“Ừ?” Tô Cận nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt đang ngơ ngác của cô gái nhỏ, “Đang suy nghĩ gì đó?”
Nơi trên mặt bị chạm vào có hơi nóng, Thích Nguyệt vội lấy lại tinh thần, nhanh chóng nhìn thoáng qua phong cảnh xa lạ ngoài xe, ấp úng nói, “Lời anh nói có ý gì? Cái gì mà nhà của chúng ta.”
Trong lòng cô mơ hồ có suy đoán, nhưng lại không dám chắc chắn.
Thần sắc Tô Cận bình thường, đối diện với ánh mắt mờ mịt của cô gái nhỏ, anh nói: “Chỗ chúng ta ở bây giờ chỉ là chỗ ở anh mua đại, lâu lâu mới về ở một hai lần, bây giờ anh muốn đưa em đi là nhà của chúng ta sau này.”
Thích Nguyệt nhìn sắc mặt nghiêm túc của anh, trong lòng đột nhiên căng thẳng, cô nghiêng mặt tránh đi ánh mắt nóng bỏng của anh, nhỏ giọng nói: “Em không muốn đi, đó là nhà của anh.”
Cô hiểu rõ ý của Tô Cận.
Bây giờ anh đưa cô đi là nhà của anh và vợ anh sau này.
Đây là nơi rất quan trọng, cô không muốn đi.
Thích Nguyệt ngước mắt nhìn anh, giọng kiên định nói: “Em không muốn đi với anh, nơi đó không phải là nhà của em.”
Đoán trước được cô gái nhỏ sẽ từ chối, Tô Cận không có phản ứng quá lớn, anh bình tĩnh nói: “Là nhà của chúng ta.”
“Không phải.” Thích Nguyệt trừng anh, “Đó chỉ là nhà của một mình anh, không phải em, anh mau đưa em về.”
Tô Cận nhìn sắc mặt tức giận của cô gái nhỏ, anh nghĩ, sao cô gái nhỏ mỗi lần đều phải cãi nhau với anh.
Trên tay truyền đến cảm giác đau đớn rất nhẹ, Tô Cận liếc nhìn, quả nhiên là lại bị cô gái nhỏ cào.
Trong lòng anh hơi thở dài, đã nhiều lần như vậy rồi, cô gái nhỏ vẫn không ngoan.
Bàn tay đặt trên eo cô hơi dùng sức, rất nhanh anh liền ôm cả người cô vào lòng.
Tô Cận cúi đầu, nhìn cô gái nhỏ mềm mại trong ngực mình, cảm thấy trong lòng nổi lên cảm giác thõa mãn không tên.
“Nguyệt Nguyệt,” Anh khẽ cắn chóp mũi cô một ngụm, giọng nói hơi nhỏ, sắc mặt cực kì trịnh trọng nói “Nơi đó sau này cũng sẽ là nhà của em, em là nữ chủ nhân duy nhất ở đó.”
Sắc mặt anh cực kì nghiêm túc, Thích Nguyệt bỗng khựng lại, đôi môi hơi run, đột nhiên không nói nên lời.
Tô Cận dùng sức ôm cô chặt hơn, “Anh biết bây giờ em vẫn chưa tiếp nhận anh, nhưng anh đang theo đuổi em, cho nên anh đi đâu em cũng phải đi theo.”
“Có ai lại theo đuổi con gái như vậy không?” Thích Nguyệt không được tự nhiên thầm nói,“Hừ, em còn chưa đồng ý đâu, mà anh đã ép em đi theo anh rồi.”
Nghe ra sự oán trách mềm mại trong giọng của cô, Tô Cận biết cô không tức giận.
Trong lòng dần thả lỏng, anh ôm mặt cô gái nhỏ dỗ dành: “Anh muốn theo đuổi em, nên hai chúng ta phải ở chung một chỗ mới có thể hiểu rõ đối phương hơn.”
Thích Nguyệt liếc mắt nhìn anh, hừ một tiếng, không nói chuyện nữa.
Bây giờ cho dù cô muốn đi về, Tô Cận chắc chắn sẽ không đồng ý.
