Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 85: Chương 85

“Để tôi tự làm.” Lý Tang Du đang muốn nhận hòm thuốc.

Người ta cứu cô, dù sao cô cũng không thể để người ta còn đích thân bôi thuốc chứ?

Cô là cô chủ con nhà giàu nhưng không phải là cô chủ được cưng chiều, loại người như cô là một cô chủ có thể tay làm hàm nhai.

Thời Nhiên Phong cầm hòm thuốc qua, mở lọ thuốc sát trùng, dùng bông tăm bắt đầu sát khuẩn đầu gối cho cô từng chút một.

Lý Tang Du còn muốn kiên trì lại chẳng rảnh để tranh luận nữa.

Hiệu quả của nước sát trùng bôi lên trên vết thương kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cô chảy nước mắt.

Đau đớn lúc này còn hơn cả lúc mới bị ngã.

Khiến cho cô có cảm giác sống không bằng chết.

Vết thương nóng rát đột nhiên được một cơn gió mát xoa dịu.

Thời Nhiên Phong đang thổi nhẹ vào đầu gối của cô.

“Ngài… ngài Thời…” Điều này khiến Lý Tang Du càng thấy xấu hổ hơn.

Người đàn ông này không chỉ tốt bụng, chu đáo, còn vô cùng dịu dàng.

Thời Nhiên Phong phớt lờ những lời cô muốn nói, sát trùng xong lại bôi thuốc.

Sau khi bôi thuốc xong, Thời Nhiên Phong giơ ngón tay dài trắng mịn ra, cầm lấy khăn mặt chậm rãi bỏ vào trong chậu nước.

Anh ta vắt mạnh cho kiệt nước trong chiếc khăn mặt.

Động tác tao nhã giống như trong tay anh không phải là một chiếc khăn mặt, mà là món đồ cổ vô giá.

Trên người Thời Nhiên Phong tự nhiên toát ra khí chất quý tộc.

Mùi nước hoa dễ ngửi, không ngọt như nước hoa của phái nữ lại làm cho người ta phải hít sâu thêm vài lần.

Thời Nhiên Phong cầm chiếc khăn mặt màu trắng trong tay, đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên mặt cô.

Động tác của anh ta rất nhẹ nhàng, giống như Lý Tang Du là một con búp bê dễ vỡ vậy.

Từ sau khi mẹ qua đời, Lý Tang Du không còn được người khác đối xử như thế.

Cô có hơi luống cuống khi đột nhiên đối mặt với sự chăm sóc chu đáo của một người xa lạ.

“Ngài Thời thường giúp đỡ người khác như vậy sao?” Lý Tang Du không thể không tìm chủ đề phá vỡ sự luống cuống của mình.

“Phải xem tâm trạng! Nhất là phải xem đối tượng.”

Xem tâm trạng, Lý Tang Du có thể hiểu được.

Kẻ lắm tiền đều có thể làm chuyện mình muốn tùy theo tâm trạng.

“Xem đối tượng?” Nhưng cô không hiểu về điểm này.

Nếu nói anh ta thích người đẹp, hôm nay cô thật ra không có bất kỳ vẻ đẹp gì, ngược lại cả người lôi thôi lếch thếch.

Thời Nhiên Phong dừng động tác trong tay và nhìn cô: “Hôm nay cô bất lực, sa sút tinh thần, hơn nữa còn rất thương tâm.”

“Khiến anh động lòng trắc ẩn sao?”

Thời Nhiên Phong gật đầu.

“Bất kể thế nào, tôi đều muốn cám ơn anh đã ra tay giúp đỡ.” Nếu hôm nay Lý Tang Du không gặp được Thời Nhiên Phong, cuối cùng chỉ có thể quay về biệt thự nhà họ Lục, lại bị Lục Huyền Lâm châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Muốn được người ta che chở như vậy sao? Vọng tưởng!

Giờ phút này, cô mới phát hiện ra, có phải đầu mình bị tắc nghẽn mới có thể thích loại động vật máu lạnh như Lục Huyền Lâm kia không?

“Ọc ọc…” Bụng Lý Tang Du không chịu phấn đấu lại phát ra tiếng.

Hai má cô lập tức đỏ bừng.

Cô lo lắng vì chuyện của Thái Vũ Hàng và Mộ Nhã Kỳ suốt cả ngày, buổi trưa cũng không ăn, chịu giày vò, lại ngã rồi chảy máu, đã đói bụng từ lâu.

“Cô đói bụng à?” Thời Nhiên Phong thả chiếc khăn trong tay xuống, đặt vào trong khay của người hầu: “Đưa ít bánh ngọt tới đây.”