Mật Ngọt Trong Tim Anh

Chương 2: 🍓

Editor: Mứt Chanh

Bên ngoài vẫn là mưa to gió lớn.

Trong căn biệt thự rộng lớn ba tầng, chiếc đèn chùm pha lê châu Âu tinh xảo treo trên cao chiếu một chùm ánh sáng dịu êm và sáng ngời trong phòng khách.

Cũng chiếu đến dáng vẻ chật vật của Lục Thức giờ phút này hết sức rõ ràng.

Tóc anh ướt sũng, lấy khăn lông lau nên không còn nhỏ giọt nữa nhưng vẫn còn ở trạng thái ướt.

Bên trên là một chiếc áo thun màu đen, có in một chữ tiếng Anh ở giữa áo nhưng bởi vì chất lượng không tốt, lại từng bị giặt nhiều lần nên vài chữ cái đều mờ mờ.

Đôi giày vốn đã rẻ của anh lại càng bẩn và cũ hơn vì vừa mới dính nước bùn, đặt nó cùng với một dãy giày thể thao phiên bản giới hạn trên tủ giày thì có một sự tương phản mạnh mẽ.

Nền nhà lát đá cẩm thạch hoa văn trắng có một hàng dấu chân, hai dì giúp việc cầm cây lau nhà chà lau, một người trong đó không ngừng lẩm nhẩm lầm nhầm.

"Trời ơi, phiền chết đi được, thảm Ba Tư ở cửa đều bị nó giẫm cho dơ. Đó là cái bà chủ thích nhất, ngày mai tui còn phải giặt bằng tay, cũng không biết bùn đất dơ có giặt được không nữa."

Người nói lời này hơi lớn tuổi, họ Bạch, gần 50 tuổi, chăm sóc Lục Thi Âm từ nhỏ đến lớn lên. Chờ Lục Thi Âm lấy Giang Khải Uy thì cũng đi theo lại đây.

Xem như từ đầu tới cuối, lý lịch của bà ta đã rất lâu rồi, ở nhà họ Giang vô cùng được yêu thích, cho dù là Giang Khải Uy hay là Lục Thi Âm thì khi nói chuyện với bà ta cũng mang theo mấy phần tôn trọng.

Một người khác mới tới họ Trương nghe vậy thì hoảng hốt, vội túm lấy tay bà ta rồi nhỏ giọng nhắc nhở: "Dì Bạch, nói như thế nào thì cậu ấy cũng là cậu chủ nhỏ nhà họ Lục, cháu trai của bà chủ chúng ta, dì nói như vậy là không muốn làm việc à."

Thời gian dì Bạch ở nhà họ Lục lâu như vậy nên biết không ít những chuyện không ra gì.

Bà ta nghe vậy thì lộ ra biểu cảm khinh thường: "Cậu chủ nhỏ gì chứ, chính là đứa con riêng được hồ ly tinh sinh ra. Bà cả nhà họ Lục không muốn nhận, ngay cả gia phả cũng không được vào, cũng chỉ có thể tạm thời được gửi nuôi đến chỗ này của chúng ta."

"Bà còn sợ nó nghe thấy, nó á, chính là đứa điếc, người tàn tật. Dù chúng ta châm pháo nổ trước mặt nó thì nó cũng không nghe thấy."

Dì Trương rất khϊếp sợ, lặng lẽ liếc nhìn sang chàng trai trên sô pha.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với một đôi mắt đen nhánh tràn ngập hơi lạnh tỏa ra.

Chẳng qua chàng trai mới mười sáu mười bảy tuổi nhưng trên mặt lại không có chút mạnh mẽ tinh thần phấn chấn, đôi môi mỏng hơi hơi nhếch lên một chút dường như đang cười nhưng biểu cảm âm tàn giống như ác quỷ trong địa ngục.

Trong lòng dì giúp việc hoảng sợ, không dám nhìn nữa mà nhanh chóng cúi đầu tiếp tục lau sàn.

