Chương 261
Nghe vậy, trong lòng Lục Huyền Lâm chấn động, anh hoàn toàn không biết những gì đã xảy ra với cô vào tối qua.
Lý Tang Du đưa một ngón tay ra, mạnh mẽ chỉ lên ngực Lục Huyền Lâm: “Xin hỏi người chồng thân yêu của tôi, lúc ấy anh đang ở đâu? Đang làm gì? Nếu như tối hôm qua tôi bị bắt cóc, hôm nay anh còn có thể nhìn thấy tôi hả?”
“Sao cô không gọi điện thoại cho tôi?”
Lý Tang Du lạnh nhạt cười một tiếng: “Gọi điện thoại cho anh à? Còn nhớ lần trước ở khu du lịch, tôi bị đưa đến cục cảnh sát, lúc người giám sát gọi điện thoại cho anh, anh có nghe không?”
“…” Lần đó đúng là sơ suất của anh, cũng bởi vậy mà anh mất đi đứa con của mình.
“Nếu tối qua Thái Vũ Hàng bị đâm chết, có phải anh sẽ gán cho anh ta cái danh nɠɵạı ŧìиɧ không?” Từ trước đến giờ Lý Tang Du không thích giải thích, nhưng chuyện lần này liên quan đến danh tiếng của Thái Vũ Hàng, cô không thể không giải thích.
Chuyện này phát triển nhanh như vậy mà chưa bị ép xuống, vậy chỉ có thể nói Thái Vũ Hàng vẫn chưa công khai phủ nhận.
Tại sao anh ta không phủ nhận?
Chỉ vì anh ta là một ngôi sao, một ngôi sao nhất định phải nghe lệnh của công ty, bây giờ Lục Huyền Lâm là ông chủ của anh ta, Lục Huyền Lâm không nói gì, thì Thái Vũ Hàng không có quyền ra mặt làm sáng tỏ sự thật.
Như vậy, tất cả chỉ có thể là cô đứng ra nói.
“Ai muốn bắt cóc cô?”
“Tôi làm sao mà biết được chứ?” Lúc ấy quá hỗn loạn, ngay cả biển số xe của chiếc xe tải Lý Tang Du cũng không nhớ được.
Lục Huyền Lâm lạnh lùng nói: “Tôi suýt nữa thì tin lý do này của cô, vừa rồi còn thấy tội lỗi một chút.”
Anh không tin cũng không còn cách gì khác, cô thật sự không mang ra được một bằng chứng nào, bằng chứng duy nhất chỉ là vết thương trên cơ thể, nhưng anh cho rằng những vết thương này là cô cố tình tạo ra để qua mắt anh, thật sự không thể lý giải được.
Tìm Thái Vũ Hàng để chất vấn?
Đó là một ý nghĩ kỳ quái, Lục Huyền Lâm vốn dĩ không tin Thái Vũ Hàng.
“Tin hay không thì tùy.” Lý Tang Du không còn hứng thú nói tiếp: “Một ngày của đại ông chủ Lục kiếm được tỉ bạc, không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.” Dứt lời cô quay người rời đi.
Trong khoảnh khắc quay người, cánh tay cô bị một lực mạnh mẽ giữ lại.
“Muốn đi à? Chuyện tối qua còn chưa nói rõ đâu.”
Lý Tang Du vung cánh tay: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Cô vừa nói xong đã bị Lục Huyền Lâm ôm lấy cổ, một nụ hôn ấm áp được đặt lên môi cô.
“Ưm… Bỏ… tôi ra…” Giọng nói của cô chỉ có thể phát ra từ khóe miệng.
Sự vùng vẫy của Lý Tang Du làm cho tính nóng giận của Lục Huyền Lâm đi đến bờ ranh giới, anh rời khỏi môi cô: “Làm sao? Anh ta có thể hôn cô, còn tôi thì không à?”
Bây giờ không có tâm trạng, cũng không có hứng thú làm những chuyện này, Lý Tang Du tức giận nói: “Anh có thể đừng trẻ con như thế không?”
“Tôi cứ làm cô ghê tởm thế đấy?”
“Đúng! Nghĩ tới chuyện anh và người đàn bà kia, tôi cảm thấy ghê tởm từ đầu đến chân… a…” Lý Tang Du còn chưa nói hết đã bị Lục Huyền Lâm bế đặt lên trên mặt bàn.