Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 288

Chương 288

“Uất ức? Khi nào tôi nói tôi không tủi thân? Nhưng tủi thân có tác dụng không? Anh có quan tâm khi tôi uất ức không? Anh có kiên nhẫn nghe tôi biện minh không? Bây giờ anh sẽ lắng nghe chứ? Vậy tôi nói cho anh biết, tôi đã không còn sức lực kia để nói nữa rồi!”

Lý Tang Du liều mạng chống cự nhưng khí lực yếu ớt như vậy của cô ở trước mặt Lục Huyền Lâm quả thực không đáng nhắc tới, cô dứt khoát buông tha, tùy ý người đàn ông trước mắt nắm lấy bả vai mình.

Nhưng những giọt nước mắt không thể chịu được chảy xuống, một giọt hai giọt, giống như một dòng suối trong suốt rơi xuống trên khuôn mặt của Lý Tang Du .

Ai cũng không phải là sắt thép, cô đương nhiên sẽ cảm thấy uất ức đau lòng, nhưng vậy thì có ích lợi gì, lúc trước kết hôn cùng Lục Huyền Lâm cũng là cô tự mình gật đầu đồng ý, như vậy đây đều là tội mà cô nên chịu.

“Em khóc.” Lục Huyền Lâm nhìn những giọt nước mắt kia, trong lòng cảm thấy đau đớn, sức lực trên lòng bàn tay không tự chủ được buông xuống, ý định dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi.

Nhưng Lý Tang Du lại nghiêng mặt sang một bên, bàn tay Lục Huyền Lâm treo giữa không trung nhưng chỉ có thể thu hồi, anh buông lỏng bàn tay của mình trên vai Lý Tang Du, anh biết cô kháng cự sự đυ.ng chạm của mình.

“Đừng khóc, tôi không hỏi nữa.”

Mềm lòng cũng tốt, đau lòng cũng được, Lục Huyền Lâm buông tha, Lý Tang Du bây giờ còn rất yếu ớt, không cần phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô nữa. Anh tiện tay rút hai tờ giấy đưa tới trước mặt cô.

Lý Tang Du lần này không có giả vờ nữa đưa tay lấy qua, cô không muốn khóc, bởi vì cho dù cô khóc cũng không ai đau lòng, cho nên cô dùng khăn giấy lau nước mắt, nhất thời điều chỉnh chính mình khôi phục lại.

Ngoại trừ vết sưng đỏ ở đuôi mắt thì cô như thể vừa rồi không có gì xảy ra, hoàng hôn đã dần biến mất, không ngờ họ đã nói chuyện quá lâu.

Lục Huyền Lâm ngồi thẳng người, đổ ly nước ấm đã lạnh vào thùng rác, đổi lại một ly nước ấm khác như cũ vẫn nằm trong tầm tay Lý Tang Du.

“Cô ở đây nghỉ một chút, tôi hơi đói, tôi đi mua chút gì đó ăn.”

Anh biết, nếu như anh không rời khỏi, dù có chết khát thì Lý Tang Du cũng không uống cốc nước đó. Tốt nhất là nên lấy lùi làm tiến, đi khỏi trước rồi nói.

Lý Tang Du không tỏ thái độ gì, sự tồn tại của Lục Huyền Lâm lại khiến cô cảm thấy không thoải mái, chi bằng để anh ta ra ngoài tìm đồ ăn, bản thân cũng được tự tại thêm một chút.

Sau khi nghe tiếng sột soạt, chỉ còn mỗi Lý Tang Du trong căn phòng bệnh lớn này.

Bụng của Lý Tang Du lúc này đói đến khó chịu, dạ dày trống rỗng, cô rút kim tiêm truyền dịch ra, cãi nhau với Lục Huyền Lâm thật sự mất quá nhiều sức lực, cô không còn sức để ra khỏi cửa phòng nữa rồi.

Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, mặt trời đỏ rực dần khuất dạng sau chân trời, bầu trời cũng dần bị bóng tối bao trùm.

Sự bình yên này Lý Tang Du không được tận hưởng bao lâu, Lục Huyền Lâm ra ngoài chốc lát đã quay về, bầu không khí tĩnh lặng lại trở nên náo nhiệt.

Bác sĩ bước vào kiểm tra bệnh tình cho cô, thay một bình nước truyền dịch mới, đợi bác sĩ ra ngoài rồi, hộ tá lại đem vào một ít cháo.

Cháo trắng trộn với một ít bắp và thịt băm, mùi thơm khiến người ăn cảm thấy rất ngon miệng, Lý Tang Du ăn hơn nửa bát đã cảm thấy người dễ chịu hơn rất nhiều.

Lục Huyền Lâm đã cố tình lái xe đến tiệm cháo lâu đời ở xa mua về, tuy rằng ở bệnh viện cũng có, nhưng anh đi từng chỗ xem đều không vừa mắt, anh sợ Lý Tang Du ăn không hợp nên đã đi tìm hết cả một quãng đường khá xa.

Khi cô hộ lí mang chén cháo đã ăn sạch ra ngoài thì Lục Huyền Lâm vừa hay đang ở ngoài cửa.

“Sao rồi? Có ngon miệng không?”