Lục Thức thu hồi ánh nhìn, hàng mi đen tựa lông quạ cụp xuống, ở dưới mí mắt có một bóng mờ mờ ảo ảo.

Anh quả thật được tính là nửa kẻ điếc.

Lúc ba tuổi sinh bệnh không ai để ý, phát sốt lên đến 40 độ nên trực tiếp dẫn tới điếc thần kinh tai phải, từ đó không nghe được một chút âm thanh nào.

May mắn lỗ tai bên trái còn ổn, bị hao tổn không nghiêm trọng như vậy, còn có thể nghe thấy một ít.

Giờ phút này, lỗ tai bên trái không ngừng truyền đến tiếng oán giận ồn ào của người phụ nữ trung niên kia, nói thân phận con riêng của anh có bao nhiêu ti tiện, nói mẹ anh năm đó chịu không nổi cỡ nào.

Lục Thức không có cảm xúc gì đặc biệt, các khớp xương đốt ngón tay rõ ràng không nhẹ không nặng mà nắm chặt chiếc cốc bằng sứ màu trắng.

Chiếc cốc bằng sứ màu trắng nhẹ mà mỏng được làm vô cùng tinh xảo, chạm vào sinh ra ấm áp, men sứ nhẵn nhụi, bày biện ra màu trắng ngà trơn bóng, liếc mắt một cái đã nhìn ra được giá cả sang quý.

Anh đột nhiên nhớ tới cô gái vừa rồi gặp được ở cửa.

Cánh tay mảnh khảnh cầm ô cũng như đầu ngón tay anh siết chặt cái cốc sứ này, làn da trắng nõn mịn màng quá.

Lúc này, điện thoại cố định trong phòng khách vang lên reng reng, rốt cuộc cũng ngắt lời dì Bạch lải nhải.

Bà ta nhận điện thoại, giọng điệu khách khí cung kính mà nói hai câu rồi dặn dò dì Trương lấy ô đi ra ngoài đón người.

Không bao lâu, một chiếc Bentley màu đen khác từ biệt thự nhà họ Lục trở về, tài xế kéo cửa xe ra, dì Trương vội vàng căng ô ra đưa qua đó.

Người vào nhà trước là Giang Triệt, chàng trai mười lăm tuổi, vóc dáng cao ráo, nhã nhặn trắng nõn, khí chất cũng là một vầng ánh mặt trời sáng sủa.

Quần áo cậu là Burberry, đôi giày trên chân là bản giới hạn, có tiền đều khó mua được, cậu chủ nhà giàu tự cao tự đại thể hiện rõ không bỏ sót.

Dì Bạch thay đổi thái độ lãnh đạm trước đó, trên mặt chất đầy ý cười, vừa đưa nước ấm vừa đưa dép lê, há miệng là kêu Tiểu Triệt đến thân thiết.

Giang Triệt uống miếng nước, biểu cảm phức tạp mà nhìn chàng trai ngồi ở trên sô pha hơn mình nửa tuổi, coi như là anh họ của mình.

Với cậu mà nói, mọi thứ đều quá mức ngoài dự đoán.

Vào ngày hôm qua, Giang Triệt biết được cậu mình có con riêng, hơn nữa vẫn luôn ở trong cô nhi viện. Không đợi khϊếp sợ xong, ông ngoại đã đón người trở về, còn để anh vào ở nhà mình.

Giang Triệt muốn nói lại thôi, suy nghĩ một lúc vẫn là không biết nói gì, vừa vặn lúc này mẹ cũng đã trở lại, không cần cậu ở chỗ này chu toàn.

Cậu dứt khoát ngậm miệng, bản thân thì lên lầu trở về phòng đợi.

Lục Thi Âm nhìn thấy Lục Thức còn mặc quần áo ướt nhẹp thì cau mày nhẹ, giọng điệu hơi không vui: "Dì Trương, dì không thấy quần áo thằng bé đều ướt rồi sao, sao không lấy đồ sạch cho thằng bé thay?"

Dì Trương vội vàng giải thích: "Cậu chủ Giang chưa trở về, tôi không dám tùy tiện động vào quần áo của cậu."

