹ nhàng về mặt giai điệu nhưng lại mang theo nặng nề bi thương về mặt ý cảnh.
Thi thoảng lại cao lên ê ẩm tựa như tiếng khóc của một thiếu nữ, khi khác thì lại ngập tràn ấm áp cùng hi vọng, khiến cảm xúc mọi người lúc lên cao lúc xuống thấp, lòng thầm hô to tuyệt tác.
Tuy mỹ diệu, nhưng thanh âm kia cũng càng lúc càng đi xa.
Đến tận khi mọi người tỉnh táo lại, Lý Thuần Quân từ lúc nào đã đi đến chân trời...
Và cũng không biết có phải còn đang mê muội bởi tiếng sáo hay không, nhưng mọi người có thể nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ đang đi theo sau lưng nam nhân kia.
...
Nhiều ngày sau.
Sau khi rời khỏi thôn trấn kia, Lý Thuần Quân đã tìm đến một hoang mạc trông vô cùng hẻo lánh, bầu không khí cũng cực kì thiếu thốn sức sống, âm u và lạnh lẽo.
Mà lí do hắn tìm đến đây không phải vì muốn trốn khỏi tầm mắt của Lam Hồ Điệp, mà chỉ đơn giản là vì hắn nghe nói ở đây đang sắp sửa xuất hiện đại tạo hoá.
Bên cạnh hắn, Bạch Khiết trong trạng thái linh hồn thể mờ nhạt đang chậm rãi du động, tinh thần phấn khởi, nét mặt tươi cười như hoa nở.
Nàng không giống như những linh hồn bình thường mà đã trở thành quỷ hồn từ rất lâu rồi.
Thế nên, chỉ cần tránh đi khỏi ánh sáng mặt trời, nàng có thể đi lại tùy ý mà không cần sợ bị tan biến.
"Tối rồi, cần tìm một chỗ nghỉ ngơi tạm thời" Lý Thuần Quân ngẩng đầu nhìn trời một chút rồi vô thức run lên.
Chỗ hắn đang đứng là sa mạc nên sự chênh lệch về nhiệt độ giữa ngày và đêm là vô cùng lớn.
Vậy nên, hắn cảm thấy lạnh cũng không phải không có đạo lí, chỉ là...!nó vẫn vô lí đối với một tu sĩ.
"Không ổn, vì sao hàn khí lại nhiều như vậy?" Lý Thuần Quân cau mày, thầm cảm thấy chuyện này thật phiền phức: "Quả nhiên là nơi sẽ xuất hiện tạo hoá, thực sự quá tà môn"
"Thúc thúc, ở kia có một bộ lạc thì phải...!Chúng ta có thể tới đó ở nhờ hay không?" Bạch Khiết đột nhiên lên tiếng.
"Bộ lạc?"
Nghe vậy, Lý Thuần Quân liền vui vẻ.
Thay vì lang thang trong sa mạc, hắn cảm thấy đến ở nhờ dân bản địa còn tốt hơn nhiều.
Quan trọng nhất là hắn có thể học được rất nhiều thứ từ họ để đối phó với với sự khắc nghiệt của hoang mạc này.
Theo sự chỉ dẫn của Bạch Khiết, Lý Thuần Quân đã tìm đến được nơi cư ngụ của bộ lạc kia.
Nhưng khi đến nơi, hắn chợt nhận ra dường như bộ lạc này không được hiếu khách cho lắm.
Họ nói với nhau bằng tiếng bản địa nên Lý Thuần Quân nghe không hiểu gì.
Tất cả những hiểu biết của hắn đối với những người này chỉ đơn giản là những mũi giáo đang chĩa thẳng vào mặt hắn, mặt mày lăm lăm sát khí, cơ hồ chỉ thiếu chút nữa liền sẽ lao vào xiên chết hắn.
"..."
Bạch Khiết bị hù doạ, có chút sợ hãi nói: "Thúc thúc, chúng ta có nên chạy không?"
"Ngươi đã là quỷ hồn rồi thì còn sợ cái gì? Bọn hắn sẽ khó mà đả thương được ngươi, ngược lại là ta..." Lý Thuần Quân lông mi giật giật, thầm cảm thấy có gì đó không được ổn cho lắm.
"Uy, các vị, chúng ta có thể từ từ bàn bạc" Lý Thuần Quân rất cố gắng giao tiếp...!Nhưng bất kể là hắn có dùng ngôn ngữ gì, họ cũng đều tỏ thái độ thù địch với hắn.
Đúng lúc này, một cô bé có diện mạo rất đáng yêu bước ra khỏi đám đại hán, dùng một đôi mắt vô cùng sáng tỏ mà nhìn hắn.
Trông dáng vẻ, dường như nàng rất thích hắn chăng?
Lý Thuần Quân: "..."
Mô Phật, cái thuộc tính chết giẫm kia phát huy tác dụng rồi ư?
Nó thật sự tồn tại? Không phải bịp?
Bỏ...
Khụ, không được văng tục, bên cạnh đang có trẻ nhỏ.
Phía trước, cô bé kia duỗi ngón tay chỉ về phía Lý Thuần Quân, trong miệng liên tục nói ra điều gì đó, dường như là nàng đang cố gắng thuyết phục những người lớn kia.
Phải qua mất vài phút, địch ý từ những đại hán kia mới thuyên giảm đi một chút.
Nhưng ngay cả khi đã rời đi, họ vẫn còn nhìn hắn với một ánh mắt ngập tràn sự kiêng kị cùng dè chừng.
"Ca ca"
Lý Thuần Quân cả kinh nhìn cô bé: "???"
"Tiểu cô nương, ngươi biết nói ngôn ngữ của chúng ta?"