Người đàn ông này ngoài mặt thì cái gì cũng đều nghe cô, nhưng đến cuối cùng, mọi chuyện phải dựa theo kết quả mà anh muốn.
“Đồ lưu manh, không biết xấu hổ.”
Thích Nguyệt vẫn là không nhịn được mắng ra tiếng, dùng sức nhéo anh.
Khóe miệng Tô Cận hơi cong lên, ôm cô càng chặt hơn.
Khi xe dừng lại, Thích Nguyệt mở cửa xuống xe, ngẩng đầu nhìn thoáng qua biệt thự trước mặt, bàn tay không được tự nhiên mà nắm chặt quần áo.
Căn biệt thự này không khác với nhà chính nhà họ Tô mà lần đầu tiên cô đến thủ đô nhìn thấy.
Ánh mắt Thích Nguyệt ngây ra.
Lần đầu tiên đến thủ đô, không biết sắp phải đối mặt với loại người nào, trong lòng cô khẩn trương bất an, trằn trọc khó ngủ.
Nhưng bây giờ còn chưa đến nửa năm, tâm tình cô đã hoàn toàn thay đổi.
Tô Cận đứng bên cạnh cô gái nhỏ, cô đang nhìn biệt thự, mà anh đang nhìn chằm chằm sườn mặt trắng nõn của cô, hoàn toàn không thể dời mắt.
Càng nhìn trong lòng anh càng ngứa.
Cô gái nhỏ sao lại xinh đẹp như vậy?
Anh thật sự không nhịn được, từ phía sau ôm cô vào lòng, hơi cong lưng, ghé vào bên tai cô nói nhỏ: “Nguyệt Nguyệt, em thật xinh đẹp.”
Thích Nguyệt vốn đang thất thần, đột nhiên bị anh ôm, đầu quả tim bỗng chốc run rẩy.
Bây giờ nghe giọng nói trầm thấp của anh, bên tai còn có hơi thở nóng rực phảng phất như có như không, cả người cô đều có chút mềm nhũn.
“Anh làm gì vậy?” Lỗ tai Thích Nguyệt nhiễm một tầng hồng nhạt, cô giãy giụa vài cái, “Sao anh lại ôm em, anh mau buông em ra.”
Cô gái nhỏ thơm mềm như vậy, Tô Cận căn bản không nỡ buông ra.
Nhìn chằm chằm lỗ tai nhỏ ửng đỏ trước mặt, anh bỗng trở nên căng thẳng, ép bản thân mình phải dời tầm mắt đi, trực tiếp bế cô gái nhỏ lên, đi vào biệt thự.
Thích Nguyệt mắng vài câu, nhưng Tô Cận hoàn toàn không có ý định thả cô xuống.
Dọc đường đi gặp không ít chú dì đang làm việc trong biệt thự, cô thẹn thùng cúi đầu, chôn mặt vào anh.
Tô Cận có thể rõ ràng cảm giác được khuôn mặt mềm mại của Thích Nguyệt.
Anh ổn định trái tim đang loạn nhịp của mình, ôm cô gái nhỏ vào phòng ngủ chính, đặt lên giường.
Vừa rời khỏi cái ôm của anh, Thích Nguyệt theo phản xạ đá anh một cái, muốn từ trên giường ngồi dậy.
Tô Cận nhẹ nhàng đè lại cô gái nhỏ, ngồi xổm xuống, ngang hàng với tầm mắt cô, “Nguyệt Nguyệt.”
“Anh kêu em làm gì.” Thích Nguyệt dùng sức đẩy anh.
Nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô gái nhỏ, cùng đôi môi hồng nhạt, những ý nghĩ bắt đầu xuất hiện trong đầu anh.
Tô Cận hôn một cái lên mặt cô gái nhỏ, lúc cô đang trừng lớn hai mắt, anh chậm rãi mở miệng: “Nguyệt Nguyệt, anh muốn giao lưu gia tăng tình cảm với em.”
Anh muốn hôn cô gái nhỏ, muốn hung hang “bắt nạt” cô.
“Không được!” Mặt Thích Nguyệt đầy cảnh giác, giơ tay che lại đôi môi mình, “Nếu anh dám hôn em, sau này em …”
Cô còn chưa dứt lời, tay đã bị anh nhẹ nhàng kéo xuống, ngay sau đó môi bị anh ngậm lấy.