Lục Thi Âm nhìn vẻ mặt thấp thỏm lo âu của bà ấy thì cũng không muốn làm khó thêm: "Thôi được rồi, bây giờ dì đến phòng Tiểu Triệt lấy một bộ lại đây."

Nói xong bà ngồi xuống trên sô pha đối mặt với Lục Thức.

Lục Thức ngước mắt, vươn tay đặt cái cốc sứ trắng lên trên bàn trà, cả hai va vào nhau tạo ra một tiếng động rất nhẹ.

Lục Thi Âm dối diện với đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh của anh thì bỗng nhiên hơi nghẹn lời.

Đứa nhỏ này cũng đáng thương.

Ngần ấy năm, bọn họ vẫn luôn biết đứa trẻ có huyết thống nhà họ Lục lưu lạc bên ngoài, cũng biết người phụ nữ kia khi đứa trẻ lên bốn tuổi vì tái giá vào nhà quyền thế đã ném anh vào cô nhi viện.

Nhưng mà người nhà họ Lục đều chẳng ai để ý, cũng không tính toán đưa đứa nhỏ này về nhà.

Cũng là năm nay, ông Lục cũng chính là ba bà đột nhiên sinh cơn bệnh nặng, sau khi được chữa khỏi thì nhắc đến cốt nhục tình thân.

Lúc này mới nghĩ đến mình còn có đứa cháu trai lưu lạc bên ngoài.

Nhưng mà đón người về nhà họ Lục là tuyệt đối không thể nào. Nhà họ Triệu bên kia đến gây chuyện, nhiều lần thương lượng, cuối cùng ba bà quyết định sắp xếp người đến nơi này của bà.

"Tiểu Thức." Lục Thi Âm mở miệng, giọng bà êm dịu, "Trong khoảng thời gian này trước hết con ở chỗ này của cô, có yêu cầu gì một mực phải nói với cô. Thủ tục ở trường đều được làm xong, chờ tháng chín khai giảng, con và Tiểu Triệt sẽ đi học cùng nhau ở trường THPT Minh Đức. Tai phải của con......"

Bà nói đến nơi này thì dừng một chút: "Các bác sĩ chuyên khoa tai tốt nhất từ Đức sẽ đến trong vài ngày tới, con đi xem còn có cơ hội có thể chữa khỏi hay không."

"Cảm ơn."

Hai chữ đơn giản, giọng nói hơi lạnh nhạt, vẻ mặt cũng không có gì gợn sóng phập phồng.

Lục Thi Âm nói xong điều này thì không có gì khác để nói, dù sao hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt, là thật sự không quen.

Mà chàng trai trước mắt nhìn tính cách cũng là kiệm lời ít nói.

Phòng khách yên tĩnh, tiếng mưa gió bên ngoài trở nên rõ ràng, nhất thời hơi xấu hổ.

Vừa lúc dì Trương cầm bộ quần áo sạch sẽ, Lục Thi Âm lại dặn dò vài câu rồi để anh đi theo dì giúp việc đến phòng cho khách nghỉ ngơi.

Dì Trương nhát gan, còn nhớ rõ ánh mắt rét lạnh nặng nề hung ác nham hiểm vừa rồi, không hiểu sao hơi sợ chàng trai này.

Bà ấy dẫn anh vào phòng, bỏ quần áo xuống rồi hốt hoảng bỏ đi.

Lục Thức bật đèn trong phòng, đi tắm rửa sạch sẽ xong, sau đó mặc quần áo vào rồi nằm dài trên giường.

Anh không có thói quen lựa giường, lúc ở cô nhi viện, trong hoàn cảnh đơn sơ cũ nát như vậy, hơn mười người trong một căn phòng đều ngủ được, huống chi là nơi này.

Lục Thức khép lại đôi mắt đen như mực, nhanh chóng đi vào giấc ngủ nhưng cảnh trong mơ không hề bình yên.