"Có" Cô bé tinh nghịch gật đầu, nói tiếp: "Xin lỗi ca ca, chúng ta tiếp đón không được thiện ý cho lắm, nhưng chuyện này cũng là bất đắc dĩ, mong ca ca lượng thứ"
Trông thì có vẻ chỉ mới bảy tám tuổi, thế nhưng cô bé lại vô cùng thông minh lanh lợi.
Thậm chí là cô bé còn có thể thông thạo hai thứ tiếng ấy trong khi chỉ mới sống có từng ấy năm trên đời.
"Ca ca, ngươi là người từ đâu tới? Ngươi cũng đến đây vì cơ duyên sao?" Cô bé thấp giọng hỏi.
Dường như là đang sợ người khác nghe được nên cô bé mới cố ý làm vậy.
"Có chuyện gì đã xảy ra rồi sao?" Lý Thuần Quân không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô bé mà còn hỏi ngược lại.
"Thời gian gần đây, một số phân bộ của tộc ta đã bị những kẻ ngoại lai ngoài kia hủy diệt" Cô bé nói: "Do vậy nên những người trong tộc ta mới hung dữ với ca ca như vậy...!Thật xin lỗi, nhưng mà ta biết ca ca là người tốt"
Ca ca? Người tốt?
Hai cái ghép lại, không sai biệt lắm sẽ trở thành Ta là ca ca tốt.
Lý Thuần Quân nghĩ tới đây, vầng trán rộng lập tức vã mồ hôi hột.
Tuy là được cái nội tại kia cứu một mạng, thế nhưng hắn lại cảm thấy cực kì không cam lòng...!Nói đúng hơn là hắn ghét cảm giác này.
"Đúng đúng, thúc thúc là người tốt, quả nhiên không chỉ mình ta nhận thức được điều này" Bạch Khiết cười hì hì, không chút keo kiệt lên tiếng tán dương, chỉ là...!Không ai nghe được ngoài Lý Thuần Quân.
Lý Thuần Quân: "..."
Dẹp đi, cái mác này ta gánh không nổi.
Nha đầu, đừng quên thúc thúc chính là người đã tự tay chém bay đầu ngươi đấy!
E hèm...!Thật ra đó cũng là bóng ma trong lòng hắn...!Nhưng ít ra, khi thấy Bạch Khiết có thể trở nên vui vẻ như thế này, phần tội lỗi trong hắn cũng được xoa dịu đi không ít.
"Ca ca, chắc là ngươi đã đói rồi đúng không? Ta dẫn ngươi đi ăn" Cô bé rất nhiệt tình kéo lấy tay hắn, giống như thể đôi bên đã thân thiết từ rất lâu rồi.
Lý Thuần Quân bị nàng kéo đến quảng trường, tự tay múc cho một bát cháo nóng hôi hổi.
Chỉ là, so với những gì hắn đã từng ăn, những thứ này thật không cách nào sánh bằng được.
Cháo thì mang hương vị rất nhợt nhạt.
Bánh mì thì vừa thô, vừa cứng như đá.
Hoa quả thì teo tóp, héo úa, hoàn toàn không có một chút hương vị nào.
Cô bé nhạy cảm phát giác ra biểu lộ của Lý Thuần Quân, có chút thất lạc nói: "Ca ca, nếu ngươi cảm thấy không ngon thì cứ thôi đi, ngươi hãy ăn phần của ta"
"Không cần, để ta tự nấu là được"
"A?"
Trước con mắt ngạc nhiên của cô bé cùng nhiều người khác, Lý Thuần Quân thuần thực từ trong không gian hệ thống lấy ra từng đống rau quả tươi sống bóng bẩy, từng lọ gia vị đậm đà thơm nồng, từng khúc thịt tươi được bảo quản kĩ càng, chỉ nhìn thôi là đã phát thèm.
Đối với các cư dân trong vùng hoang mạc này mà nói, những thứ đồ như vậy thật sự là vô cùng xa xỉ.
Tiếp theo, Lý Thuần Quân lại tiếp tục lấy ra một cái nồi lớn, đôi tay thoăn thoắt nhóm lửa, nêm gia vị, cho thịt cho rau vào rồi khuấy điều, định làm một nồi lẩu lớn giữa đêm khuya lạnh lẽo.
Một lúc sau, mùi thơm mê người lan toả trong không khí khiến người người ở đây đều phải chảy cả nước dãi.
Còn cô bé thì dùng sức kéo áo Lý Thuần Quân, vừa lau khoé miệng vừa nói: "Ca ca, ta ăn được không? Ta nhất định sẽ trả tiền mà!"
"Không cần trả, cứ ăn như tự nhiên là được...!Đây có thể xem như tiền ở nhờ của ta hôm nay"
Cô bé nghe vậy liền sáng mắt lên, miệng mồm liến thoắng phiên dịch lại cho mọi người.
Và khi mọi người đã hiểu ra tâm ý của Lý Thuần Quân, ai nấy cũng đều có chút líu lưỡi, thầm mắng to đồ xa xỉ!
Nhưng mà, mắng mỏ không có nghĩa là bọn hắn sẽ chê.
Đã đến lúc này rồi, liêm sỉ gì đó chỉ là thứ đáng vứt đi, no bụng, ăn ngon mới chính là vương đạo!
"Từ từ đã, còn nóng lắm, mọi người mau bình tĩnh lại..." Lý Thuần Quân khẽ lên tiếng can ngăn rồi lập tức lựa chọn từ bỏ.
Một nồi lớn, bóng nhẵn.
Lý Thuần Quân: "..."
Không cần cọ rửa mà vẫn sạch bóng là đây sao?.