…
Ngày đầu tiên hai người dọn đến nhà mới, Thích Nguyệt bị anh đè ra hôn rất nhiều lần.
Giờ phút này cô bị Tô Cận ôm vào trong ngực, cả khuôn mặt đều đỏ ửng, hai tròng mắt ướŧ áŧ, trong mắt lại lộ ra hung quang.
Ánh mắt cô gái nhỏ vừa dữ vừa tàn nhẫn, Tô Cận nhìn lướt qua đôi môi sưng đỏ của cô, ánh mắt hơi lóe, vỗ nhẹ lưng cô, giọng trầm thấp, “Nguyệt Nguyệt, vừa rồi em có đáp lại nụ hôn của anh.”
“Anh không được nói!” Thích Nguyệt trừng anh, “Đều là anh sai, em kêu anh dừng lại, vì sao anh vẫn tiếp tục hôn em?”
Tô Cận kiên nhẫn chờ cô gái nhỏ nói xong, mới chần chừ mở miệng: “Nguyệt Nguyệt, em đúng là có nói anh không được hôn em, nhưng …”
Anh tạm ngừng vài giây, ghé vào bên tai cô, nói tiếp“… nhưng em lại ôm anh không buông, lúc anh hôn em, em vẫn luôn rất chủ động.
Nguyệt Nguyệt, em chắc chắn cũng thích anh hôn em.”
Thích Nguyệt đẩy mặt anh ra, đỏ mặt phản bác, “Anh nói bậy, ai thích anh hôn chứ, rõ ràng là anh chiếm tiện nghi của em, em mới không thích anh hôn.”
Cô tức giận đến nỗi tim cũng đập nhanh, lại thấy trên khuôn mặt người đàn ông trước mặt mang ý cười, nhìn chằm chằm cô.
Thích Nguyệt ngẩn người.
Cho dù người đàn ông này ban đầu rất khiến người khác ghét, nhưng anh đúng là rất đẹp trai.
Tô Cận thích cô gái nhỏ nhìn anh đến phát ngốc, anh nhỏ giọng nói: “Nguyệt Nguyệt …”
Sau đó, anh nhẹ nhàng hôn xuống môi cô.
Thích Nguyệt thẹn quá thành giận đẩy anh ra, mềm giọng quát: “Anh sau này đừng hòng hôn em nữa!”
///
Sau hôm đó, Tô Cận đúng là rất lâu cũng chưa hôn cô gái nhỏ.
Anh hoàn toàn có thể dùng sức mạnh, nhưng mỗi lần cô gái nhỏ đỏ mắt, sắc mặt ủy khuất, cả trái tim anh đều trở nên mềm nhũn, chỉ muốn ôm cô dỗ dành.
Tô Cận ném bút trong tay xuống, thất thần ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất trong văn phòng, phát hiện bên ngoài tí tách mưa nhỏ.
Thời tiết thủ đô mấy ngày nay dần trở lạnh.
Cô gái nhỏ đã thi xong, bây giờ chắc chắn đang ở nhà.
Cũng không biết cô đang làm gì, là đang chơi với con chó ngao Tiểu Bạch, hay đang cau mày, mặc áo khoác thật dày, cho dù lạnh đến mũi đỏ bừng, cũng muốn đi dạo bên ngoài biệt thự, mân mê hoa mình tự trồng.
Trong mắt hay trong lòng Tô Cận đều là hình bóng của cô gái, anh đứng dậy, lấy áo khoác rời đi.
///
Thích Nguyệt cầm dù, đi dạo với Tiểu Bạch trong vườn hoa nhỏ gần biệt thự.
Gió lạnh thổi vào mặt cô, cô nắm chặt áo khoác trên người, đội mũ lên.
Đi dạo một lúc, cô ngồi xổm xuống sờ đầu Tiểu Bạch, dịu dàng nói: “Tiểu Bạch, lạnh quá, chúng ta vẫn là nên về nhà thôi.”
Tiểu Bạch cọ cọ tay cô, gâu gâu hai tiếng.