Nói thật, anh rất hiếm khi mơ tới chuyện khi còn bé nhưng đêm nay là ngoại lệ.

Ở trong giấc mơ này, anh chỉ là một cậu bé ba tuổi, sinh bệnh đã phát sốt cao, khó chịu đi qua muốn mẹ ôm một chút.

Người phụ nữ trang điểm tinh xảo, nhìn cũng không thèm nhìn anh, vươn tay không thương tiếc chút nào đẩy cậu bé xuống đất.

Thay vào đó lấy một chiếc áo khoác cashmere màu xanh nước biển trên mắc áo và mặc vào, phong thái chậm rãi đi ra khỏi nhà và đến một bữa tiệc giữa những người giàu có.

Cả một đêm đó, anh sốt đến sắp chết rồi, hơi thở càng ngày càng mỏng manh.

Mãi cho đến sáng hôm sau, dì giúp việc đến nấu cơm phát hiện anh khác thường mới nhanh chóng đưa anh đến bệnh viện.

Đêm nay qua đi, số lần người phụ nữ về nhà càng ngày càng ít. Lần cuối cùng anh nhìn thấy bà ta là vào ngày sinh nhật 4 tuổi kia.

Người phụ nữ xinh đẹp lần đầu tiên nở nụ cười dịu dàng với anh, lần đầu tiên nắm tay anh đi công viên trò chơi, lần đầu tiên mua kem cho anh.

Chạng vạng tối, bà ta dẫn anh đến cửa ra vào cô nhi viện, bảo anh ngoan ngoãn chờ ở chỗ này một lát, nói mình lập tức sẽ quay lại.

Anh tin là thật, nghe lời mà đứng ở tại chỗ rồi nhìn theo bóng lưng người phụ nữ rời đi.

Những đám mây phía chân trời bị nhòe nhuộm thành một màu cam dịu dàng, ánh chiều tà kéo chiếc bóng của người phụ nữ ra thật dài, một bộ váy đỏ, giày cao gót đạp lên nhựa đường dưới đất phát ra tiếng vang lộc cộc lanh lảnh.

Bà ta đi được dứt khoát gọn gàng, một lần cũng không quay đầu lại.

Mặt trời lặn ngả về phía tây, ngôi sao và ánh trăng ló dạng khỏi tầng mây. Sau đó, một vòng ánh bình minh mới chầm chậm mọc lên, anh cũng không chờ được bà ta.

Sau đó ở cô nhi viện, Lục Thức lại một lần nữa nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp kia ở TV.

Đó là tin tức giải trí, chữ trên tiêu đề rất lớn: Nữ diễn viên nổi tiếng Tô Nghĩ và doanh nhân Malaysia hạnh phúc thành hôn trên hòn đảo nhỏ cá nhân.

Trong khung cảnh trời xanh nước biếc, bà ta mặc một chiếc váy cưới phết đất trắng tinh, cánh tay kéo một người đàn ông khá lớn tuổi, cười với vẻ mặt ngọt ngào hạnh phúc.

Một năm đó Lục Thức mới 6 tuổi đã gọi mẹ với TV, kết quả bị mấy đứa con trai bên cạnh cười nhạo.

"Thằng nhỏ điếc này lại muốn ngôi sao nổi tiếng làm mẹ mày, thật đúng là nằm mơ."

"Chính là bởi vì không ai nguyện ý muốn mày nên mày mới có thể bị đưa đến nơi này, mày chính là thằng con hoang không ai thích."

Anh cũng từng nhìn thấy Lục Tu Trạch ở trên TV, lần đó tiêu đề đưa tin là: Tổng giám đốc Lục thị dẫn vợ yêu và con trai cưng tham dự tiệc tối từ thiện.

Lục Thức biết người đàn ông kia là ba mình. Lúc còn rất nhỏ, người phụ nữ kia đã từng ôm mình đi tìm ông ta.

Người phụ nữ bảo anh kêu ba, anh hơi sợ người lạ, bị thúc giục rất nhiều lần mới nhỏ giọng gọi ba.

