CHƯƠNG 393
Lý Tang Du yên lặng nhìn Tiền An Na, lời nói và hành động của cô em họ này luôn khiến mọi người bất ngờ.
Không chỉ Lý Tang Du nhìn Tiền An Na, hầu như ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô, đặc biệt là Lục Huyền Lâm, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, có lẽ cô đã chết tám trăm lần từ lâu.
Việc Lý Tang Du và Lục Huyền Lâm ly hôn đối với những người khác chỉ có lợi chứ không có hại, sẽ không ai khuyên hai người giảng hòa, bớt một đối thủ cạnh tranh, ai mà không vui?
Nhưng giờ thì khác, dù họ ly hôn hay không, tài sản của ông cụ đều đứng tên Lý Tang Du, nếu thật sự ly hôn, Lý Tang Du có mang hết tài sản đi cũng không liên quan gì tới nhà họ Lục. Cân nhắc lợi và hại, cách tốt nhất là họ không ly hôn, nếu không ly hôn, tài sản nhà họ Lục vẫn ở nhà họ Lục, chỉ cần ông cụ chưa chết, bọn họ vẫn có cơ hội chờ ông cụ đổi ý.
Phòng bệnh lập tức yên tĩnh, ai nấy đều âm thầm suy tính.
Không khí như vậy khiến Lý Tang Du cảm thấy rất ngại ngùng, không phải chỉ là ly hôn thôi sao? Tiền An Na nói một câu thật lòng lập tức trở thành tâm điểm chỉ trích của mọi người, khiến cô rất ngại, bèn đứng lên nói: “Ông, ông nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ, mấy ngày nữa ông khá hơn con lại tới thăm ông.”
Trong mắt ông cụ ánh lên vẻ lưu luyến, đôi môi mấp máy, chòm râu bạc trên cằm cũng run rẩy theo: “Tang Du…”
Thấy ông cụ như vậy, Lý Tang Du chạnh lòng: “Ông, đừng ôm hy vọng với con nữa, con sẽ không thay đổi quyết định đâu. Không quấy rầy ông nghỉ ngơi nữa, con đi trước đây.”
Ông cụ biết có nói thêm nữa cũng chẳng ích gì, chỉ đành nhìn cô rời khỏi phòng bệnh.
Lý Tang Du đi tới cửa, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía mọi người: “Tôi… cuối cùng cũng sắp rời khỏi nhà họ Lục rồi, các người vui chứ?”
Mọi người đều á khẩu nhìn cô, có thể nói gì chứ? Nói lời níu kéo ư?
Trước đây họ đối xử với cô như vậy, giờ nói chẳng phải quá giả tạo hay sao?
Bấy lâu nay, trước mặt cô bọn họ đều không thèm giả tạo, giờ đột nhiên ra vẻ, ngay cả bản thân cũng cảm thấy ghê tởm.
Lý Tang Du nhìn về phía Lục Huyền Lâm: “Từ hôm nay tôi sẽ ở nhà mẹ đẻ, khi nào anh rảnh và có thể tới ủy ban thì báo với tôi một tiếng. Tôi chờ.”
Vẻ mặt Lục Huyền Lâm rất phức tạp, chớp chớp mắt.
Cô thật sự không có chút luyến tiếc nào ư? Dù sao cũng là vợ chồng hai năm, nói ly hôn là ly hôn, còn thoải mái như vậy?
Lúc sắp đi khỏi, Lý Tang Du nở một nụ cười tươi rói với mọi người.
Đây là điều mà mọi người đều cực kỳ ít thấy, lúc này mới phát hiện hóa ra Lý Tang Du thật sự rất xinh đẹp, xinh đẹp tới nỗi có chút lóa mắt.
Nữ chính đi rồi, trong phòng bệnh đột nhiên yên ắng.
Thật lâu sau, Trần Siêu không thể không hỏi lại một lần nữa để xác nhận: “Ông Lục, ông thật sự quyết định người thừa kế di sản là Lý Tang Du sao?”
Ông cụ gật đầu không chút do dự: “Chính là con bé!”
Lý Tang Du từ chối hết lần này đến lần khác nhưng ông cụ vẫn để lại di sản cho Lý Tang Du, có thể thấy được quyết tâm của ông cụ.
Sự quyết tâm này tựa như một quả bom siêu cấp, khiến tinh thần lẫn tâm hồn của những người có mặt ở đây nổ tung.
Ông cụ điên rồi!