Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 553

CHƯƠNG 553

A Minh ở một bên không hiểu rõ được tình hình, tốc độ động não càng lúc càng nhanh, giật mình há to miệng: “Tổng giám đốc… anh không phải…”

Lời còn chưa nói hết đã nghe thấy Mộ Nhã Kỳ phì cười.

Sắc mặt Lục Huyền Lâm sa sầm xuống, vẫy tay với A Minh.

A Minh chạy tới như cô vợ nhỏ, vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì.

“Cậu! Hôm nay phụ trách đưa cô ta về!”

Lục Huyền Lâm lườm Mộ Nhã Kỳ đang che miệng cười run rẩy cả người, sắc mặt A Minh lập tức hết trắng lại xanh, anh ta lại phải đưa bà cô này về sao?

“Cậu cũng biết thân phận cô ta thế nào rồi đấy, nên làm cái gì cậu hẳn phải rõ.”

Nói hết lời, ánh mắt Lục Huyền Lâm lại quay về công việc, không còn chút tinh lực nào đồng cảm với A Minh nữa.

“Anh đang hạ lệnh trục khách đấy à, sếp Lục?” Mộ Nhã Kỳ thả mình lên trên ghế sô pha, dáng vẻ không muốn đi lắm.

A Minh lại một lần nữa nhìn về phía Lục Huyền Lâm, bà cô này không muốn đi, vậy có phải anh ta cũng không cần đưa nữa hay không?

Ai dè đâu Lục Huyền Lâm cũng không thèm để ý tới, cầm một tập tài liệu thẳng thừng đứng lên: “Tôi còn có một buổi họp, muốn ôn lại chuyện cũ thì đến nơi đó đi.”

Thật ra, lúc Mộ Nhã Kỳ ngồi ở chỗ này thì cũng đã uống hết mấy chén cà phê rồi.

Lục Huyền Lâm đẩy cửa đi ra ngoài, văn phòng to như vậy nhanh chóng chỉ còn lại Mộ Nhã Kỳ và A Minh mắt lớn trừng mắt nhỏ.

“Vậy cô Mộ, chúng ta… đi đâu?”

“Đi đi đi! Lần nào tôi đi ra ngoài cũng bị người ta lôi kéo không cho đi, các người thì hay lắm, còn ước gì tôi đi nhanh hơn một chút.”

Mộ Nhã Kỳ liếc mắt lên trên trần nhà bằng ánh nhìn không tao nhã tẹo nào. Coi như cô ta hiểu được rồi, ở công ty Lục thị này, thân phận đại minh tinh của cô ta hoàn toàn không có tác dụng gì.

A Minh gãi gãi sau gáy, vẻ mặt buồn rầu, cũng không đáp lại lời phát cáu của nữ minh tinh nổi tiếng kia.

Híp mắt nhìn chằm chằm một hồi, cuối cùng Mộ Nhã Kỳ chậm rãi thở dài một hơi, đi đến trước mặt A Minh.

“A Minh!” Lông mi cô ta run nhè nhẹ, giọng điệu oan ức: “Có phải tôi đáng ghét quá hay không?”

A Minh nghe tiếng bèn ngẩng đầu một cái, bỗng nhiên phát hiện Mộ Nhã Kỳ đã cách mình không đến nửa mét, mãi tóc dài màu đỏ rượu gợn sóng rối tung ở trên vai, dáng vẻ gầy gò không mấy tự tin.

“Không không không… Không phải…” A Minh sợ đến mức cà lăm luôn rồi.

“Thật hả? Tôi vẫn chưa quá đáng ghét đúng không?”

Trong mắt Mộ Nhã Kỳ là hơi nước mờ mịt, nước mắt muốn rơi nhưng không rơi, dáng vẻ thật sự rất đáng thương.

“Thật! Tôi thề!”

Người mỹ lệ như vậy, trong ngành giải trí dù có lấy đèn pin tìm cũng khó tìm được người thứ hai!

A Minh chỉ cảm thấy máu của mình như đã xông tới đỉnh đầu, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác muốn bảo vệ.

“Vậy…” Mộ Nhã Kỳ ngẩng đầu nhếch miệng cười, làm gì còn chút dấu vết tủi hờn nào nữa: “… Vậy thì được rồi!”