Thích Nguyệt xoay người, dắt theo Tiểu Bạch đi về, bước chân cô hơi vội.
Mới vừa đến cửa biệt thự, đóng dù lại, cô ngẩng đầu, khi nhìn thấy người phụ nữ khí chất thanh lãnh đứng trước cửa, nụ cười trên khuôn mặt bỗng cứng lại.
“Nguyệt Nguyệt, đã lâu không gặp.” Thần sắc Hà Văn lạnh nhạt.
Hai phút sau.
Thích Nguyệt ngồi trước mặt bà, đẩy cái ly về phía trước, nhỏ giọng nói: “Dì, mời dì uống trà.”
Hà Văn nhíu mày, trong lòng hơi bực bội.
Ban đầu Thích Nguyệt vào ở căn nhà gần Nhất Trung của Tô Cận ở thủ đô, trong lòng bà có hơi lo lắng.
Chỉ là với hiểu biết của bà với con trai, bà tin chắc Tô Cận sẽ không thích Thích Nguyệt.
Nhưng bà trăm lần cũng không ngờ tới, Tô Cận sẽ mang Thích Nguyệt về đây.
Hà Văn xoa trán, không định vòng vo với cô gái này nữa.
Bà nhìn Thích Nguyệt, giọng nói lạnh nhạt mà nghiêm túc: “Nguyệt Nguyệt, ba con đã từng giúp qua chúng ta, đối với chuyện năm đó, nhà họ Tô chúng ta cực kì cảm kích.”
“Chúng ta có thể lấy bất kỳ hình thức nào để báo đáp ân tình của ba con.”
Sắc mặt Thích Nguyệt ngẩn ra, bị thái độ Hà Văn làm cho trong lòng trở nên khẩn trương.
Cô xua xua tay, “Dì, vậy là đủ rồi, mọi người đã giúp con rất nhiều.”
Thật ra đối với chuyện năm đó cô không biết nhiều lắm, chỉ là lâu lâu nghe mẹ cô nhắc tới, ba cô hình như vì cứu chú Tô Thừa Dịch mà bị thương rất nghiêm trọng.
Cô chưa từng nghĩ tới để bọn họ báo ân.
Nếu không phải chú dì cô quá đáng quá, đời này cô đều sẽ không tới thủ đô tìm bọn họ.
Hà Văn nhìn cô gái trước mặt nhỏ xinh mềm mại, nói chuyện lại nhỏ nhẹ dịu dàng, trầm giọng nói: “Nguyệt Nguyệt, nếu con có yêu cầu khác, dì đều sẽ đồng ý với con.
Nhưng làm vợ Tô Cận, là không thể nào, cũng tuyệt đối không phải là con.”
“Con hiểu ý dì chứ?”
///
Mẹ Tô Cận đi rồi.
Thích Nguyệt ôm Tiểu Bạch, nhớ lại lời bà vừa nói, ngực cứ cảm thấy không thoải mái.
“Ai muốn làm vợ anh ấy chứ.” Cô bực mình nói thầm, “Rõ ràng là con trai dì mặt dày luôn quấn lấy tôi, dì chưa biết rõ chuyện, dựa vào cái gì mà nói tôi chứ?”
Thích Nguyệt càng nói càng giận.
Cô cũng đã thẳng thừng từ chối Tô Cận, là anh thích chiếm tiện nghi của cô, vì sao dì Hà nói giống như cô quyến rũ Tô Cận chứ?
Khi Tô Cận về đến nhà, nhìn thấy cô gái nhỏ đang ôm con chó ngao kia, vẻ mặt tức giận lầm bầm lầu bầu.
Anh đi vài bước đến trước mặt cô gái nhỏ, ngồi bên cạnh cô, giơ tay ra muốn ôm cô.
Thích Nguyệt dùng sức đánh bàn tay anh, đứng dậy đi cách xa anh một chút, thở phì phì trừng anh, “Anh không được đυ.ng vào em!”
Nhìn khuôn mặt cực kì tức giận của cô gái nhỏ, ánh mắt Tô Cận hơi ngạc nhiên, theo phản xạ nghĩ xem gần đây mình có làm gì chọc cô không vui không..