Người đàn ông kia chỉ nhìn anh một cái rồi nhíu chặt mày, xoa vầng trán, nói một cách bất đắc dĩ: "A Nghĩ, lúc cho em tờ chi phiếu kia chúng ta cũng đã nói rồi, cho dù sinh đứa nhỏ này ra cũng không liên quan đến nhà họ Lục tôi, tôi không thể nào nhận nó trở về."

Ông ta nói xong thì lái xe rời đi, người phụ nữ dùng móng tay sắc nhọn chỉ lên trán anh, oán hận mà mắng: "Sớm biết thế tao nên xoá sạch mày, mày nói một chút xem tao sinh mày có ích lợi gì!"

Lúc sau cảnh trong mơ chìm chìm nổi nổi, đều là chút hình ảnh vỡ vụn ngổn ngang.

Mấy thằng nhóc lớn hơn trong nhà ở tập thể xa lánh chọc ghẹo anh, xé sách bài tập của anh, ngày mùa đông giội nước lạnh vào trong chăn.

Cặp vợ chồng đến nhận con nuôi như là đang chọn lựa hàng hoá trên kệ để hàng chỉ chỉ trỏ trỏ về phía anh.

"Đứa này, sau khi chúng tôi vào nó thậm chí còn không cười chút nào, e là tính cách không tốt cho lắm."

"Đều đã tám tuổi, mang về nhà nuôi không thân quen, còn không bằng xem đứa lần trước."

"Tai phải không nghe thấy, này có khác gì người tàn tật đâu. Chúng tôi vẫn nên nhận nuôi một đứa trẻ khỏe mạnh thôi."

Quá khứ vụn vặt như những sợi dây leo quấn quanh anh ở trong đêm tối vô tận, anh vẫn chưa tỉnh lại.

Đột nhiên, những âm thanh đó đều biến mất, bên tai vang lên một tiếng đàn dương cầm vô cùng nhẹ nhàng và êm dịu.

Lục Thức bỗng dưng mở mắt ra.

Giờ này khắc này, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã hừng sáng. Sau một trận mưa to, thời tiết có vẻ tốt hơn, cây đa cành lá xanh um xum xuê, chim bói cá hót líu lo, hơi thở giữa hè dày đặc.

Anh thả hồn theo giai điệu nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ.

Bức màn đối diện chưa kéo lên, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây mỏng, ánh vàng rực rỡ vung vãi khắp mọi nơi.

Lục Thức thấy cô gái ngồi trước dương cầm nhẹ nhàng đánh đàn.

Dáng vẻ nhìn rõ ràng hơn đêm qua.

Màu chiếc váy dài chiffon trắng, mái tóc dài đen nhánh mềm mại, gương mặt trái xoan nho nhỏ được ánh sáng của tia nắng ban mai bao trùm, càng có vẻ trắng như tuyết mềm mại.

Lục Thức cứ như vậy không gần không xa mà ngắm nhìn, đột nhiên anh nhớ tới cô nhi viện anh từng sống mười mấy năm.

Cô nhi viện rất tồi tàn rất cũ kỹ, tường xi măng bị nước mưa cọ rửa đến loang lổ, mười mấy người chen chúc ở khu nhà ở tập thể chật chội, thường xuyên lộ ra một mùi mốc ẩm ướt.

Một nơi ảm đạm như vậy, thứ duy nhất khiến người ta cảm thấy dễ chịu trong lòng đó chính là một mảnh vườn hoa sơn trà nho nhỏ trước nhà ở tập thể.

Không biết là ai gieo, vừa đến mùa xuân, hoa sơn trà nở ra cánh hoa trắng muốt. Lúc đi ngang qua bên cạnh không khí đều là mùi hương thoang thoảng.

Cô gái ở cửa sổ đối diện dường như là đoá hoa sơn trà đầu tiên nở vào sáng sớm, sạch sẽ lại tươi đẹp.

Khiến người ta muốn hái xuống, chỉ đặt ở đầu giường của anh, chỉ anh được nhìn thấy.