Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 802

CHƯƠNG 802

Cô thật sự sợ cơ thể xảy ra chuyện gì đó, định đứng dậy gọi bằng máy bàn của khách sạn, nhưng thậm chí còn chẳng lật được người, toàn thân mềm nhũn không có chút sức lực nào hết.

Cô luống cuống, hơn nữa hình như trên ban công vang lên tiếng động. Nghe như tiếng bình hoa bị vỡ, càng khiến trái tim Lục Nghiên Tịch nảy lên tận cổ họng. Sao lúc thế này lại liên tục xảy ra chuyện xui xẻo thế?

Cô hoảng sợ đến mức nước mắt lưng tròng, rõ ràng đang yên lành lại đột nhiên trở thành như vậy. Cô không dám nhắm mắt lại, sợ mình vừa nhắm mắt sẽ không tỉnh lại nữa.

Lục Nghiên Tịch cố gắng lật người, đưa tay ra muốn cầm điện thoại bàn.

Một chút, chỉ một chút nữa thôi là đầu ngón tay có thể sờ tới.

Nhưng ban công lại vang lên ‘răng rắc’, tấm rèm bị kéo lên, chỉ thấy một bóng đen đang vặn khóa cửa ở bên ngoài.

Từ bóng dáng, có thể nhìn ra đó là một người đàn ông tóc ngắn.

“Tư Bác Văn, anh mau, mau tới cứu tôi với!”

Nhưng Tư Bác Văn không hề nghe thấy Lục Nghiên Tịch gọi, thậm chí còn đang lượn lờ trước mặt mấy đối tác để bàn chuyện lớn.

“Lần hợp tác này, tổng giám đốc Vương phải tốn nhiều tâm tư rồi, nếu mảnh đất kia êm xuôi…” Tư Bác Văn hờ hững nói, nâng ly rượu vang đỏ lên cụng ly với người đàn ông trước mặt.

“Dĩ nhiên rồi, có thể hợp tác với tổng giám đốc Tư thì chắc chắn sẽ kiếm được một khoản lớn.” Tổng giám đốc Vương tươi cười, trong mắt hiện vẻ mừng rỡ sáng rực.

Chuyện Tư Bác Văn có con mắt tinh tường không phải nói đùa, chắc chắn đến lúc đó sẽ kiếm đậm từ mảnh đất mà anh nhìn trúng. Dường như ông ta đã có thể đoán trước được rằng tương lai túi tiền của mình sẽ trở nên dày cộm.

Tổng giám đốc Vương nghĩ thôi cũng đã thấy vui.

Tư Bác Văn mỉm cười hiểu ý, khóe miệng lạnh lùng khẽ nhếch, yên lặng đi lên lầu mở cửa phòng. Bên trong trống rỗng không một bóng người, anh lại đi xuống lầu, ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh, tìm kiếm bóng dáng người phụ nữ kia.

Tư Bác Văn tắt chế độ không làm phiền trên điện thoại, gọi lại cho cuộc gọi nhỡ kia.

“Tắt máy?” Nghe thấy âm thanh, anh ngây người, lại gọi thêm mấy lần nhưng vẫn tắt máy, bèn đổi sang chiếc điện thoại khác cũng thế.

“Người đâu rồi?” Ánh mắt anh lướt qua đám người xung quanh, thậm chí cũng không bỏ qua cả ngóc ngách. Nhưng đừng nói là người, đến cái bóng cũng không thấy.

Tuy không trông thấy Lục Nghiên Tịch, nhưng anh lại bắt gặp Chu Nhã Khiết.

Cô ấy mặc quần áo phục vụ, đang đi tới đi lui giữa đám đông.

Tư Bác Văn lập tức đi tới, đứng trước mặt Chu Nhã Khiết.

Chu Nhã Khiết dồn sự chú ý lên người Mộ Bảo Vinh, hoàn toàn không biết Tư Bác Văn đang tới gần, lúc phát hiện ra thì anh đã đến trước mặt, cũng chẳng kịp tránh, chỉ đành miễn cưỡng ngẩng đầu chào hỏi: “Tổng giám đốc Tư.”

Chu Nhã Khiết nở nụ cười còn khó coi hơn khóc.

Tư Bác Văn cũng không vạch trần, hỏi: “Lục Nghiên Tịch đâu?”

Giọng anh lạnh lùng giống như đang hỏi một người xa lạ.

Đầu tiên Chu Nhã Khiết hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Tôi không thấy.”